Xuyên Nhanh: Xuyên Thành Anh Trai Nữ Chính

Chương 9: Hậu cung của nữ vương (9)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Thủy Huyền, Thiên Phượng chỉ có thể là của một mình ta, còn ngươi, vô năng lại vô đức, ngươi làm Hoàng đế cái gì?"

"Không có Thiên Phượng che chở, đến quốc gia của mình ngươi cũng không bảo vệ được!"

"Ngươi thậm chí còn kém hơn cả Thẩm Kinh Hồng, không có phụ thân của Thẩm Kinh Hồng vì ngươi đè ép bách quan, ngươi lấy cái gì để bình định triều chính? Không có ta vì ngươi xông pha chiến đấu, ngươi lấy cái gì để trấn thủ biên quan?"

"Ngươi cho rằng ngươi giải tán hậu cung, để Thiên Phượng làm Hoàng hậu là yêu nàng sao? A, chắc là ngươi không biết nhỉ, ngươi sớm đã không có khả năng sinh đẻ..."

"Câm miệng lại cho trẫm!" Nam nhân trẻ tuổi trên long sàng phẫn nộ mở mắt ra, hắn phát hiện cung nữ thái giám bên cạnh đang quỳ đầy đất.

"Trẫm nói chuyện gì hoang đường rồi sao?" Thủy Huyền mặt mũi âm trầm, hỏi thái giám tổng quản bên cạnh.

"Bệ hạ... Bệ hạ chỉ nói chúng nô tài câm miệng." Thái giám tổng quản run rẩy nói, " Bệ hạ thứ tội."

"Thôi, mặc y phục cho trẫm đi, hôm nay có không ít chuyện đang chờ trẫm đấy."

Hoàng đế Thủy Huyền, hắn mới là người trùng sinh sớm nhất ở thế giới này. Cho đến bây giờ, đã được 3 năm.

Ba năm trước, Thủy Huyền vẫn chưa thể khống chế được toàn bộ triều đình, nhưng ba năm sau, hắn đã là một quân vương nói một không hai.

Kiếp trước người thắng lớn nhất là ai?

Rất nhiều người sẽ nói là Vệ Thiên Phượng, bởi vì nàng được bảy nam nhân ưu tú nhất trên thế giới này yêu thương. Nhưng Thủy Huyền biết, Vệ Thiên Phượng hoàn toàn là người thua trong những tình cảm này.

Nếu như không có khúc mắc với bảy nam nhân bọn họ, thì dù là Vệ Thiên Phượng muốn đăng cơ trở thành Nữ đế, cũng không có nhiều người dám nói gì. Nhưng bởi vì cùng bảy người bọn họ dây dưa không ngớt, nên nàng chỉ có thể từ bỏ hết thảy mà quy ẩn sơn lâm.

Như vậy người thắng là Thủy Huyền đã từng cùng Vệ Thiên Phượng thống nhất sáu nước sao?

Không, cũng không phải.

Bởi vì Thủy Huyền không có khả năng sinh đẻ, nên người kế thừa hoàng vị chính là con của đệ đệ Thủy Việt, mặc dù cũng có thể nói là con của hắn, vì đứa bé này lớn lên dưới sự giáo dưỡng của nhóm bọn họ, hắn cũng hoàn toàn đã tạo ra một thời kỳ thịnh thế.

Nhưng kiếp trước, người chiến thắng lớn nhất, chính là Tiêu Viễn.

Hắn có được binh pháp Vệ Thiên Phượng cho, đồng thời cũng thông hiểu đạo lí, sau đó lại cùng Vệ Thiên Phượng mở học viện quân sự, trở thành viện trưởng học viện, cơ hồ biến toàn bộ quân đội của quốc gia đều trở thành quân của Tiêu gia hắn.

Kiếp trước, ở hai mươi năm cuối cùng, hắn bức Thẩm Kinh Hồng rời đi, trục xuất ba người trong võ lâm, nhốt Thủy Việt, buộc Thủy Huyền sớm thoái vị, làm Nhϊếp Chính Vương hai mươi năm, để Hoàng hậu Vệ Thiên Phượng trở thành vương phi của đại tướng quân Nhϊếp Chính Vương. Hắn còn nhớ rõ, trước khi bị bức thoái vị, Tiêu Viễn đã mắng mình hơn một canh giờ, kể lại từng sự bất tài của hắn, nếu không phải Vệ Thiên Phượng còn sống, chỉ sợ đến tính mạng hắn cũng không giữ được.

Sau khi trùng sinh đến, Thủy Huyền cũng không lập tức đi trả thù, mà là bắt đầu nghĩ lại chính mình, học cách làm sao để trở thành một quân vương tốt.

Hắn biết Vệ Thiên Phượng ba năm sau mới xuyên đến nơi này, cũng biết rất nhiều động tĩnh lớn trong tương lại, coi như không có Thiên Phượng trợ giúp, thì hắn cũng tự tin có thể dùng bản lĩnh của mình để thống nhất sáu nước!

Đối với Tiêu Viễn, lúc đầu hắn không có ý định động thủ. Vì dù sao, Tiêu Viễn đích thật là một tướng tài khó gặp, chỉ cần mình không xảy ra vấn đề, thì cả đời này Tiêu Viễn cũng chỉ có thể bán mạng cho hắn. A, để kẻ thù kiếp trước thay mình bán mạng một đời, thậm chí còn phải mang ơn với mình, đây chẳng lẽ không phải là cách trả thù tốt nhất sao?

Thế nhưng, hết lần này tới lần khác, đời này Tiêu Viễn lại xuất hiện một muội muội.

Đương nhiên, kiếp trước Thiên Phượng cũng đã giải thích với bọn họ cái gì gọi là hiệu ứng hồ điệp, Thủy Huyền cũng không để nàng ta vào mắt. Nhưng những ngày này, sau khi Tiêu Tố Tố tiến vào kinh thành liền nhảy nhót khắp nơi, chẳng những phỏng theo cách làm của Vệ Thiên Phượng kiếp trước đi cứu Thẩm Kinh Hồng, mà còn mê hoặc Thủy Việt, thậm chí còn có chủ ý tiến cung, lúc này Thủy Huyền không thể nhịn được nữa!

Hắn là Hoàng đế, có thể trùng sinh là ông trời ưu ái hắn, thế nhưng nữ nhân Tiêu Tố Tố này lại muốn xáo trộn những chuyện hắn đã bố trí? Chẳng những thủy tính dương hoa câu dẫn nam nhân khác, mà còn muốn trở thành Hoàng hậu duy nhất của hắn?!

Nói đùa gì thế!

Thủy Huyền đã chuẩn bị tốt để ở bên Thiên Phượng, sao còn nhìn được loại nữ nhân này nữa?

Tính toán thời gian, Thiên Phượng cũng nên tới rồi, bây giờ Thủy Huyền cũng đã chỉnh đốn xong triều đình, liền dứt khoát mượn tay trưởng công chúa thanh trừ những người mình không thích một lượt.

A, trưởng công chúa, đời trước, đến cuối cùng hắn mới biết, chuyện mình không có khả năng sinh đẻ, đều là do vị trưởng công chúa này ở sau lưng bày kế!

Thủy Huyền nhìn đám người quỳ phía dưới, nhất là dáng vẻ nơm nớp lo sợ của Tiêu Viễn kia, thì đã cảm thấy đặc biệt thú vị.

A, đúng, người ca ca kia của Thiên Phượng cũng không chết, nhưng Vệ Chiếu ba năm qua vẫn luôn là thế này, không giống như bị người khác thay thế, bởi vậy Thủy Huyền cũng không để ý lắm.

Kiếp trước Vệ Thiên Phượng tuyệt đối là xứng đáng với hắn.

Bởi vậy, lần này Thủy Huyền quyết định giúp Thiên Phượng sớm giải quyết mẹ kế và kế muội của nàng, dù sao cũng là chuyện thuận tay không phải sao?

"Bệ hạ, người xem chuyện này..."

"Không cần nhiều lời, trẫm biết rồi." Thủy Huyền nghiêm mặt, đảo mắt nhìn Tam Vương gia và Thất Vương gia, thấy hai người bọn họ đều tức giận đến không được, trong lòng ngược lại có một loại cảm giác vui mừng quỷ dị.

Bọn họ tốt xấu gì cũng là huyết mạch của Hoàng gia, kiếp trước cũng không làm gì có lỗi với hắn, nên kiếp này ngược lại có thể tha cho bọn họ một lần.

Vệ Chiếu vụиɠ ŧяộʍ nhìn vị Hoàng đế này một chút, càng khẳng định Hoàng đế này tám phần là trùng sinh về giống như Thẩm kinh Hồng. Nhưng bây giờ đối với vị Hoàng đế này mà nói, dã tâm và quyền lợi càng hấp dẫn hắn hơn cả tình yêu.

Chuyện này vốn là thủ bút của Hoàng đế, nên làm gì hắn tự nhiên cũng đã nghĩ xong từ sớm.

Tứ hôn quận chúa An Nhạc cho Tiêu Viễn, đồng thời để đôi tỷ muội Vệ gia "chết bệnh", làm của hồi môn của quận chúa cùng nhau hầu hạ Tiêu Viễn.

Tiêu Viễn thân là Đại tướng quân mà làm sai loại chuyện như vậy, thân bất chính, nhưng cân nhắc đến chuyện hắn cũng chỉ vì say rượu, tăng thêm chuyện lúc trước quận chúa An Nhạc muốn tính kế Thẩm Kinh Hồng nhưng không thành mà còn làm hại chính mình, quân công tích lũy trước kia bị hủy bỏ toàn bộ, hơn nữa còn phải tăng thêm hai chức vị phó tướng, đứng đầu là tâm phúc của Thủy Huyền.

Tiêu Tố Tố xúi giục quận chúa An Nhạc và tỷ muội Vệ gia phạm phải chuyện xấu, vốn nên ban chết, nhưng xét thấy Tiêu gia trung thành với nước, tội chết có thể miễn tội sống khó tha, phải ở trong phủ Thất vương gia Thủy Việt làm nô tỳ 10 năm mới có thể về nhà.

Vệ ngự sử và Tam vương gia dạy nữ không nghiêm, phạt bổng lộc một năm, ngược lại là nhẹ nhàng bỏ qua.

Việc này Hoàng đế đã ra mặt giải quyết, nên trong kinh thành không ai dám đàn luận nữa, ngược lại Thẩm Thừa tướng bên này biết quận chúa An Nhạc là vì con trai mình mới thiết kế một cái bẫy như thế, thiếu chút nữa ngất đi, bắt đầu khua chiêng gõ trống muốn ra mặt cho Thẩm Kinh Hồng, ngược lại đã lấn át được những lời đồn đại vô căn cứ trước đó.

"A Chiếu, vừa rồi Bệ hạ bí mật tuyên triệu ta, để ta chăm sóc Thiên Phượng, quản lý tốt gia đình..." Vệ ngự sử thật sự không hiểu ra sao, hoàn toàn không rõ ý của Bệ hạ là gì?

Lúc đầu ông còn tưởng là sẽ bị mất chức, cũng đã chuẩn bị xong để từ quan, ai biết Bệ hạ không cho ông từ quan, mà còn nói xa nói gần để ông bảo vệ yêu quý nữ nhi còn lại kia, thực sự làm Vệ ngự sử không có cách nào hiểu được.

Trong lòng Vệ Chiếu lại rõ ràng.

Nếu Vệ ngự sử không có chức quan, thì làm sao Thiên Phượng còn tiến cung được? Rõ ràng vị Hoàng đế này vẫn chưa dứt tình với Vệ Thiên Phượng, sớm đã trải xong đường cho Thiên Phượng rồi. Chắc chờ chuyện này qua đi, Vệ ngự sử sẽ bắt đầu được thăng chức.

Nếu có thể, Vệ Chiếu cảm thấy Hoàng đế này hai đời đều si mê Vệ Thiên Phượng như thế, muội muội gả cho hắn cũng không tệ. Nhưng nghĩ đến thủ đoạn của Hoàng đế này, trong lòng Vệ Chiếu liền không khỏi hơi hoảng.

Thủ đoạn bỉ ổi cỡ đó, thế mà cũng đường đường là vua của một nước được sao? Nếu Thủy Huyền thật sự chế ra cái thủ đoạn thông đồng với địch bán nước để đối phó Tiêu Viễn, vậy Vệ Chiếu còn muốn khen ngợi Hoàng đế thủ đoạn cao minh một phen.

Nhưng kết quả lại đi tới cách này, vì để áp chế Tiêu Viễn, mà cho hắn cưới lại cô vợ của đời trước, và vẫn phải dựa vào Tiêu Viễn bán mạng cho hắn, cái này cũng quá không phong cách.

Có thể thấy được, Hoàng đế này cho dù sống lại một lần nữa, cũng chỉ có thể tinh thông tâm kế, còn muốn có một quan niệm vì đại cục thì vẫn vô cùng khó.

Loại nam nhân này Vệ Chiếu cũng cảm thấy mất mặt, huống chi là Vệ Thiên Phượng?

Nếu tác hợp hai người bọn họ, thì 80% nhiệm vụ của mình sẽ thất bại.

Không được, hắn vẫn rất xem trọng Thẩm Kinh Hồng.

Nhưng bây giờ Hoàng đế vẫn chưa yêu cầu gặp Thiên Phượng, chỉ sợ là vẫn muốn đi theo kịch bản kiếp trước. Chuyện này ngược lại không phải là không thể lợi dụng được một hai...

...

"Ca ca bảo muội giả vờ yếu đuối?" Vệ Thiên Phượng bị cái đề nghị này của Vệ Chiếu làm cho choáng váng, "Vì sao?"

"Thiên Phượng, muội cũng biết tình huống hiện tại của Vệ gia chúng ta, Thiên Vân và Thiên Hà đã "chết bệnh" đi biên quan, những nhóm quan viên trong kinh thành không nói trên miệng, nhưng trong lòng khẳng định cũng nói thầm. Những ngày này, muội vẫn cứ đi ra ngoài như thường lệ thôi, không cần quá tận lực, nhưng muội nhất định không thể triển lộ võ công ra bên ngoài, cách nói chuyện và hành vi cử chỉ tuyệt đối cũng không thể giống khi ở trong nhà. Liên quan tới chuyện làm sao để giả vờ yếu đuối, ta đã chọn cho muội mấy nha hoàn nhu nhu nhược ngược, muội rảnh rỗi thì học tập theo một chút là được." Vệ Chiếu dài dòng văn tự nói một tràng, thậm chí còn buộc Vệ Thiên Phượng vẽ tranh viết chữ, tạm thời bỏ võ công qua một bên đã, chính là vì muốn "tạo nên" một Vệ Thiên Phượng hoàn toàn khác biệt.

Tối thiểu, phải khác với Vệ Thiên Phượng trong trí nhớ của Hoàng đế.

Hoàng đế có thể trùng sinh, Tiêu Tố Tố có thể xuyên qua, Vệ Chiếu cũng có thể còn sống, vậy ai có thể đảm bảo kiếp này Vệ Thiên Phượng vẫn là người của kiếp trước đâu?

Cái này cũng không cần giả vờ quá lâu, mấy tháng là được rồi.

Hoàng đế hiện tại đang ở thời điểm đắc chí vừa lòng, khẳng định sẽ không nhịn được mà muốn tìm hiểu một chút tin tức của Vệ Thiên Phượng, nhất là khi không có Mẹ kế và kế muội nhằm vào thì Vệ Thiên Phượng sẽ sống thế nào? Lúc này, nếu như Hoàng đế phát hiện Vệ Thiên Phượng không giống như trong suy nghĩ của hắn...

Ha ha.

Nghĩ đến chắc sẽ là vừa thất vọng, đồng thời lại thở phào nhẹ nhõm đi.

Không có Vệ Thiên Phượng, Tiêu Viễn sẽ không có khả năng trở thành Chiến thần như kiếp trước, võ lâm cũng vẫn ở trong tình trạng xáo trộn, toàn bộ tiến trình phát triển của thiên hạ đều nằm trong tầm khống chế của một mình hắn, hắn chính là thiên tử chân chính!

Vệ Chiếu đánh cược có 60% khả năng trở lên, Hoàng đế này chẳng những không sinh ra ý nghĩ xấu với Vệ Thiên Phượng, mà ngược lại còn muốn đền bù cho Vệ Thiên Phượng. 40% khả năng còn lại là vẫn muốn Vệ Thiên Phượng tiến cung như cũ hoặc là giận đến muốn gϊếŧ chết Vệ Thiên Phượng, đến lúc đó gặp chiêu phá chiêu, cũng không vội.

"Ca, có phải là..." Vệ Thiên Phượng không ngốc, những chuyện liên tiếp xảy ra lúc trước nói là trùng hợp thì hoàn toàn không thể tin, chỉ có thể là có ẩn tình trong đó.

"Suỵt." Vệ Chiếu sờ đầu nàng, ghé vào bên tai nàng nhẹ nhàng nói, " Ngoan, nghe lời ca ca, nhiều nhất một năm, một năm sau muội có thể tùy ý muốn làm gì cũng được."

Bây giờ không chừng Hoàng đế đang ở nơi nào đó nhìn chằm chằm vào bọn họ đấy, ngàn vạn lần không thể bị lộ tẩy ở thời điểm này.

"Muội yên tâm, muội và Thẩm Kinh Hồng nhất định có thể ở bên nhau." Vệ Chiếu tiếp tục trấn an Vệ Thiên Phượng, "Ca ca tuyệt đối sẽ không để muội mơ hồ sống hết đời này đâu."