Xuyên Nhanh: Xuyên Thành Anh Trai Nữ Chính

Chương 44: Băng thanh ngọc khiết (Xong)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Vệ Chiếu không rõ vì cái gì mà trong vòng một đêm, cảm giác giữa muội muội nhà mình và Chu Khải Ngọc liền không đúng.

??? Rốt cuộc lúc hắn ngủ đã xảy ra chuyện gì?

Trước đó vẫn là quan hệ giữa tiền bối và hậu bối, một đêm qua đi cảm giác giữa bọn họ đã là mắt đi mày lại rồi?

Nhưng điều này cũng không thể trách hắn, hắn đã phòng thủ rất nghiêm ở nơi mình nhìn thấy, vạn vạn không nghĩ đến tên gia hỏa này tình nguyện không ngủ mà chạy đến cua gái.

Vệ Chiếu không phải loại người không nói lý lẽ, cho nên hắn chỉ ngay lập tức kéo Vệ Băng Thanh qua một bên, hỏi xem giữa bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Không có việc gì." Ánh mắt Vệ Băng Thanh nhẹ nhàng bay, "Chỉ là hôm qua bọn muội hàn huyên trò chuyện, cũng rất hợp ý."

"Hợp ý?" Vệ Chiếu cảm thấy trời đất cũng muốn biến sắc.

Cơ sở nảy sinh tình yêu giữa nam và nữ không phải chính là hợp ý sao?

Nói chút đạo lý, Vệ Băng Thanh cũng do Vệ Chiếu một tay nuôi lớn, vừa đáng yêu lại vừa bớt lo, Vệ Chiếu hao tổn không ít tâm lực trên người nàng. Nếu như Vệ Băng Thanh bình thường một chút, thì Vệ Chiếu cũng không sẽ không đi làm trở ngại nhân duyên của muội muội nhà mình.

Nhưng Vệ Băng Thanh là nữ chính thịt văn nha.

Nàng vốn học được cách khống chế du͙© vọиɠ của mình, thứ như tình yêu không thể nghi ngờ sẽ hủy hoại nàng.

Người không có tình yêu sẽ không chết, nhưng mạng không có thì không còn gì nữa!

"Băng Thanh, không phải huynh muốn tước đoạt quyền lợi yêu đương của muội." Vệ Chiếu nghĩ nghĩ, vẫn gọn gàng dứt khoát nói ra, "Nhưng vấn đề thể chất của muội muội phải rõ ràng, đây không phải là chuyện có thể tùy tiện giải quyết được. Muội thích hắn, thì sẽ muốn thân cận với hắn, đây là chuyện bình thường của con người. Thế nhưng một khi muội mở miệng, câu chuyện sẽ không đi theo sự khống chế của muội nữa."

Đến lúc đó Chu Khải Ngọc phải làm sao?

Hắn nguyện ý nhìn người mình yêu thương âu yếm lên giường với nam nhân khác hay là nguyện ý nhìn Vệ Băng Thanh đau đến không muốn sống?

Sắc mặt Vệ Băng Thanh trắng nhợt, nhưng rất nhanh khôi phục lại, "Không đâu, ca ca, huynh nghĩ gì thế? Chu tiền bối chỉ là bảo vệ tiểu bối mà thôi, muội và hắn không thể nào. Người ta là Thái sư tổ của Côn Luân cung, còn muội chỉ là một tiểu cô nương không có gì cả. Hơn nữa người ta có người mình thích, sao lại coi trọng muội?"

Không, cô nương ngốc.

Muội là nữ chính của thế giới này.

Đừng nói có người thích, coi như Chu Khải Ngọc thích nam nhân, thì hậu kỳ cũng có thể thích muội!

Vệ Chiếu không khỏi thở dài, nếu không phải hiện tại còn cần ở lại chỗ này để cùng các đại phu nghiên cứu về vấn đề thể chất của Vệ Băng Thanh, thì bây giờ hắn liền muốn mang Vệ Băng Thanh rời đi.

Nhưng mà không thể.

Từ nhỏ Vệ Băng Thanh đã đi theo hắn chạy ngược chạy xuôi, những thứ mà nữ hài tử bình thường có thể hưởng thụ, nàng chưa từng được hưởng thụ qua, nàng mỗi ngày trừ luyện võ thì chính là tìm thuốc cho mình, Vệ Chiếu thực sự không nỡ nói nặng lời với nàng.

Có lẽ, tạm thời cho nàng sống cuộc sống của nữ hài tử bình thường cũng không sao.

Chu Khải Ngọc từng trải qua chuyện năm mươi năm trước, ắt phải hiểu phân tấc.

Nếu như bọn họ có thể yêu đương đơn thuần, chỉ là dắt dắt tay nhỏ hôn hôn miệng nhỏ gì đó thì cũng có thể.

Lại nói, coi như thật sự không chân ướt chân ráo làm, cũng có thể dùng những phương pháp khác mà.

Khụ khụ.

Dừng lại dừng lại, phải hài hòa.

Vệ Chiếu nhanh chóng thu hồi suy nghĩ của mình lại, chỉ dặn dò một Vệ Băng Thanh một chút chuyện đừng vi phạm, còn lại thì không nói nữa.

Được rồi, muội muội trưởng thành, theo nàng đi thôi.

Vệ Chiếu cảm thấy mình hiện tại đã mềm lòng hơn rất nhiều so với khi bắt đầu làm nhiệm vụ. Trước kia hắn cảm thấy chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ là được, không có gì ghê gớm, nhưng hiện tại dường như đã bắt đầu trở nên chân tình suy tính vì họ.

Là bắt đầu từ khi nào nhỉ?

Vệ Băng Thanh? Vệ Tâm Bảo? Hay là... Vệ Thiên Phượng?

Nhớ tới Vệ Thiên Phượng, trong lòng Vệ Chiếu thoáng hiện lên một tia áy náy.

Thôi, tội gì nghĩ nhiều như vậy chứ?

Vệ Băng Thanh phát giác được ca ca buông lỏng ý tứ trong miệng, mặc dù không biết vì sao ca ca ý lại thay đổi, nhưng không trở ngại nàng vui vẻ.

Tiểu cô nương trẻ tuổi chính là tốt ở điểm này, nhiều khi kỳ thật không muốn đi quá xa, chỉ cần hưởng thụ vui vẻ trước mắt là được.

Chuyện này cũng không có gì không tốt.

Nếu nhưng nhìn quá rõ bi kịch của mình, thì có lẽ cũng không có nguyện vọng tiếp tục sống.

Có ca ca cho phép, Vệ Băng Thanh và Chu Khải Ngọc không thể tránh khỏi càng đi càng gần.

Nhưng mà lúc ban ngày, Vệ Băng Thanh đều cố kỵ suy nghĩ của ca ca, rất ít thân cận với Chu Khải Ngọc, đến ban đêm, hai người liền có vô số thời gian không đếm hết có thể nói chuyện phiếm.

Vệ Băng Thanh đối với chuyện giang hồ năm mươi năm trước hết sức tò mò, Chu Khải Ngọc rất nguyện ý kể cho nàng nghe. Đồng dạng, Chu Khải Ngọc cũng có chút hiếu kỳ với những chuyện phát sinh năm mươi năm gần đây, Vệ Băng Thanh liền kể cho hắn những câu chuyện mình từng nghe.

Chuyện hai người nói hoàn toàn không phải cùng một thời đại, thế mà lại giao lưu không có chút chướng ngại gì? Chỉ có thể nói, người đang yêu đương đều mắt mù.

Vệ Băng Thanh cũng vừa đến tuổi mới biết yêu.

Ở thời điểm này, Chu Khải Ngọc đúng lúc xuất hiện, Vệ Băng Thanh không có khả năng không động tâm.

Quan trọng nhất chính là, Chu Khải Ngọc xưa nay sẽ không hỏi nhiều đến chuyện của nàng, điều này khiến Vệ Băng Thanh cảm thấy hết sức thoải mái.

Rất nhiều chuyện, kỳ thật nàng không muốn nói với ca ca lắm, bởi vì nếu nói, ca ca sẽ vì nàng mà hao tâm tổn trí suy nghĩ. Người suy yếu lâu dài sao có thể phí nhiều tâm tư như vậy chứ? Vệ Băng Thanh tình nguyện hi vọng ca ca có thể ngủ thêm một lát mà dưỡng dưỡng tinh thần.

"Ca ca nàng, liền dạy nàng đi đoạn... Đoạn trần duyên?" Dù là Chu Khải Ngọc khi biết được chân tướng của "đoạn trần duyên" từ trong miệng Vệ Băng Thanh thì cũng xém té từ trên nóc nhà xuống.

Cái này mà để cho người Đạo gia phật gia nghe thấy được, thì có lẽ muốn liều mạng với Vệ Chiếu luôn.

Đoạn trần duyên yên bình của người ta đã bị ngươi xuyên tạc thành bộ dáng thế nào rồi?

Nhưng... Nhưng cẩn thận mà nói, cũng không phải là không thể được.

Đoạn ba ngàn phiền não cũng không gọn gàng như đoạn trần duyên.

Chỉ là... Vệ Băng Thanh là một tiểu cô nương yêu kiều, bảo nàng đi làm chuyện như vậy, thực sự có chút ngoài dự kiến của Chu Khải Ngọc.

Dù sao nhìn từ phương diện nào thì Vệ Chiếu cũng là một ca ca tốt không thể bắt bẻ được.

Nhưng thủ đoạn này... Thật sự...

Không thể không nói, đối với người có thể chất dược nhân như Vệ Băng Thanh mà nói, thật sự thập phần hữu hiệu.

Chu Khải Ngọc nhịn không được nhớ tới năm mươi năm trước, nếu như lúc trước bọn họ đoạn hết trần duyên của những nam nhân vì dược nhân kia mà tranh giành không ngớt, thì trận chiến này còn phải đánh đến mức đó không?

Nam nhân thật đúng là động vật dễ dàng bị nửa thân dưới chi phối.

Nếu nói kiểu này, thì cảm thấy những người lúc trước chết vì cuộc chiến tranh kia đều quá oan uổng.

"Đúng thế." Vệ Băng Thanh không chút tâm cơ nào nói, "Ca ca ta nói, bọn họ sở dĩ khó khống chế được chính mình cũng là bởi vì so với ta nhiều hơn hai lạng thịt, cho nên chỉ cần giúp bọn họ cắt mất, thì bọn họ sẽ không phiền não nữa."

Chu Khải Ngọc phát giác được khẩu khí của Vệ Băng Thanh dường như có chút không đúng.

"Nàng cảm thấy, đây là chuyện tốt?"

"Ta chính là đang làm việc tốt nha." Vệ Băng Thanh khẳng định gật đầu, "Về sau bọn họ hẳn sẽ không phải phiền não nữa, hơn nữa cũng có thể rời khỏi giang hồ. Ca ca ta nói người phiêu bạt trên giang hồ lâu, rất ít ai có thể bình yên vô sự rời khỏi đó. Hiện tại bọn họ có thể an an sinh sinh sống cuộc đời bình thường chẳng lẽ không tốt sao?"

Cái logic này dường như cũng rất đúng.

Chu Khải Ngọc nghĩ, trách không được Vệ Chiếu dám để Vệ Băng Thanh đơn độc ở cùng một chỗ với mình? Biết Vệ Băng Thanh có kiểu năng khiếu này, ai còn dám tuỳ tiện động thủ động cước?

Cũng may Chu Khải Ngọc sẽ không đi động thủ động cước.

Dược nhân có tính chất thế nào, hắn biết rõ.

"Khụ, vậy nàng cảm thấy ta có cần đoạn trần duyên không?" Thiên địa lương tâm, lúc nói lời này Chu Khải Ngọc không nghĩ nhiều như vậy, nhưng hỏi ra rồi mới cảm thấy chỗ nào cũng không thích hợp.

Nhưng chuyện này có liên quan đến vấn đề... an toàn, vẫn nên hỏi thêm một chút.

Bằng không thì nếu Vệ Băng Thanh thật sự kéo kiếm tới, Chu Khải Ngọc cũng không biết mình nên đánh hay là nên chạy?

Vệ Băng Thanh nghiêm túc nhìn Chu Khải Ngọc, nhìn đến mức Chu Khải Ngọc cơ hồ muốn co cẳng chạy mất, lúc này mới chậm rãi nói, "Đương nhiên sẽ không. Chu tiền bối không giống với những nam nhân kia, võ công của ngài cao như vậy, ta muốn giúp ngài cũng không giúp được."

Chu Khải Ngọc sửng sốt một chút, hắn còn phải cảm tạ võ công mình cao đúng không?

Chỉ là hắn rất nhanh đã nhìn thấy một nụ cười giảo hoạt trên khóe miệng Vệ Băng Thanh, biết mình đại khái là bị nàng đùa bỡn.

"Buồn cười lắm à?" Chu Khải Ngọc dở khóc dở cười, "Ta nghĩ mỗi một nam nhân đều sẽ nhịn không được hỏi nhiều một câu."

"Ta biết." Vệ Băng Thanh cười nói, "Tốt xấu gì ta cũng đã mười bảy tuổi, không có khả năng thật sự không hiểu chuyện gì cả. Nam nhân các ngài rất quan tâm cái này, ta biết."

"Cái này là chuyện đương nhiên mà."

"Vậy thì có quan hệ gì?" Vệ Băng Thanh rất không hiểu, "Chỉ là khối thịt mà thôi, trong hoàng cung nhiều công công như vậy, không phải cũng sống rất tốt sao?"

Chu Khải Ngọc bị Vệ Băng Thanh hỏi đến có chút ngóc.

Cái này... Cái này dường như cũng là vấn đề.

"Được rồi, ta chỉ đùa một chút thôi." Vệ Băng Thanh nhìn sắc trời một chút, sắc mặt ảm đạm, "Ta đi trước, ngài... Ngài không giống như ta, ban ngày dường như cũng không thấy ngài ngủ."

"Ta không cần ngủ." Chu Khải Ngọc mỉm cười nói, "Nàng đi đi. Đúng rồi, cho nàng cái này."

Chu Khải Ngọc lấy từ phía sau ra một cái gối đầu nhỏ, bên trong có đủ loại dược thảo.

"Nếu như nàng đau quá, thì hãy cắn cái này đi." Chu Khải Ngọc quan tâm nói, "Cứ luôn cắn mình, ca ca nàng sớm muộn cũng sẽ phát hiện. Đúng rồi, chỗ này của ta còn có một ít kẹo đường, cố ý bảo phòng bếp làm, ngậm trong miệng hẳn sẽ dễ chịu hơn một chút."

Chu Khải Ngọc đã chuẩn bị rất đầy đủ.

Vệ Băng Thanh trông thấy những thứ Chu Khải Ngọc chuẩn bị, chân thành nói tiếng cám ơn, sau đó nhận lấy đồ vật.

Đi đến chỗ rất xa, cảm giác được thân thể bắt đầu có biến hóa.

Kẹo đường này cũng làm thành từng khối tương đối lớn, thuận tiện ngậm trong miệng.

Vệ Băng Thanh cắn một khối kẹo đường, nước mắt tí tách tí tách rơi xuống.

Trừ ca ca, từ xưa tới nay chưa từng có ai đối xử với nàng tốt như vậy.

Vệ Băng Thanh bên này yên lặng rơi nước mắt không có ai biết, nhưng Vệ Chiếu rất phiền muộn phát hiện, quan hệ của muội muội và Chu Khải Ngọc tốt hơn!

Đây là chuyện gì thế?

Tốc độ yêu đương của người trẻ tuổi bây giờ đều nhanh như vậy sao?

Vệ Chiếu cảm thấy mình sắp không hiểu thế giới này rồi.

Trước đó còn cảm thấy giữa bọn họ chỉ là mập mờ bình thường, bây giờ muội muội đã có một loại tư thế không phải hắn không thể.

Chẳng lẽ Chu Khải Ngọc còn biết hạ cổ hay sao?

So sánh với Vệ Băng Thanh và Chu Khải Ngọc bên này vui vẻ hòa thuận, Dược Thần cốc bên kia liền thảm hơn nhiều.

Không biết giang hồ truyền ra tin tức gì, nói người trên giang hồ sở dĩ bị đoạn trần duyên hoàn toàn là bởi vì nguyên nhân Dược Thần cốc?

Đây đúng thật là nỗi oan thấu trời!

Ngay cả yêu nữ kia bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy, sao lại có quan hệ với yêu nữ được?

Đương nhiên, những tin này chỉ là lời đồn đại, đối với Dược Thần cốc mà nói cũng không đến nỗi thương cân động cốt, phiền phức chính là không biết người của Côn Luân cung biết được tin tức bọn họ chế tạo dược nhân từ đâu, hiện tại bắt đầu truy cứu trách nhiệm của bọn họ!

Những ghi chép liên quan đến dược nhân bên trong Dược Thần cốc đều đã được giấu đi, trên cơ bản không để lộ ra chút gì, bọn họ đương nhiên không nguyện ý giao ra như vậy, nhưng không biết làm sao, mà người của Côn Luân cung đối với những ghi chép về thứ này còn quen thuộc hơn bọn họ nhiều? Bọn họ muốn thay xà đổi cột cũng không có cơ hội!

"Trong Côn Luân cung chúng ta có một vị Thái sư tổ, có thể nói là hiểu rất rõ về các ngươi. Nếu hiện tại các ngươi phong ấn cốc, tiêu hủy tất cả các tư liệu liên quan đến dược nhân, chúng ta còn có thể nhìn vào phần tình cảm ngày xưa mà thả cho các ngươi một con ngựa, nếu như các ngươi vẫn minh ngoan bất linh, thì đừng trách chúng ta lòng dạ độc ác!"

Nghiên cứu dược nhân, đây tuyệt đối là chuyện có thể làm giang hồ dậy sóng!

Dược Thần cốc tư thái cường ngạnh nhưng ở trước mặt Côn Luân cung thì không có bất kỳ lực phản kích gì, ngay cả những môn phái đi theo Côn Luân cung đến cũng được phân chia không ít lợi ích từ Dược Thần cốc.

Mặc kệ Dược Thần cốc tự nguyện cũng tốt, bị ép cũng được, mấy chục năm kế tiếp sợ là không thể khôi phục nguyên khí.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua.

Đảo mắt, Vệ Băng Thanh đã mười tám tuổi.

Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi, Vệ Chiếu và Chu Khải Ngọc đều tặng quà cho Vệ Băng Thanh.

Mặc dù Vệ Chiếu phát hiện Vệ Băng Thanh cảm ơn hắn trước, nhưng sau đó lại mở quà của Chu Khải Ngọc trước.

Ách.

Muội muội lớn rồi không quản được nữa, nữ nhân hướng ngoại a.

Vệ Chiếu không khỏi cảm thán như thế.

Bởi vì lấy được tư liệu từ chỗ Dược Thần cốc, nên nghiên cứu liên quan tới dược nhân rốt cuộc cũng có chút tiến bộ.

Không biết có phải là bởi vì nguyên nhân gần gũi với Chu Khải Ngọc hơn hay không, mà Vệ Băng Thanh tựa hồ càng ngày càng cao hứng. Trông thấy như thế, Vệ Chiếu cũng không tiện đi cản trở bọn họ.

Ừm, chỉ cần bọn họ không phát sinh quan hệ, thì tất cả đều dễ nói chuyện.

Đợi đến khi Vệ Băng Thanh hai mươi lăm tuổi, nhiệm vụ hoàn thành, đến lúc đó hắn đi hỏi hệ thống một chút, nói không chừng có thể giải quyết vấn đề trên người Vệ Băng Thanh đấy.

Bây giờ ăn chút khổ cũng không tính là gì.

Hai mươi lăm tuổi cũng không tính là muộn nha.

Đáng tiếc, người xảy ra vấn đề trước không phải là Vệ Băng Thanh, mà ngược lại là Chu Khải Ngọc nhìn vô cùng bình thường.

Sau sinh nhật mười tám tuổi của Vệ Băng Thanh, Chu Khải Ngọc và Vệ Băng Thanh chậm rãi xa cách.

"Ca, có phải là muội có chỗ nào không tốt không?" Vệ Băng Thanh nhịn không được hỏi, "Muội cảm thấy ánh mắt Chu tiền bối nhìn muội bây giờ không giống với trước kia, hắn chưa từng khách khí với muội như vậy bao giờ."

Trước kia khi đến ban đêm bọn họ đều sẽ ra ngoài nói chuyện phiếm luyện kiếm, đọc sách đánh đàn, thật nhiều phương thức tiêu khiển, nhưng hiện tại màn đêm vừa buông xuống, Chu Khải Ngọc liền trực tiếp đi ngủ.

Vệ Băng Thanh không hiểu.

Nàng tự hỏi mình có làm sai chuyện gì không.

"Hai người yêu đương, nhất định sẽ có lúc khúc mắc, muội đừng gấp gáp." Vệ Chiếu chính là cẩu độc thân một vạn năm, chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng ở trên lý luận thì vẫn có thể cung cấp một số chỉ đạo cho bọn họ.

"Vậy... Vậy muội phải chờ?" Vệ Băng Thanh hỏi.

"Muội có thể thay đổi cách ăn mặc." Vệ Chiếu nghiêm túc nói, "Muội vẫn luôn là một bộ dáng như thế này, khẳng định là không có cảm giác gì mới mẻ. Trong Côn Luân cung cũng có không ít nữ tử, muội cũng có thể hỏi các nàng về cách ăn mặc một chút?"

"Sẽ... sẽ hữu hiệu chứ?"

"Sẽ."

Dăm ba câu đuổi Vệ Băng Thanh đi, sắc mặt Vệ Chiếu chậm rãi trầm xuống.

Hắn quyết định đi tìm Chu Khải Ngọc trước.

Chẳng lẽ là bởi vì phát giác được thể chất của muội muội càng ngày càng không khống chế nổi cho nên muốn bứt ra sớm một chút?

Nhưng coi như thế, thì cũng phải từ từ mà tới chứ, hoặc là trực tiếp nói với muội muội là được, bất âm bất dương như thế là duyên cớ gì?

Vệ Chiếu không khách khí đi tới phòng Chu Khải Ngọc.

Chu Khải Ngọc còn chưa tỉnh.

Kỳ quái?

Vệ Chiếu khẽ nhíu mày, lấy bản lĩnh của Chu Khải Ngọc, cũng không thể nào đến mức hắn vào đến tận phòng rồi mà vẫn không tỉnh?

Chẳng lẽ là xảy ra vấn đề gì?

Vệ Chiếu đi đến gần, vừa tới bên giường, liền phát hiện Chu Khải Ngọc mở mắt ra.

"Là... Là ngươi." Chu Khải Ngọc chậm rãi ngồi dậy, "Ngươi đến tìm ta, là vì chuyện của Băng Thanh sao?"

"Biết là tốt rồi." Vệ Chiếu gật gật đầu, "Gần đây nàng rất thương tâm, không biết làm sai chỗ nào, ta hi vọng ngươi có thể cho nàng một đáp án. Coi như không thích nàng, cũng có thể trực tiếp nói cho nàng biết, nàng không yếu ớt như trong tưởng tượng của người đâu."

"Ta... Ta không phải không thích nàng." Chu Khải Ngọc cười khổ, "Chỉ là hiện tại ta không thể làm chậm trễ nàng nữa."

"Tình huống của hai người các ngươi, ai chậm trễ ai còn khó mà nói được." Vệ Chiếu không bởi vì Vệ Băng Thanh là muội muội của mình mà tự tin mù quáng, "Ta biết, tình yêu đơn thuần đối với ngươi mà nói có thể là có chút khó khăn, nhưng chỗ ta vẫn có không ít biện pháp có thể giúp hai người các ngươi."

Chu Khải Ngọc không hiểu ra sao.

Kỳ quái, mỗi một chữ Vệ Chiếu nói hắn đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì sao lại nghe không hiểu nhỉ?

Nhưng một câu phía sau, Chu Khải Ngọc vẫn nghe đã hiểu.

Khụ, nên nói không hổ là ca ca của Băng Thanh mà?

Ở trên một số phương diện nào đó, bọn họ đúng là có cái nhìn vô cùng hào phóng.

"Ngươi xem." Chu Khải Ngọc nghĩ nghĩ, vẫn là trực tiếp đưa tay ra, như thế thì sẽ càng có thêm sức thuyết phục.

Vệ chiếu nhìn thoáng qua, phát hiện có chút không đúng.

"Tay của ngươi..."

Tay của Chu Khải Ngọc có chút già nua.

Một người trẻ tuổi sẽ không có bàn tay thế này.

"Quan tài băng phong ấn thời gian của ta." Trên mặt Chu Khải Ngọc nổi lên một chút dáng vẻ u sầu, "Lúc trước ta trúng một loại độc khó giải, cho nên Kỳ Phi Diễm phong ấn ta vào quan tài băng, hi vọng có thể lợi dụng tính lạnh của quan tài băng bài trừ độc tố trên người ta. Ta vốn cho là, độc trên người ta đã giải, nhưng mà không có, nó dung nhập vào trong xương tủy ta."

Thời gian năm mươi năm bắt đầu trở lại trên người hắn lần nữa.

Theo lý mà nói, ở trong quan tài băng, thời gian của hắn hẳn là ngừng lại, dù cho qua năm mươi năm, hắn hẳn cũng giống như người bình thường mới phải.

Nhưng không phải thế.

Từ sau sinh nhật mười tám tuổi của Vệ Băng Thanh, hắn liền phát hiện mình bắt đầu già đi.

Hiện tại chỉ là tay, nhưng rất nhanh sẽ là thân thể của hắn, mặt của hắn.

Tựa như mái tóc bạc trắng của hắn vậy, không dùng đến thời gian một năm, hắn liền biến thành một lão đầu tử bảy tám chục tuổi.

"Chỉ là già đi, Băng Thanh sẽ không ghét bỏ ngươi." Vệ Chiếu nói nghiêm túc, "Nàng sẽ không để ý vẻ bề ngoài của ngươi, thích ngươi liền đại biểu sẽ tiếp nhận hết thảy con người ngươi."

Dù sao cũng là phương thức yêu đương đơn thuần, dung mạo bề ngoài thật sự không ảnh hưởng quá nhiều.

"Trên người ta còn có độc." Chu Khải Ngọc dường như muốn lộ ra một nụ cười, chỉ là bộ dáng bây giờ thật sự không cười nổi, "Sau khi ta già đi, độc tố trên người ta sẽ bộc phát. Năm đó Kỳ Phi Diễm cũng không thể giải hết độc trên người ta, ta hiện tại cũng không thể tìm thấy quan tài băng thứ hai."

Vệ Chiếu không có lời nào để nói.

Chu Khải Ngọc đã nói như vậy, thì nhất định chính là thật sự.

"Ta sẽ nói rõ ràng với Băng Thanh." Chu Khải Ngọc cúi đầu xuống, "Ta vốn là muốn chậm rãi xa lánh nàng, thiên hạ không có yến hội nào không tan."

"Ngươi..."

"Ta sẽ mượn cớ rời khỏi nơi này, thời gian qua sẽ tốt cả thôi. Đến lúc đó, phiền ngươi an ủi nàng, ta... ta vốn đã cho là có thể bồi tiếp nàng lâu hơn một chút."

Thế nhưng ai biết sẽ có kết cục như vậy?

Vệ Chiếu không biết mình đi ra khỏi phòng Chu Khải Ngọc như thế nào.

"Ca ca." Vệ Băng Thanh dùng đôi mắt chờ mong nhìn hắn, Vệ Chiếu cơ hồ không dám nhìn thẳng.

"Muội... muội tự mình đi hỏi đi." Vệ Chiếu muốn nói chuyện lại nhiều lần mà không nói nên lời, hắn nên nói cái gì đây?

Chu Khải Ngọc sắp phải chết, cho nên hắn mới xa lánh muội?

Thế giới này không có nam chính.

Cho nên Chu Khải Ngọc chú định không có kết quả gì quá tốt với Vệ Băng Thanh.

Chỉ là ngay từ đầu, Vệ Chiếu không để ý đến điểm này.

Vệ Băng Thanh thật sâu nhìn Vệ Chiếu một chút, xác định không thể biết được chút gì từ chỗ ca ca, lấy hết dũng khí quay đầu đi vào phòng Chu Khải Ngọc.

Vệ Chiếu ngồi ở bên ngoài hành lang, chậm rãi chờ Vệ Băng Thanh ra.

Có lẽ qua chút thời gian nữa, Vệ Băng Thanh sẽ cần một cái ôm.

Cô muội muội này của hắn ấy mà, nhìn như kiên cường, nhưng thực chất bên trong vẫn là bánh bao hay khóc lúc trước.

Chỉ cần cảm xúc có cái gì kích động, thì sẽ không nhịn được rơi nước mắt.

Đáng tiếc lần này kịch bản không tiếp diễn dựa theo suy nghĩ của Vệ Chiếu, lúc đi ra Vệ Băng Thanh đỏ ngầu cả mắt, nhưng vẫn cố nén không rơi nước mắt.

"Ca ca, cho dù chỉ có thời gian một năm hai năm, muội cũng muốn cùng hắn, thật sự, trừ hắn, từ xưa tới nay chưa từng có ai đối với muội tốt như vậy."

Vệ chiếu nhìn dáng vẻ của Vệ Băng Thanh, lời ngăn cản không nỡ nói ra miệng.

Chuyện Vệ Băng Thanh muốn làm, ngay cả Vệ Chiếu cộng với Chu Khải Ngọc, cũng không ngăn cản được.

Cũng không lâu lắm, Vệ Băng Thanh đến đây tìm Vệ Chiếu, nói hai người bọn họ muốn đi xuống núi xem một chút.

Nghe nói kề bên này có một cái hồ rất đẹp, phong cảnh nơi đó rất tuyệt.

Bởi vì còn có một Vệ Chiếu cần chiếu cố, cho nên dù hai người bọn họ đi ra ngoài cũng không dám đi quá xa, nhiều lắm là mười ngày trở về một lần.

Vệ Chiếu trông thấy Vệ Băng Thanh ngày nào cũng vui vui sướиɠ sướиɠ chuẩn bị.

Thế nhưng Chu Khải Ngọc vẫn càng ngày càng già xuống, độc tố trên người hắn cũng bắt đầu ăn mòn thân thể của hắn.

Đây là thời gian trộm được.

Chu Khải Ngọc nguyên bản đã chết từ năm mươi năm trước rồi, nhưng bây giờ còn có thể sống lâu hơn người ta mấy năm, còn có một Vệ Băng Thanh ở bên cạnh, có thể nói là chết cũng không hối tiếc.

Vệ Chiếu cứ như vậy nhìn hai người bọn họ mỗi ngày đều làm những chuyện chưa từng trùng lặp nhau.

Tận đến có một ngày, lúc Vệ Chiếu đi vệ sinh trông thấy Vệ Băng Thanh cắn đồ vật trong miệng, đau đến lăn lộn trên mặt đất.

Có lẽ lần này đau quá, thanh âm của nàng cũng không khống chế được mà phát ra.

Vệ Băng Thanh, buổi tối nào cũng phải trải qua thống khổ như vậy sao?

Hắn thật sự là một ca ca tốt sao?

Vệ Chiếu ngồi trong phòng, đợi rất lâu, rốt cục cũng đưa ra một quyết định.

"Muội muội, huynh biết làm sao để cứu Chu Khải Ngọc." Vệ chiếu nhìn Vệ Băng Thanh từng chữ nói ra.

"Thật sao? Ca ca, thật sự có biện pháp sao?" Vệ Băng Thanh mừng rỡ không thôi.

"Muội là dược nhân, muội có thể giải được độc tố khắp thiên hạ." Vệ Chiếu sờ sờ tóc Vệ Băng Thanh, bất tri bất giác, Vệ Băng Thanh cũng đã cao lớn, sắp không sờ được đầu của nàng nữa rồi.

"Không được!" Chu Khải Ngọc không biết từ nơi nào xông ra, giờ phút này dáng vẻ của hắn đã không khác gì nam nhân trung niên bốn mươi tuổi, "Tuyệt đối không được, một khi mở tiền lệ, Băng Thanh sẽ không khác gì chết đi sống lại?"

"Còn sống mới còn hi vọng không phải sao?" Vệ Chiếu hỏi ngược lại.

"Thế nhưng sống mà không bằng chết, thì có ý nghĩa?" Chu Khải Ngọc kiên định lắc đầu, "Ngươi và Băng Thanh vất vả lắm mới đi được đến bây giờ, chẳng lẽ các ngươi muốn thất bại trong gang tấc sao? Dược nhân lại lần nữa xuất hiện, đối với khắp thiên hạ mà nói lại là một trường hạo kiếp không phải sao? Băng Thanh, tình trạng của nàng bây giờ mới là tốt nhất. Nếu như nàng thật sự muốn dùng mình làm giải dược, hiện tại ta liền tự sát."

Vệ Chiếu nhìn dáng vẻ của Chu Khải Ngọc, hạ một tia quyết tâm cuối cùng.

Chu Khải Ngọc thật sự có thể vì Vệ Băng Thanh mà đánh cược tính mạng.

"Hai người không cần lo lắng về vấn đề thể chất của muội muội, ta có biện pháp, các ngươi tin ta một lần."

Chỉ khi muốn từ bỏ nhiệm vụ lần này, hệ thống sẽ xuất hiện.