Bình Phàm

Chương 4

Trung tâm mua sắm buổi sáng thực không đông lắm, Uy Nghi đi từ hết cửa hàng này đến cửa hàng khác chọn đồ cho Dương Phàm.

"Bộ này, cậu đi thay thử cho tôi xem đi", Uy Nghi đẩy Dương Phàm đi thay đồ, còn cô thì tiếp tục lục loạn.

Nhân viên cửa hàng thấy Uy Nghi cứ chọn tới chọn lui thì cười không nổi nữa, người ta mới mở hàng mà nha...

"Cô gái kia, cô có bộ vest nào xanh ngọc không?", Uy Nghi xoa cằm ngẫm nghĩ.

"Có...", cô nhân vội vàng gật đầu và đi tìm bộ vest xanh ngọc. Uy Nghi lại tiếp tục chọn đi lựa lại đến khi cm ghe tiếng kéo rèm từ khu thay đồ, Dương Phàm mặc một bộ vest trắng, vừa người, màu trắng tôn lên nét trẻ con của khuôn mặt cậu.

"Uy Nghi, màu khác đi... Tớ sợ hôm đó chú rể mặc vest đen... Lại lại... Lại thành đồ cặp.", Dương Phàm tự ngắm mình trong gương rồi nhìn qua Uy Nghi.

Uy Nghi nhận bộ vest xanh ngọc, đưa cho Dương Phàm "thử màu này xem".

"Uy tiểu thư cũng có nhã hứng đi vào cửa hàng vest đàn ông sao? Ai có thể lọt vào mắt xanh của em thế?", giọng cười trầm thấp vang lên sau lưng Uy Nghi làm cô giật thót, quay lại trừng mắt nhìn người mới đến

"Anh không dọa em lần nào thì anh sẽ chết sao Đình lão đại?"

Người đàn ông xoa xoa đầu Uy Nghi, cười xoà "không cố ý, tôi chỉ đang đi khảo sát khu mua sắm thì tình cờ thấy người quen thôi".

Uy Nghi đảo mắt, không nhân từ mà xua xua tay "anh tiếp tục khảo sát khảo cổ cái khu của anh đi, em còn phải giúp Phàm sửa soạn đi ăn tiệc nữa!".

"Phàm?", người đàn ông nhướn mày hỏi.

"Là đứa nhỏ ngày trước thực thích anh, sùng bái anh nhưng không đủ dũng khí đến gần anh.", Uy Nghi chọn được caravat thì cầm đến khu thay đồ, cùng lúc đó Dương Phàm bước ra. Cảnh Uy Nghi thay Dương Phàm thắt caravat chẳng khác nào người tình nhỏ giúp bạn trai mình, bức tranh hài hoà đến suýt xoa.

"Ngưỡng mộ họ thật đó...", cô nhân viên cảm thán còn người đàn ông thì chỉ quan sát Dương Phàm rồi cong môi cười nhẹ, xoay người tiếp tục đi khảo sát.

Đám cưới là vào lúc 18 giờ tại một nhà hàng Tây sang trọng. Uy Nghi cùng chiếc xe thể thao màu xanh biển lướt bang bang trên đường và dừng lại ngay cửa nhà hàng. Cô bước xuống xe, thu hút ánh nhìn của mọi người với bộ đường xám đen có hoa văn đỏ nổi bật, mở cửa cho Dương Phàm, giúp cậu chỉnh lại caravat rồi hôn gió cậu một cái. Uy Nghi ăn mặc đẹp là để đi dự tiệc của bên công ty, cô không bao giờ hứng thú với ba thứ đám cưới vô vị giả tạo này.

Dương Phàm tiễn Uy Nghi xong thì cầm thiệp bước vào nhà hàng, hỏi phục vụ vị trí rồi tự mình vào thang máy mà đi lên.

Vuốt nhẹ lại nếp áo vest xanh ngọc, vuốt lại mái tóc ngay ngắn, Dương Phàm hít vào thở ra giữ bình tĩnh, nghe tiếng ĐINH thì tự tin mà bước ra khỏi.

Hôm nay là đám cưới Dương Mai.

"Dương Phàm! Em tới rồi!!", Dương Mai trong bộ đầm trắng tinh khôi đứng đón khách ở cửa ra vào, hào hứng bước nhanh tới ôm chầm Dương Phàm.

"Chào Dương Mai", Dương Phàm cười nhẹ khách sáo rồi gỡ hai tay Dương Mai đang ôm mình ra, qua phía kí tên khách mời rồi nhanh bước vào trong tìm chỗ ngồi khuất mọi người.

Cha mẹ từ xa đã nhìn thấy, cha hằn học lầm bầm "cái thằng bất hiếu đó còn dám đến dự cơ đấy!".

"Vì Mai Mai đã mời đấy, đã nói đừng mời thứ trời đánh đó vậy mà vẫn quyết mời cho được.", mẹ xoa dịu ba, vuốt lưng ông nguôi ngoai.

Ngồi chờ khai tiệc thì làm gì? Bấm điện thoại chơi game, ngồi ngốc quan sát chung quanh, đèn chùm lấp lánh, lối đi l*иg đèn nến trải đều hai bên thảm đỏ cùng cánh hoa, trên bục lớn là hai chữ ĐẠI HỶ: Phong Minh & Dương Mai nổi bật, đẹp đẽ, hòa hợp. Minh của bình minh, Mai của ngày mai. Bình minh của ngày mai.

"Tôi có thể ngồi đây?", có tiếng hỏi cất lên, giọng nói trầm thấp khiến cậu giật thót nhẹ. "Được... Anh ngồi đi...", Dương Phàm nhìn thoáng qua người đàn ông vừa đến, tròn mắt ngạc nhiên "là anh!".

Ngoắc kêu phục vụ chuẩn bị thức uống trước rồi anh mới nhìn cậu, cong môi cười "chúng ta gặp lại nhau rồi, cậu nhóc tiệm bánh nhỏ".

Tim cậu bỗng hẫng đi một nhịp, cảm giác quen thuộc lại ùa về, là quen thuộc như đã gặp nhau từ rất lâu chứ không phải gặp nhau trong tiệm bánh... Nhưng mà là ai... Dương Phàm nhớ không nổi.

"Sao cậu ngồi đây? Bên kia có bàn đặt bảng tên gia đình nhà gái.", anh hướng qua bàn có những cái bảng tên nhỏ.

Dương Phàm chú ý đến lời anh nói, ngẩn mặt nhìn bảng tên ngay bàn mình ngồi. "Bàn trống".

"Tôi... Ngồi đại thôi.", Dương Phàm lúng túng nói.

Khách khứa đến đông hơn, mọi người bắt đầu vào chỗ ngồi, tiếng chuyện trò dần vang lên.

"Ồ, kia có phải Dương Phàm không? Sao cậu ta không ngồi bên gia đình?", có tiếng người xì xầm hỏi.

"Nghe nói cậu ta bất chấp bỏ nhà theo trai, rõ ràng là kẻ biếи ŧɦái, bị cha mẹ ghét bỏ mà còn được đến dự tiệc của chị mình là còn may đấy.", có tiếng đáp lại.

"Tớ mà là Dương Mai tớ sẽ không thèm mời cậu ta, hừ, có đứa em như thế, không có còn hơn. Đỡ nhục mặt".

Dương Phàm hút một ngụm khí lạnh, tay siết chặt thành nắm đấm, cậu nhìn chằm chằm vào tay áo vest của chính mình. Hận không thể phong bế các giác quan đi.

"Lũ người rỗi việc, ô uế cả căn phòng xinh đẹp", giọng nói không to không nhỏ, đủ để những người đang bàn tán nghe thấy mà câm miệng lại.

Dương Phàm cảm kích nhìn anh "cảm... Cảm ơn anh...".

"Không cần, tôi ghét ồn ào thái quá thôi.", anh nhấp nhẹ ly nước. Dương Phàm mặt thộn ra một chút, cậu im lặng lắng nghe, cái gì mà 'ồn ào thái quá' vậy chứ...

Đèn vụt tắt, nhường chỗ cho đèn sân khấu, buổi tiệc bắt đầu. Từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc, Dương Phàm không tiếp xúc hay nói chuyện với ai lấy một lời, khi người đàn ông kia rời đi, cậu cũng nhân cơ hội về sớm theo. Anh xuống tầng hầm lấy xe, cậu xuống tầng trệt, ra khỏi đại sảnh rồi đứng đợi Uy Nghi đón.

Hai cô gái đến trễ, thấy Dương Phàm thì cười bàn tán với nhau "đó là học sinh bất hiếu lớp mình đấy!".

"Bỏ nhà theo trai, nghe nói là gạ trai cᏂị©Ꮒ rồi ép trai bao nuôi mình".

"Làm như con gái không bằng, cũng chả có thai đâu mà bày đặt bảo bao nuôi này nọ".

"Đúng rồi, Dương Mai hiền lành nết na thế mà có đứa em như này, tội cô ấy".

Tiếng còi xe kéo cậu thoát khỏi vòng vây bàn tán, Dương Phàm vội ngồi vào ghế phó lái, hối Uy Nghi mau đi khỏi đây.

"Hai con điên khi nãy ngày trước ghét tôi lắm", Uy Nghi nói. Tiếng nhạc dịu êm xoa dịu tĩnh lặng đêm tối, "chúng nó ghét lây cậu rồi Phàm à, xin lỗi nhé".

"Không phải lỗi của cậu, là tôi không nên xuất hiện ở đó", Dương Phàm cười xoà. Cậu nhìn ra ngoài phố xá, có chiếc xe chạy lướt qua, người đàn ông giúp cậu ban nãy. Dương Phàm chợt nhớ, bản thân quên hỏi tên anh ấy rồi.

Sau khi buổi tiệc kết thúc, Dương Mai nhìn quanh tìm em trai, Phong Minh ôm eo cô "em tìm làm gì, chắc về trước rồi".

"Em nghe nói Phàm bị thất nghiệp, tính hỏi em ấy tìm được việc chưa...", Dương Mai khẽ thở dài.

Phong Minh sực nhớ hình ảnh Dương Phàm kiên nhẫn lật sổ ghi chép, tay lướt mạng trên máy tính để tìm việc làm.

"Ngoan, vợ anh đừng buồn ngày đại hỷ chứ, nếu Dương Phàm chưa có việc, anh sẽ nói anh trai anh tìm chỗ trống cho em ấy", Phong Minh hôn nhẹ trán vợ, an ủi Dương Mai một chốc nữa thì tiếp tục tiễn khách.

Nói thế để vợ an lòng chứ tận một tuần sau hắn vẫn không có ý nhờ vả anh trai mình. Nhưng trên đời còn điều gọi là tình cờ. Khi Phong Minh nói ra việc nhờ vả anh trai với vợ cũng là lúc thư ký của 'anh trai' đang đi ngang qua, tính hóng hớt của thư ký nổi dậy nên cô nàng đã dừng lại nghe lỏm hết.

Một tuần qua đi, thư ký ngóng động tĩnh của Phong Minh, chờ để xem kịch Phong Minh giở giọng ngọt với giám đốc nhưng chờ hoài không thấy, cô tức giận, cô quyết định tự châm ngòi.

"Đình tổng, tôi từng nghe Phong Minh nói sẽ nhờ anh tìm vị trí trống cho em Dương Mai.", giờ nghỉ, thư ký bưng cà phê đặt lên bàn cho Phong Đình, cô nói.

"Mục đích của cô là gì vậy hội phó?", Phong Đình nhấp cà phê, nhướn mày nhìn thư ký của mình.

"Hội phó là cách gọi cũ rồi! Người ta tên là Nghi! Triệu Nghi!", thư ký tức giận đập bàn. Phong Đình nhìn cô cảnh cáo "trừ lương".

Thư ký khẽ hằng giọng nghiêm túc lại "mục đích là như thường lệ, nhìn Phong Minh vờ làm tiện thụ cầu xin van nài anh rồi bị anh thẳng thừng từ chối, hắn phải đau khổ uất hận rời khỏi phòng!"

Phong Đình đỡ trán "sao cô không nghĩ ra cách làm em tôi uất hận hơn đi?".

Thư ký tròn mắt nhìn anh "ồ? Làm sao nha?".

"Cô nói là em tôi sẽ nhờ tôi tìm chỗ trống để giúp em của Dương Mai, thật ra đó là cái cớ để xoa dịu vợ nó thôi. Em trai tôi, tôi hiểu mà. Trừ khi em của Dương Mai xinh đẹp, không thì kẻ ích kỷ như nó, có giúp ai bao giờ đâu, cũng chẳng muốn giúp ai tiến vào công ty này mà không có hầu bao. . .", Phong Đình nhếch môi.

Thư ký tiếp lời "vậy giờ ngang nhiên nhận đứa nhỏ vào công ty, vừa chọc tức Phong Minh, vừa có người sai vặt?".

Phong Đình gật nhẹ đầu "không tồi, bên nhân sự của chúng ta còn trống một chỗ cho chân chạy vặt, chỉ cần đi tìm công ty trung gian, liên hệ với em ấy là ổn".

"Không cần không cần! Ngày trước hai chị em cô ấy đều nộp hồ sơ cho công ty mình nhưng chỉ có Dương Mai được duyệt còn Dương Phàm thì bị loại ra, khi đó là do Phong Minh xét hồ sơ nên tôi ghét nên không nhìn qua... Ban nãy lục lại thì phát hiện... Hồ sơ Dương Phàm mới phù hợp.", đặt hai bộ hồ sơ cũ ở trước mặt Phong Đình, thư ký khẽ thở dài "nhìn vào là biết có ẩn ý cả".

"Tôi bị qua mặt? Dương Phàm là em Dương Mai?", Phong Đình nhớ đến lần gặp lại Uy Nghi, cô bé đang giúp 'Phàm'- đứa nhỏ thực thích, thực hâm mộ lại không dám ngỏ lời với mình ở khu mua sắm.

"Chuyện này tôi có các xử lý, cô đi liên lạc với Dương Phàm đi nếu không liên lạc được thì gọi Uy Nghi, giờ nghỉ qua rồi, tiễn vong", Phong Đình cong môi cười, nụ cười không rét mà run, thư ký bĩu môi cầm tách cà phê trống rời khỏi phòng, vừa đi vừa lầm bầm "đồ tạc mao".