Xuyên Nhanh: Xuyên Thành Anh Trai Nữ Chính

Chương 6: Hậu cung của nữ vương (6)

Edit by Murasaky { Murasakiiiii }

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"A chiếu, mấy muội muội của con tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa. Mẹ con có ý là nên để các nàng đi ra ngoài giao lưu một chút." Vệ ngự sử lấy một tấm thiệp mời ra, "Gần đây trưởng công chúa định mở yến hội, sẽ có không ít người đến. Con thân là huynh trưởng, có để đi cùng muội muội đến gặp gỡ những người đó. Nếu như có người thích thì cũng có thể trở về nói với ta. Cha con không phải là người bảo thủ."

Không thể không nói, Vệ ngự sử đối với đứa con trai này là tri kỉ đến tận xương tủy. Nếu không thì trong nguyên tác cũng sẽ không vì Vệ Thiên Phượng "hại chết" nhi tử liền không quan tâm nữ nhi.

Trong nguyên tác hình như cũng không có một đoạn kịch bản như vậy.

Tuy nhiên, nghĩ đến gần đây trưởng công chúa và Tiêu Tố Tố qua lại rất gần, thì có thể hiểu rõ nguyên nhân của buổi yến hội này. Tám phần là để Tiêu Tố Tố chính thức lộ diện trước giới quý tộc kinh thành.

Thân phận Tiêu Tố Tố quả thực hoàn toàn không tính là thấp, nhưng Tiêu Viễn hiện giờ còn đang ở biên quan, muốn cho muội muội mình chỗ dựa cũng không kịp. Mặc dù Tiêu Tố Tố có không ít thanh danh, nhưng muốn tiến cung, thì nhất định phải nhận được sự tán thành.

"Được" Vệ Chiếu suy nghĩ, cuối cùng cũng đồng ý.

Lấy đầu óc của Tiêu Tố Tố, nếu lần này bọn họ không đi, thì nhất định sẽ nghĩ biện pháp buộc họ phải đi.

Đây chính là bệnh chung của những người "xuyên việt". Không có việc gì cũng xâm nhập vào thế giới nhân vật chính, phải để nhân vật chính hoạt động ngay dưới mí mắt mới yên tâm được.

Sau khi cầm được thϊếp mời, Vệ Chiếu liền đi tìm Vệ Thiên Phượng.

Người muốn đi lần này không chỉ có Vệ Thiên Phượng, mà còn có hai muội muội do mẹ kế sinh ra là Vệ Thiên Vân và Vệ Thiên Hà. Trong nguyên tác, một người cuồng vọng phách lối, một người tâm cơ, cũng không phải hạng người tốt lành gì.

Khụ, dù sao cũng là truyện N/P, người ra dáng nam nhân đều trở thành nam chính, do đó, gánh nặng của nhân vật phản diện đành phải rơi

trên người những cô gái này. Hơn nữa, còn có một mẫu thân có thể xưng là boss như thế, hai nữ nhi này khẳng định cũng không thoát khỏi loại hình bạch liên hoa.

Nếu không nhớ lầm, trong nguyên tác, hai muội muội này cũng gả không tốt. Nếu không phải tìm đường chết ở nhà thì chính là tìm đường chết trên đường.

"Thiên Phượng, muội chuẩn bị cẩn thận một chút. Trong đồ cưới của mẫu thân chúng ta có không ít đồ trang sức xinh đẹp. Muội có thể chọn nhiều một chút." Ngự sử là một chức vị thanh lưu, bổng lộc cũng không tính là nhiều. Cũng may Vệ ngự sử không nạp thiếp, con cái cũng chỉ có mấy đứa như vậy, tăng thêm trong nhà chút sản nghiệp, nên căn bản cũng có thể duy trì thu chi.

Vệ ngự sử rất yêu thương trưởng tử này, sớm đã đem bản ghi chép đồ cưới của thê tử giao cho con trai, tránh sau này gia sản phân chia không đều dẫn đến tranh chấp. Mẹ kế sở dĩ xuống tay với Vệ Chiếu nhanh như vậy, cũng không ít nguyên nhân là do đồ cưới.

Bà ta làm vợ kế, của hồi môn không tính là nhiều, lại thêm liên tục sinh hai nữ nhi, thì càng là giật gấu vá vai. Muốn nữ nhi được gả đi một cách phong quang, và còn muốn lưu lại tài san rcho nhi tử của mình, thì chỉ còn cách hạ thủ với huynh muội Vệ Chiếu.

"Muội không muốn đi" Vệ Thiên Phượng nhìn thấy thiệp mời thì rất không vui, nàng đối với tiệc ra mắt ở cổ đại không hề có thiện cảm, thời gian đó không bằng đi luyện thêm chút võ công còn hơn.

"Trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, muội sao có thể không đi?" Vệ Chiếu gõ trán Vệ Thiên Phượng, "Lại nói, lần này cũng không phải chỉ có mình muội, hai muội muội cũng đi cùng. Muội đi xem nhiều một chút, dù sao so với sau này cái gì cũng không biết thì tốt hơn."

"Vâng" Vệ Thiên Phượng cũng không phải không biết điều, biết ca ca đều vì tốt cho mình.

"Hừm, chú ý ăn mặc một chút, đến lúc đó Thẩm huynh cũng sẽ đến." Vệ Chiếu chế nhạo nói, "Thiên Phượng, nếu muội muốn cùng với Thẩm huynh thì cần phải bỏ thêm chút sức. "

Vệ Thiên Phượng hơi đỏ mặt, "Muội và hắn không có quan hệ gì."

"Thiên Phượng, muội sẽ phải lập gia đình." Vệ Chiếu tựa hồ có chút không bỏ, "Thẩm huynh và ta cũng coi như có giao tình kết bái, nhà Thừa tướng gia phong thanh chính, cũng không chê Vệ gia chúng ta thấp

hơn. Huynh biết muội không thích nhốt mình ở hậu trạch, Thẩm huynh lại có chí hướng du sơn ngoạn thủy. Hắn giỏi văn muội giỏi võ, đúng là không thể tốt hơn. Chỉ là Thẩm huynh quá tốt, rất nhiều nữ tử đều biết,

huynh sợ đến lúc đó muội lại không tranh nổi với người ta."

Vệ Thiên Phượng cảm thấy mình và người huynh trưởng mang tư tưởng phong kiến này không thể cùng quan điểm mà nói, nhưng lại không thể không thừa nhận huynh trưởng nói đúng. Dưới điều kiện bây giờ, Thẩm

Khinh Hồng đích thực là lựa chọn tốt nhất của nàng.

Bằng sức một người có thể phản kháng toàn bộ xã hội sao?

Cứ coi như nàng không để ý người khác nói mình thế nào, nhưng huynh trưởng đối với nàng tốt như vậy, sao nàng có thể mặc kệ thanh danh của Vệ gia được?

"Muội biết rồi." cuối cùng, Vệ Thiên Phượng vẫn thỏa hiệp.

"Muội là muội muội ta, nếu muội thật sự không thích Thẩm huynh, thì chúng ta cũng có thể chậm rãi mà tìm." Vệ Chiếu lại trấn an một câu, "Muội cũng không cần ép buộc mình quá."

"Ca, muội đi xem y phục trước" Vệ Thiên Phượng thực sự không đỡ được ánh mắt "sắp gả muội muội" của Vệ Chiếu, chạy trối chết.

Vệ Chiếu nhẹ nhàng thở ra.

Vệ Thiên Phượng nguyện ý nghe khuyên bảo là tốt rồi.

Hắn cũng không thể Bá Vương ngạnh thượng cung ép buộc người ta, điều duy nhất hắn có thể làm là cho hai người họ liên hệ với nhau nhiều hơn.

Tìm chân ái cho nữ chính, làm sao có thể dễ dàng như vậy?

Vệ Chiếu sờ trán, luôn cảm thấy mình bị hệ thống hố.

Ngày tổ chức yến hội, phủ trưởng công chúa gần như đầy ắp cả người, cơ hồ là nữ nhi vừa độ tuổi của các quan viên trong kinh thành đều tới. Cũng may, phủ trưởng công chúa rất lớn, chứa được nhiều người như vậy.

Vệ Thiên Phượng là nữ chính, tối thiểu nhất là gương mặt đẹp thì vẫn có.

Vệ Thiên Phượng nguyên bản dung mạo cũng đã rất đẹp, bây giờ có khí chất của linh hồn thêm vào, hai thứ kết hợp lại làm hiệu quả càng nổi bật.

Vệ Chiếu và Vệ Thiên Phượng là hai huynh muội ruột, khi hai gương mặt khác biệt lại mang khí chất tương tự xuất hiện cùng một chỗ, lập tức đem đến cho người ta sự rung động khó nói nên lời.

Kể cả Thẩm Khinh Hồng đã từng thấy các bộ dáng xinh đẹp của Vệ Thiên Phượng, khi nhìn thấy hai huynh muội này cùng nhau xuống xe ngựa, cũng không khỏi ngây người.

Kiếp trước Thiên Phượng cái gì cũng có, chỉ không có tình thương của người thân. Hắn biết Vệ Thiên Phượng khát vọng nhất là tình thân, người duy nhất có thể cho nàng chút an ủi là sư phụ nàng. Đáng tiếc sư phụ Thiên Phượng vô tung vô ảnh, ít có lúc có thể gặp mặt.

Bây giờ Thiên Phượng có thêm một ca ca, so với dáng vẻ cô tịch lúc trước đã tốt hơn nhiều.

Lần đầu tiên Thẩm Khinh Hồng cảm thấy, có lẽ như vậy cũng không tệ.

Nếu kiếp trước Vệ Chiếu không chết sớm, vậy có lẽ sự tình sẽ trở nên hoàn toàn khác biệt.

Hai người Vệ Thiên Vân và Vệ Thiên Hà rõ ràng cũng cùng xuống xe ngựa, các nàng nhìn cũng rất là mỹ mạo. Đáng tiếc ở trước mặt hai huynh muội này, các nàng chỉ giống như hai con quạ nhỏ đi phụ trợ phượng hoàng mà thôi.

Đều là nữ nhi cùng cha, nhưng Vệ Thiên Phượng chính là phượng hoàng bay lượn nơi cửu thiên, còn các nàng chỉ có thể là ráng mây nơi chân trời, cỡ nào bất công!

Vệ Thiên Vân và Vệ Thiên Hà liếc nhau, trong lòng đã có quyết định.

Đây không phải là hai người bọn họ nhẫn tâm, chỉ là muốn lấy lại thứ thuộc về mình mà thôi.

Muốn trách thì hãy trách huynh muội Vệ Chiếu đắc tội với Tiêu Tố Tố!

"Huynh muội hai người thật đúng là..." Trưởng công chúa nhìn hai huynh muội như vậy, trên mặt cũng không khỏi có thêm nụ cười. Cho dù nàng thưởng thức Tiêu Tố Tố, nhưng cũng không thể không thừa nhận, phong thái của nữ nhi nhà võ tướng kém xa hai huynh muội này.

Cũng không biết nếu hôm nay lão Thất và Bệ hạ vi phục đến, thì rốt cuộc sẽ nhìn trúng người nào?

Trong lòng trưởng công chúa xoay chuyển bảy đường tám lối nhưng bên ngoài lại không biểu lộ chút gì.

"Trưởng công chúa thế nhưng lại gặp tâm hỉ? Haiz, đánh tiếc ta không có nhi nữ vừa độ tuổi, bằng không thì nhất định phải đoạt một trong hai huynh muội này về." Một quý phu nhân bên cạnh cười nói tiếp.

"Không sai không sai." Trưởng công chúa rất nhanh kịp phản ứng, "Huynh muội các ngươi phải ra ngoài giao lưu nhiều một chút mới được. Vệ ngự sử thế mà lại cất giấu một đôi nhi nữ không chịu thả ra, trở về ta phải cùng bệ hạ thưa hắn."

Huynh muội Vệ Chiếu rất nhanh liền bị mọi người vây quanh, dù sao, tất cả mọi người đều thích ngắm miỹ nhân, lại nói, không phải Trưởng công chúa cũng thích bọn họ sao?

"A" Một tiểu thư cùng khuê mật xì xào bàn tán nói, "Y phục trên người Vệ Thiên Phượng rất quen mắt nha".

"Phải không." Khuê mật cũng nhìn thêm mấy lần, "Y phục màu đỏ như lửa, người bình thường mặc không đẹp, nhất định phải là người da trắng mặc mới đẹp. Trước đó Tiêu Tố Tố kia hình như cũng là mặc kim ti đường viền đỏ."

"Tiêu Tố Tố mặc đúng là rất đẹp, nhưng mà, so với Vệ Thiên Phượng nha..." Tiểu thư bịt miệng lại, "Cũng không biết nữ nhân Tiêu Tố Tố kia hôm nay mặc cái gì? Nếu đυ.ng y phục thì thú vị rồi."

Đừng thấy Tiêu Tố Tố được các vị công tử nâng thành thần nữ mà nhầm, ở trong mắt các tiểu thư, nàng ta chính là một tiện nhân mua chuộc danh tiếng!

Giả tạo!

Tiêu Tố Tố đương nhiên không chọn thời điểm này mà đi mặc y phục giống Vệ Thiên Phượng, dù nàng ta có tự tin vào chính mình bao nhiêu đi nữa, thì cũng không thể đấu lại nữ chính được ông trời ưu ái.

Vệ Thiên Phượng là làn gió diễm lệ, lần này Tiêu Tố Tố lại đi theo phong cách băng tuyết. Mặc dù màu sắc quần áo khá mộc mạc nhưng cũng không mất đi vẻ lộng lẫy, tăng thêm đồ trang sức tỉ mỉ phối hợp, cũng tạo nên một nhan sắc đặc biệt.

Lần này mục tiêu của Tiêu Tố Tố tất nhiên là Hoàng đế vi phục đến.

Trưởng công chúa bên kia đã nói, Bệ hạ rất có thể sẽ đến yến hội lần này thưởng ngoạn, tương tự, Thất vương gia cũng có thể sẽ trở về.

Những ngày này, Tiêu Tố Tố đã cùng Thất vương gia đánh lửa nóng, mập mờ một thời gian rất dài.

Thất vương gia là loại người đa tình, trong vương phủ đã có rất nhiều ái thϊếp, nhưng hắn còn thiếu chính phi.

Nếu như Hoàng đế thật sự không thành, thì Thất vương gia cũng có thể xem là đối tượng dự bị của Tiêu Tố Tố.

Dù sao, Tiêu Tố Tố cũng không dám hứa chắc mình nhất định có thể trở thành hoàng hậu. Bởi vậy, có thêm mấy sự lựa chọn nữa cũng tốt hơn.

Vì thế, lần yến hội này, tối thiểu sẽ có ba nam chính trong nguyên tác xuất hiện.

Cũng may Thẩm Kinh Hồng bên này, nàng ta đã cùng quận chúa An Nhạc nói xong rồi, lát nữa không cần lo lắng nhiều. Chuyện còn lại, chỉ là làm cách nào để Thất vương gia và Hoàng đế nhớ kỹ nàng ta mà thôi.

Tiêu Tố Tố tự nhận là cũng không phải loại người ngốc nghếch như mấy nữ nhân xuyên qua khác, ca hát hiện đại hay khiêu vũ gì đó không phải chuyện nàng ta sẽ làm, quá thấp kém.

Bởi vậy, thứ Tiêu Tố Tố chuẩn bị chính là rất nhiều ý tưởng luận bàn, thậm chí còn chuẩn bị một chút tri thức liên quan đến phương diện nông nghiệp, đến lúc đó có thể ứng đối khi Hoàng đế đặt câu hỏi.

Hoàng đế trong nguyên tác chính là một quân vương anh minh, khẳng định có thể ý thức được giá trị của nàng ta!

Tiêu Tố Tố lấy ra một cái gương nhỏ, nhìn dung nhan của mình, xác định không có vấn đề, lúc này mới xuống xe ngựa.