Xuyên Nhanh: Xuyên Thành Anh Trai Nữ Chính

Chương 11: Hậu cung của nữ vương (11)

Edit by Murasaky: Murasakiiiii

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Thủy Huyền nhìn nữ tử ngã xuống đất, cơ hồ không dám tin vào mắt mình.

Nữ tử yếu đuối vô tội lã chã chực khóc chính là Vệ Thiên Phượng trong trí nhớ của mình sao?

Vệ Thiên Phượng trong ký ức của hắn, vẫn luôn cường đại xinh đẹp. Nàng rất ít khi khóc, chỉ cần một tay là có thể đếm hết được, mỗi lần khóc gần như không có bất kỳ âm thanh gì, có đôi khi không phân rõ trên mặt nàng là nước mắt, hay là nước mưa.

Thế nhưng người trước mắt này... Nữ nhân trước mắt có khuôn mặt, đích thực là Vệ Thiên Phượng không sai!

Vệ Thiên Phượng phát hiện động tác công kích nam nhân này của những thích khách kia đều dừng lại, sau đó rất nhanh rời đi.

... Giả trang thế cũng quá giả đi.

Nội tâm Vệ Thiên Phượng không hề dao động, thậm chí còn có chút muốn cười.

Nam nhân này giả trang thật sự quá kém cỏi, nàng chưa từng gặp qua có người ngụy trang bị thương mà toàn bộ vết thương đều thuộc về cánh tay và đùi. Thích khách nhà ai mà ngu xuẩn như vậy, đâm đao lại không hướng phần bụng mà đâm?

"Ngươi... Ngươi đừng tới đây." Vệ Thiên Phượng thất tha thất thểu, "Ta... phụ thân ta là Ngự Sử, ông, ông ấy nhất định sẽ báo thù cho ta."

Thủy Huyền đi tới hai bước, chính là muốn quan sát tử tế một chút, nghe thấy Vệ Thiên Phượng nói như vậy liền nhịn không được ngừng lại.

"Phụ thân ngươi đối với ngươi tốt vậy sao?"

"Phụ thân ta dĩ nhiên đối tốt với ta" Vệ Thiên Phượng nhỏ giọng đáp lại, nhìn chung quanh, tựa như lúc nào cũng chuẩn bị đào tẩu.

"Thế vận hội Olympic Bắc Kinh." Thủy Huyền đột nhiên mở miệng nói.

Kiếp trước Vệ Thiên Phượng thường xuyên nói mấy chữ như vậy, nhạo báng nói đây là một trong những ám hiệu để phân biệt người xuyên việt.

Vệ Thiên Phượng trong lòng ngọa tào một tiếng, trong lòng đã khóa chặt thân phận của nam nhân này. Nhưng trên mặt nàng hoàn toàn không có biểu hiện gì, vẫn là bộ dạng thập phần sợ hãi như vừa rồi.

Thủy Huyền cực kỳ thất vọng.

Đây không phải Vệ Thiên Phượng hắn biết.

"Hoàng... Lục ca." Thủy Việt ở bên kia nghe thấy tiếng đánh nhau, vội vàng mang người chạy đến, trông thấy trên người Hoàng đế Thủy Huyền dính đầy vết máu cùng với mấy nha hoàn khóc sướt mướt bên cạnh, còn có tiểu thư Vệ gia vừa rồi đi qua trước mặt hắn.

"Đây không phải Vệ tiểu thư sao?" Thủy Việt trông thấy dung mạo của Vệ Thiên Phượng, ánh mắt lóe lên một tia kinh diễm.

"Ngài... Ngài là?" Vệ Thiên Phượng trông thấy nhiều người, tâm tình cũng bình phục một chút, đến khi nàng trông thấy Tiêu Tố Tố, càng cao hứng, "Đây không phải Tiêu tỷ tỷ sao? Đã lâu không gặp."

Tiêu Tố Tố đi theo Thủy Việt tới, lúc trông thấy cục diện hỗn loạn, trong lòng khẽ động một cái, đợi đến khi trông thấy Thủy Huyền thì càng kinh ngạc hơn.

Hoàng đế thế mà xuất hiện ở nơi này, còn có Vệ Thiên Phượng cũng ở đây

Chẳng lẽ kịch bản đã biến thành cái dạng này mà vẫn không có cách nào ngăn cản hào quang nữ chính của Vệ Thiên Phượng sao? Nhưng mà chẳng kịp chờ Tiêu Tố Tố nghĩ ra điều gì, nàng ta liền phát hiện Vệ Thiên Phượng thế mà lại thân cận nàng?

"Tiêu tỷ tỷ, những người này là ai a." Vệ Thiên Phượng nhỏ giọng nói, "Bọn họ thật đáng sợ, vừa rồi còn có thích khách đuổi gϊếŧ vị công tử kia, làm ta sợ muốn chết."

Vệ Thiên Phượng mặc dù đè thấp thanh âm, nhưng người ở chỗ này căn bản đều có võ công, nghe thấy rất rõ ràng.

Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của Tiêu Tố Tố và Thủy Huyền chồng chất vào nhau.

Người này... Vệ Thiên Phượng hẳn là không bị người xuyên qua?

Tiêu Tố Tố hoảng hốt trong lòng, nếu nữ đặc công không xuyên qua, kịch bản tự nhiên không thể phát triển như nàng biết. Trách không được, trách không được nàng sẽ rơi vào tình trạng như vậy! Nguyên lai thế giới này phát triển không hề giống với những gì mình biết, nếu Vệ Thiên Phượng không xuyên qua, vậy những ưu thế này của nàng cơ hồ cũng không có ích gì.

Biết vậy đã chẳng làm!

Tiêu Tố Tố quả thực muốn chửi mình ngu chết. Sớm biết như vậy, sao nàng còn dám thông đồng với Hoàng đế, nàng là muội muội của tướng quân, chỉ cần thi triển một chút thủ đoạn, vinh hoa phú quý tuyệt đối sẽ không thiếu.

Nhưng... nhưng ai có thể nghĩ tới vạn sự đã sẵn sàng, mà gió đông lại không tới chứ?

Thủy Việt phát giác được bầu không khí cổ quái, đành phải quay đầu hỏi thăm Hoàng đế, "Lục ca, ngươi tại sao lại ở chỗ này?"

(Ky: hoàng đế bị thương mà bình tĩnh gớm)

"Sao ta lại không thể tới?" Thủy Huyền hiện tại quả thực lửa giận công tâm, "Trẫm về cung trước, nơi này của trưởng công chúa thậm chí ngay cả thích khách cũng thả vào, thực sự ghê tởm!"

Nói xong, Thủy Huyền liền nổi giận đùng đùng hồi cung.

Kiếp trước Vệ Thiên Phượng đã nói với hắn, nàng không phải người của thế này, lúc ấy Thủy Huyền yêu nàng quá sâu, tự nhiên không thèm để ý những thứ quỷ quái loạn thần này. Đến khi Thủy Huyền trùng sinh, thì càng không thèm để ý.

Kết quả hắn thật vất vả trấn áp Tiêu Viễn, nắm giữ triều đình, cuối cùng phát hiện người trọng yếu nhất vậy mà không hề tới. Ba năm nay, có lẽ hắn đều đang làm chuyện vô ích!

Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề? Là bởi vì mình trùng sinh? Hay là bởi vì nơi này có thêm Vệ Chiếu và Tiêu Tố Tố?

Thủy Huyền nghĩ không ra.

Hắn thậm chí âm u nghĩ, dứt khoát giết chết Vệ Thiên Phượng một lần, xem có thể để cho Thiên Phượng kiếp trước xuyên tới hay không! Nhưng nghĩ nghĩ, Thủy Huyền lại từ bỏ ý nghĩ này.

Thiên Phượng không đến, cái này có lẽ cũng là một chuyện tốt a?

Hắn không cần lo lắng Tiêu Viễn sẽ trở thành Đại tướng quân Nhϊếp Chính Vương kiếp trước, cũng không cần lo lắng cao thủ trong chốn võ lâm sẽ đến đến hoàng cung lấy mạng hắn, càng thêm không cần lo lắng những thứ loạn thất bát tao khác. Hắn biết binh pháp, biết cách làm vũ khí, cũng biết làm sao để chế tác thuốc nổ, thế giới này, hắn có thể tùy ý hành động!

Nghĩ tới chỗ này, tâm tình Thủy Huyền bành trướng không thể ức chế được.

Đúng, Thiên Phượng không xuyên đến mới là tốt nhất.

Sao hắn có thể để Vệ Thiên Phượng chết đây? Ngược lại, hắn phải bảo hộ Vệ Thiên Phượng thật tốt, làm cho nàng sống một đời vui sướиɠ an ổn, chỉ có như vậy Vệ Thiên Phượng kia mới không có cơ hội tới!

Không, vẫn không thể yên lòng như vậy.

Thủy Huyền nhớ tới ánh mắt Tiêu Tố Tố lúc trước. Nàng có vẻ cũng kinh ngạc như hắn. Xem ra, nàng cũng biết chuyện của Vệ Thiên Phượng.

... Ngược lại có thể lợi dụng một hai.

...

"Ca, huynh nói có phải Hoàng đế này có vấn đề không?" Vệ Thiên Phượng không dám nói ra Hoàng đế có thể là trùng sinh hoặc xuyên qua, đành phải đổi cách nói khác, "Vua của một nước sao thể làm ra trò đùa như vậy, để cho người ta truy sát mình, đây không phải có bệnh sao?"

Vạn nhất đùa giả thành thật, chẳng phải là khóc cũng không có chỗ mà khóc sao.

"Khụ, Bệ hạ chăm lo nước nhà, chỉ là trẻ tuổi nóng tính, có chút ham chơi thôi." Không phải sao? Vị hoàng đế này quả thực chính là rác rưởi, bất quá cân nhắc đến loại hình tổng giám đốc bá đạo này, hơn phân nửa đều là não tàn, hắn có thể làm ra chuyện như vậy cũng không kỳ quái, dù sao những người ta từng gặp qua còn kỳ quái hơn, Vệ Chiếu nhịn không được nghĩ như vậy.

"Còn có Tiêu Tố Tố, cũng rất kỳ quái." Vệ Thiên Phượng cảm thán không thôi, "Ca ca huynh bảo muội giả vờ yếu đuối quả nhiên hữu dụng, xem ra sau này muội có thể sống tốt rồi."

"Không cần phải gấp, muội vẫn cần phải giả vờ như vậy một năm hoặc nửa năm nữa." Vệ Chiếu trấn an nói, "Lần này ở trong phủ trưởng công chúa, muội có nhìn thấy ai trẻ tuổi tuấn kiệt không? Ai, gần đây phụ thân lại hối thúc chuyện của muội."

"... Huynh trưởng như huynh cũng chưa thành thân, vì sao phụ thân hết lần này tới lần khác cứ hối thúc muội?" Vệ Thiên Phượng nhịn không được nói, "Muội không muốn gả cho người."

"Thân thể của huynh còn yếu, đại phu nói phải tĩnh dưỡng cho tốt. Ca của muội là nam tử, tự nhiên không thiếu mấy năm thời gian này, nhưng mà muội thì khác. Thiên Phượng, Thẩm huynh thế nhưng hút hàng vô cùng, không cẩn thận thì sẽ bị những khuê tú khác đặt trước, muội phải nắm thật chặt." Vệ Chiếu ngay thẳng căn dặn nói, " Bỏ lỡ cái thôn này liền không còn quán nào nữa đâu."

"Ca, huynh suy nghĩ nhiều rồi." Vệ Thiên Phượng nằm sấp ở trên bàn, "Thẩm Kinh Hồng quá yếu, muội có cảm giác chỉ cần một chưởng liền có thể chụp chết hắn."

"Muội lấy chồng, cũng không phải đi gϊếŧ người, muội không có việc gì đi chụp hắn làm gì?" Mí mắt Vệ Chiếu nhảy lên, cũng sợ hãi lỡ như Vệ Thiên Phượng thật sự chụp chết Thẩm Kinh Hồng thì nên làm gì? Cái này... hiện tại hắn đi tìm những nam chính khác còn kịp không, giang hồ lớn như vậy, hắn muốn đi tìm mấy nam chính kia thực sự quá không tiện.

"Ca, muội cảm thấy Thẩm công tử đối với muội không có ý, hắn tựa như đang xuyên qua muội mà nhìn người khác, tám phần là đã có người trong lòng." Vệ Thiên Phượng dứt khoát nói, "Huynh cũng đừng nóng nảy, muội về phòng trước."

"Còn chưa nói được hai câu, muội về phòng làm gì?"

"Thêu hoa!" Vệ Thiên Phượng rống lên một câu.

Vệ Chiếu sửng sốt một chút, tự lẩm bẩm, "Thẩm Kinh Hồng không thích Thiên Phượng? Đây không có khả năng! Ánh mắt hắn nhìn Thiên Phượng rõ ràng là thích..." Điểm này Vệ Chiếu sẽ không đến mức nhìn lầm, nhưng Thiên Phượng lại nói Thẩm Kinh Hồng không thích nàng, ngược lại đang nhìn người khác...

Thì ra là thế.

Vệ Chiếu bừng tỉnh đại ngộ.

Khẳng định Thẩm Kinh Hồng quá khó chịu, hiện tại còn đắm chìm trong hồi ức kiếp trước không ra được. Dù sao văn nhân đều là có chút bệnh của mấy thanh niên văn nghệ, kiếp trước Thẩm Kinh Hồng ở trong bảy nam chính khẳng định không chiếm được ưu thế, không chừng về sau sống cuộc sống không hạnh phúc, cho nên đời này mới lo được lo mất, không dám tùy tiện tiếp cận Thiên Phượng.

Tâm bệnh kia thì phải có tâm dược, hắn phải nghĩ biện pháp trị tâm bệnh kia mới được.

Ai.

Vệ Chiếu nhịn không được chảy một giọt nước mắt cho mình, nhiệm vụ của thế giới này đúng là con mẹ nó quá khó. Chỉ là tìm chân ái thôi mà, tại sao lại phiền toái như vậy chứ?

Thất Vương phủ gần đây có một vị khách lui tới.

"Khách quý khó gặp, sao Vệ công tử đột nhiên lại đến phủ của bản vương này?" Thủy Việt vừa ra liền trông thấy Vệ Chiếu yên lặng ngồi trên ghế, không khỏi cảm thán trong lòng một tiếng: không hổ là người nổi danh cùng Thẩm Kinh Hồng.

Ừm, muội muội kia của hắn cũng rất tốt.

Chỉ là quá mức nhát gan, nhát gan như vậy nữ nhân trong hậu viện hắn đã có rất nhiều người, hơn nữa nghe nói huynh muội Vệ gia và Thẩm Kinh Hồng đi lại rất gần, nói không chừng hoa thơm đã có chủ.

Thủy Việt tự nhận là phong lưu mà không hạ lưu, tự nhiên không thể đi đoạt nữ nhân người khác coi trọng.

"Tại hạ mặt dày đi đến nơi này của Vương gia, là muốn mượn một người của ngài." Vệ Chiếu đưa lễ vật mình mang theo lên, "Nghe nói gần đây Việt* vương gia yêu thích mỹ ngọc, vừa vặn vài ngày trước tại hạ đào được một khối ngọc thạch không tệ, mời Vương gia đánh giá."

(Ky: convert ghi là Văn nhưng mình nghĩ là Việt mới đúng)

Thủy Việt đi tới, trông thấy Vệ Chiếu đưa lễ vật lên, có chút hài lòng, "Đây là cổ ngọc a."

"Người bán ngọc không biết hàng, vậy nên mới khiến ta nhặt được chỗ tốt." Vệ Chiếu mỉm cười nói.

"Lần đầu tiên ngươi tới cửa đã đưa mỹ ngọc, tất có việc cần giúp. Nói đi, ngươi muốn mượn ai? Chỉ cần không quá phận, bản vương sẽ đưa."

"Tiểu thư Tiêu gia, Tiêu Tố Tố."