Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 14: Hàng xóm

Editor: An Hàn23

Ngày hôm sau Ứng Uyển Dung tỉnh dậy trong không khí tràn ngập mùi thức ăn, đôi mắt hơi mở ra mang theo ánh mắt mờ mịt, một trận đau đầu ập đến, đồng thời ký ức về sự việc tối hôm qua cũng hiện ra.

Cô đã quên, khối thân thể này không phải khối thân thể có thể chất uống ngàn chén không say mà cô đã luyện được trước kia, trong cái bể nhuộm lớn có tên là giới giải trí này, muốn lấy được một chút cơ hội, rất nhiều người đều lực chọn đi đường tắt.

Mà cô may mắn ở chỗ có được một người đại diện tốt sẽ không miễn cưỡng cô phải dùng quy tắc ngầm. Nhưng mà cơ hội còn lại, thì đều phải kiếm về từ trên bàn rượu.

Người khác qua mấy năm liền có thể lấy được danh hiệu ảnh hậu Tiểu Kim Nhân, mà cô lại chìm chìm nổi nổi gần mười năm, nàng dâu cũng thành mẹ chồng, rốt cuộc cũng tới đỉnh lấy được chiếc vòng nguyệt quế kia.

Vuốt vuốt trán ngồi dậy, chiếc chăn mỏng trên người cũng tuột xuống, vẫn mặc quần áo tối qua, điều này khiến cô có chút khó chịu.

"Em đã tỉnh? Buổi sáng Văn Diệu có đưa bữa sáng tới, không biết em thích gì, liền mua cháo gạo kê với bánh bao cải trắng." Thân hình cao lớn của Cao Lãng dựa lên cửa phòng ngủ, gần như cũng không nháy mắt lấy một cái.

Ứng Uyển Dung vừa mới tỉnh ngủ, vài sợi tóc tán loạn phủ trên vai, mang theo đôi mắt như bị đám sương bao phủ cực kỳ thần bí, dáng người mỹ lệ bị che đi, cổ áo hơi buông lỏng lộ ra xương quai xanh xinh đẹp. Tai Cao Lãng nóng lên, lại có chút không nỡ dời mắt đi.

Ứng Uyển Dung theo thói quen lộ ra nụ cười bên khóe môi, "Cảm ơn." Thanh âm có chút hơi khàn khàn khiến cho Cao Lãng trực tiếp xoay người chống gậy ba-toong trở lại phòng khách, chính là bước chân có chút dồn dập.

Ứng Uyển Dung cũng không có để ý tại sao anh lại đi nhanh như vậy, trên thực tế cô cũng không có thói quen để bộ dạng lôi thôi nhếch nhác xuất hiện trước mặt người khác.

Còn chuyện tối hôm qua... Sau khi uống say có phải cô mượn rượu làm càn hay không thì đúng là cô không muốn biết.

Lựa chọn quên đi chuyện này là việc về sau, liền trực tiếp đi rửa mặt trước đã, thay một bộ quần áo khác rồi mới đi đến phòng khách. Cao Lãng ngồi trước bàn ăn không biết đang không yên lòng suy nghĩ cái gì.

Trên bàn đặt một đĩa rau cải, một đĩa bánh bao, hai bát cháo. Một cái bánh bao lớn bằng nắm tay của cô, ăn một cái cũng xem là no rồi. Ứng Uyển Dung thầm than trong lòng đầu bếp phó ở căn tin đúng là thành thật.

"Ngồi xuống ăn đi, nếu không đủ thì trong nồi vẫn còn. Buổi trưa anh sẽ không về ăn cơm, lát nữa anh đi sân huấn luyện xem một chút, xong đi tìm mấy người lão Trương nói chuyện một chút, còn buổi chiều thì đến căn tin gọi thức ăn về. Nếu có gì không hiểu có thể đến nhà Cao Phi hỏi một chút, vợ anh ấy tên là Phan Ngọc Phượng, sẽ sống cạnh nhà chúng ta."

Một bữa cơm Cao Lãng một mực nói chuyện giao phó, chỉ sợ tính tình Ứng Uyển Dung mềm yếu, buổi trưa anh không có nhà sẽ bị đói bụng. Cũng sợ cô ở nhà buồn chán, không tán gẫu được với mọi người chung quanh.

Tim Cao Lãng như muốn vỡ ra, suy nghĩ không bằng lần sau mua cái TV gì đó về, mặc dù anh không cần dùng, nhưng Ứng Uyển Dung ở chỗ này không có chuyện gì làm không phải là sẽ buồn bực đến mức có vấn đề?

Ứng Uyển Dung nho nhã dùng cái thìa xúc vài thìa cháo, nghe Cao Lãng nói câu được câu không, mặc dù không có nhìn thấy mà chỉ được nghe, nhưng kì thật đã đem tất cả thông tin ghi nhớ trong đầu.

Ăn xong một bát cháo, thêm nửa cái bánh bao nữa cô cũng có vẻ đã chắc bụng, khổ não nhìn chỗ bánh bao còn lại, người đàn ông kia vẫn còn thao thao bất tuyệt, đuôi lông mày nhếch lên, ngước mắt nhìn Cao Lãng: "Anh Lãng..."

Cao Lãng vừa nghe thấy giọng nói của Ứng Uyển Dung, liền dừng câu chuyện lại, nhìn bánh bao trên tay cô, lại nhìn thân thể mảnh khảnh của cô một chút, càu nhàu nói: "Lần sau có gọi anh là anh Lãng cũng không được, cả ngày không ăn cơm thật tốt, em cũng gầy đi rồi."

Ứng Uyển Dung tươi cười, cả khóe mắt và đuôi lông mày đều toát ra vẻ dịu dàng điềm tĩnh, cũng không phản bác lời của anh. Lần sau? Lần sau anh còn phải nghe em nói đó.

Nhìn Cao Lãng im lặng, Ứng Uyển Dung mới lên tiếng."Thứ nhất, em sẽ chiếu cố mình thật tốt, anh Lãng không cần phải lo lắng cho em đâu. Thứ hai, buổi tối anh không cần phải mua thức ăn ở căn tin, hôm qua chị Ngọc Phượng đã nói tối nay sẽ mời chúng ta đến nhà ăn cơm, buổi tối anh và Cao Phi trở về là được rồi."

Cao Lãng sững sờ nhìn cô vợ nhỏ khéo cười tươi đẹp trước mắt, để ý trước sau, tiến lùi thỏa đáng, có chút xa lạ rồi lại có chút chộn rộn rục rịch.

Ứng Uyển Dung thu dọn bát đũa trên bàn xong, nhìn thấy Cao Lãng vẫn dùng ánh mắt nóng bỏng như cũ nhìn cô, cô đã thấy nhiều loại ánh mắt như thế sao có thể không biết ý định của người đàn ông này?

Tiễn người đàn ông đến cửa nhà, Ứng Uyển Dung ngoắc ngoắc tay, ý bảo anh cúi đầu xuống, Cao Lãng mặc trên người bộ đồ huấn luyện dễ dàng mê hoặc người, mặc dù bị thương ở chân, nhưng vẫn có thể tiến hành chút huấn luyện như cũ khác để từ từ khôi phục.

Mới cúi đầu, Ứng Uyển Dung liền hôn lên mặt anh một cái, mím môi cười nói."Đồ ngốc...Đi đi." Đôi mắt dịu dàng, nụ cười trong veo.

Anh có thể yêu cầu nhiều hơn một chút đối với em, nhiều hơn chút nữa, nhưng mà... Em lại chỉ tiếp nhận thứ chân thật thuần túy nhất, không chút nào che giấu tình cảm.

Cao Lãng chóng mặt bị Ứng Uyển Dung trêu đùa một trận, cả người vẫn phiêu phiêu đứng tại chỗ như cũ. Ứng Uyển Dung cũng không tính toán dính người tiếp, thứ Cao Lãng cần học còn rất nhiều, đầu tiên, anh sẽ phải học cách làm sao để theo đuổi cô. Cho rằng cô là vợ anh rồi thì không cần học những thứ này sao?

Lúc Ứng Uyển Dung gõ cửa nhà Phan Ngọc Phượng đã là chín giờ sáng, mặc dù không tính là muộn, nhưng là đã sớm đưa con lên xe đến nhà trẻ, chồng cũng đã ra ngoài tập thể dục buổi sáng, cô đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc.

Bố cục trong nhà so với nhà của Ứng Uyển Dung gần như là cũng một vẻ, con gái ngủ ở gian phòng nhỏ hơn, trong nhà rải rác vài chiếc tất, quần áo, sách vở. Quần áo huấn luyện hàng ngày của chồng cô giống như mới vớt từ bùn lên, cũng phải giặt sạch một lần, không có máy giặt quần áo nên phải dùng tay giặt.

Mặc dù quân đội có phòng ăn dành cho tất cả mọi người trong gia đình, nhưng mà không phải ai cũng mua được? Cho nên có lúc muốn đi bộ tới thôn nhỏ bên cạnh mua ít thức ăn về nấu cơm.

Cả ngày ngâm mình trong những công việc vụn vặt trong gia đình, buổi chiều mới có thời gian đi trò chuyện với hàng xóm, lúc nhìn thấy Ứng Uyển Dung còn rất vui mừng.

Phan Ngọc Phượng có chút lo lắng xoa xoa hai tay, so với Ứng Uyển Dung mặt mũi trắng trẻo, cách ăn mặc và quần áo của của cô đều có chút nặng nề cũ kỹ. Nhìn giống như người làm công tác văn hóa, so với người đến từ nông thôn như cô không giống nhau.

Nào có biết Ứng Uyển Dung cũng xuất thân từ nông thôn, cho dù là cô còn là nguyên chủ, cũng không có khinh thường xuất thân người khác. Tất cả khí chất, cũng chỉ là được trải qua sự mài rũa của năm tháng, mới có được như vậy.

"Chị Ngọc Phượng, quấy rầy chị rồi sao?" Ứng Uyển Dung nhìn thấy chậu quần áo sau lưng Phan Ngọc Phượng, phía trên chất đầy quần áo, giày trẻ con, nhìn là biết chuẩn bị mang đi giặt.

Phan Ngọc Phượng khoát khoát tay, "Không phải đâu, những thứ này buổi chiều làm tiếp cũng được. Cao Lãng đi sân huấn luyện rồi đi? Một lát nữa chị dẫn em đi chung quanh một chút, làm quen với mọi người, nếu không em sống ở đây không quen cũng không biết nên đi đâu mua đồ."

Chuyện này là do tối hôm qua Trác Cao Phi đặc biệt dặn dò với vợ mình, đừng nhìn Ứng Uyển Dung còn trẻ, nhưng làm người không tệ, có thể hòa hợp khắp nơi, cũng tính toán để cho vợ mình học tập một chút, đừng có cả ngày tán gẫu với người khác cái gì mà Đông gia dài Tây gia ngắn.

"Ai, thật sự là quá tốt, cảm ơn chị Ngọc Phượng. Có điều em cũng không vội làm chuyện này, chị là muốn đi giặt quần áo sao? Để em đi cùng với chị đi."

Ứng Uyển Dung nghĩ đến phòng tắm cũng không coi là lớn kia, có phải đó là nơi chuyên môn cho mọi người tẩy rửa đi? Tỷ như cái ao xi măng hình chữ nhật nhìn thấy dưới tầng một?

Phan Ngọc Phượng có chút do dự, nhưng vẫn từ chối: "Không cần đâu, buổi sáng chị muốn đi mua một ít thức ăn, chúng ta cùng đi chứ, còn có Vương Mai đi cùng nữa, a, cô ấy là vợ của Dư Minh."

Ứng Uyển Dung vuốt cằm, nếu Phan Ngọc Phượng từ chối thì cô cũng không có nhắc lại, trở về lấy túi trang điểm nhỏ của mình và ít tiền lẻ liền cùng đi xuống tầng với Phan Ngọc Phượng.

Vương Mai đang đứng cùng con trai cô dưới tầng một, đứa bé mặc một cái yếm màu vàng tươi, dáng vẻ khỏe mạnh kháu khỉnh rất giống ba nó, lúc Ứng Uyển Dung xuống tầng thì đứa bé đang ngồi trên đất nghịch bùn đất.

Cách ăn mặc của Vương Mai so với Phan Ngọc Phượng có phần đơn giản hơn, Phan Ngọc Phượng mặc chiếc áo có hoa văn, còn Vương Mai chính là mặc chiếc áo sơ mi màu vàng đất có tay áo màu trắng, quần dài màu đen, giày đen, một đầu tóc ngắn nhìn có vẻ cẩn thận.

"Ở đây, đây là vợ của Cao Lãng, tên là Ứng Uyển Dung, một lát nữa chúng ta cùng đi đến của thôn mua ít thức ăn." Phan Ngọc Phượng giơ cái giỏ trong tay lên, chuẩn bị lát nữa mua ít trứng gà trứng vịt về làm trứng muối.

Ứng Uyển Dung chủ động hướng Vương Mai nở nụ cười, "Chào chị, em tên là Ứng Uyển Dung, mới tới đây ở lại để chăm sóc Cao Lãng."

"Chào em, chào em... Chị tên là Vương Mai." Vương Mai vừa nói liền đỏ mặt, vội vàng ôm đứa nhỏ tới để nó kêu "dì".

"Ngại quá, Hổ Tử còn nhỏ, thường gọi ba ba mẹ mẹ, bình thường còn nói dì Phan Ngọc Phượng, hôm nay không biết sao lại thế?" Mặt Vương Mai đỏ lên, thật lòng nói xin lỗi.

Ứng Uyển Dung cười cười tỏ vẻ đã hiểu, giọng nói ôn nhu, ánh mắt nhìn thẳng Hổ Tử nói: "Chào cháu, Hổ Tử." Đối với trẻ con cô vẫn có chút kiên nhẫn, hơn nữa nhìn Hổ Tử cũng không giống mấy đứa nhỏ nghịch ngợm, ngây ngô đáng yêu, khiến người ta không nhịn được muốn xoa đầu đứa nhỏ này.

Hổ Tử nhìn Ứng Uyển Dung, lúc lâu sau mới nói ra một câu, "Tiên Tiên, Tiên Tiên."

Lúc này Ứng Uyển Dung đúng thật là không hiểu gì, nhìn về phía Vương Mai, mặt Vương Mai cũng đỏ bừng, quẫn bách nói: "Ba nó mua một cái TV về nhà, mỗi ngày nó đầu xem, gần đây đang xem bộ phim Bảy tiên nữ* gì đó..."

*Bảy nàng tiên (Thất tiên nữ) là một bộ phim rất nổi tiếng chiếu vào năm 2004 của Trung Quốc. Nếu ai muốn tìm hiểu thêm có thể lên hỏi gu gồ ca ca.

Lời còn lại tất cả mọi người đều hiểu, Phan Ngọc Phượng trực tiếp ôm bụng cười không dứt, "Con đó, nhỏ như vậy còn biết thích tiên nữ nữa? Sau này phải cưới về cho mẹ ngươi một người vợ xinh đẹp đó, biết chưa?"

Lời này chắc Hổ Tử sẽ không trả lời rồi.

Ứng Uyển Dung được một đứa bé nhỏ tuổi như vậy khen, cũng là dở khóc dở cười, có hơi chút cảm khái nhớ đến những hoạt động mạnh mẽ trên màn ảnh lớn trong đời trước, đi đến chỗ nào phóng viên đi tới đó.

Đời này...

Hạ đôi mắt xuống che lại tất cả những suy nghĩ vụn vặt, "Em còn chưa từng đi đến cửa thôn, hôm nay liền cùng mọi người đi xem một chút, em cũng muốn làm chút món ăn cho Cao Lãng ăn."

Ba người rất nhanh liền ra khỏi quân doanh, hướng tới gần cửa thôn đi tới, một đường cười nói khiến thời gian đi có vẻ ngắn hơn. Ban đầu Vương Mai còn ôm con trai đi, nhưng mà đứa nhỏ có chút nặng, đi được nửa đường liền để cho Ứng Uyển Dung ôm.

Hổ Tử rơi vào vòng ôm của Ứng Uyển Dung đừng nói có bao nhiêu vui vẻ, vẫn cười cười a a, còn nói những lời nghe không hiểu.

Đường đi đến thôn nhỏ cũng không tính là xa, đều là bán những thứ tự làm ra gì đó, bởi vì Ứng Uyển Dung không có chuẩn bị giỏ đựng thức ăn, người bán thức ăn liền tặng cô một cái giỏ tre.

"Ôi chao, chúng ta mua thức ăn bao lần cũng chưa từng thấy người còn tặng giỏ đựng thức ăn." Phan Ngọc Phượng trêu ghẹo nói, tiểu tử bán thức ăn trước mặt liền trực tiếp ngượng ngùng.

Ứng Uyển Dung cũng biết đại khái vật giá bây giờ, trừ tiền mua thức ăn, cũng đưa cả tiền cái giỏ trúc cho người con trai trước mắt. Cậu bé có chút mất mác thu tiền, nhưng cũng không có từ chối.

Trên đường về Phan Ngọc Phượng hường cô nói thầm rằng cô đưa nhiều tiền quá, cái giỏ trúc cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, ngược lại Vương Mai cũng không nói nhiều. Ứng Uyển Dung cười cười không có giải thích, có thể dùng tiền liền coi như một cái ân tình tốt.

Thời điểm trở lại khu nhà tập thể cũng vừa đúng là thời gian ăn trưa, Phan Ngọc Phượng mời Ứng Uyển Dung đến nhà mình ăn bữa trưa, thu dọn một chút là có thể chuẩn bị cơm tối.

Ứng Uyển Dung đã sớm tính toán như vậy, cơm tối khẳng định không thể để một mình chủ nhà làm, còn mình chờ ăn, cũng liền gật đầu nói lát nữa khi nấu ăn sẽ qua nhà.