Một chiếc nhẫn.
Ý nghĩa là triển vọng và kế hoạch về tương lai của Tạ Phỉ…
Đầu óc Úc Ly có chút tiêu hóa không tốt, quả thực quá mức bất ngờ không kịp đề phòng.
Y rũ mắt không lên tiếng, chỉ là hai tay cầm báo cáo hơi siết chặt, một lát sau, Úc Ly ngẩng đầu lên, mặt không cảm giác: “Tôi phải cân nhắc một chút.”
“Còn phải cân nhắc sao…” Tạ Phỉ lộ ra vẻ thất vọng.
Úc Ly lãnh đạm gật đầu một cái, “Tôi cần không gian yên tĩnh, em đi ra ngoài trước chờ tôi.”
Tạ Phỉ chớp mắt, cười một tiếng, xoay người ra cửa.
Chờ cửa phòng khép lại, Úc Ly chậm rãi buông báo cáo xuống, lúc ngẩng đầu lên lần nữa đã là vui mừng hân hoan.
Y dè đặt lấy chiếc nhẫn ra, hướng về phía đèn treo xem xét tỉ mỉ tường tận, lấy nhãn lực xem châu báu đồ cổ của y, lập tức xác nhận chiếc nhẫn có giá trị không rẻ, chất ngọc xanh biếc trong suốt, chiếu ra ánh sáng bóng mượt.
Hơn nữa, còn là hình cây trúc y thích!
Úc Ly đặt chiếc nhẫn lên bàn, vội vàng đi rửa tay, còn cố ý xịt khoáng dưỡng da.
Lúc trở lại, y đeo nhẫn lên ngón áp út, nhưng phát hiện nhỏ hơn một chút.
Đang lúc nghi hoặc, liền nghe ngoài cửa truyền tới tiếng của Tạ Phỉ: “Ca, chiếc nhẫn đó là của em, nếu như anh đeo thử thấy không vừa, cái của anh đang ở trong tay em, anh có cần không?”
“Ai, ai đeo thửchứ Úc Ly căng thẳng trong lòng, vội vội vàng vàng nói: “Tôi còn đang suy nghĩ, em đừng làm loạn suy nghĩ của tôi!”
“… Được rồi.”
Úc Ly vểnh tai nghe một hồi, xác nhận bên ngoài yên tĩnh mới thoáng yên tâm.
Y cầm chiếc nhẫn đi tới lui mấy vòng trong phòng, lại ngã xuống giường lăn lộn, vui vẻ đến mức hận không thể hóa ra nguyên hình.
Điên một hồi, y mới ngồi dậy, sửa sang lại tóc tai quần áo, khôi phục dáng vẻ mặt không cảm giác.
“Chiếc nhẫn kia đâu?” Úc Ly kéo cửa ra, cố tự trấn định hỏi.
“Ở chỗ này.” Tạ Phỉ cười hì hì lấy ra một hộp gỗ xinh xắn từ trong túi quần, mở ra để trên lòng bàn tay.
Úc Ly ngây ngẩn lần nữa, bởi vì hộp gỗ giống cái hộp để nghịch lân của Canh Thần mà y đưa cho Tạ Phỉ lúc trước như đúc, điêu khắc tinh xảo, còn khảm một viên đá quý sáng chói.
Thấy Úc Ly không có động tĩnh, Tạ Phỉ thúc giục hỏi: “Ca, anh không mở ra xem —”
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị Úc Ly kéo vào phòng, tiếp đó là “áp tường”, môi bị phong bế.
Đối mặt với việc “tùy tiện” hiếm thấy của Úc Ly, Tạ Phỉ ôm eo đối phương, nhắm mắt lại, toàn tâm đưa vào.
Ai cũng không chú ý đến trước cửa phòng rộng mở có một cái bóng mập lùn, Ngân Túc vùi mặt vào bộ lông trước ngực, ngượng ngùng “cục” một tiếng.
Vừa hôn xong, hai người liền cạ chóp mũi.
Sóng mắt Tạ Phỉ mênh mông, khóe mắt nhẹ cong, “Em thành chính thức rồi?”
“Ai nói?” Úc Ly cố làm vẻ lãnh khốc: “Giám khảo còn chưa đặt câu hỏi đâu.”
“…Vậy anh hỏi.”
Tạ Phỉ đã chuẩn bị xong phải đối mặt với một đống vấn đề của học sinh tiểu học, nhưng nửa ngày mà Úc Ly vẫn không lên tiếng.
Lúc này giữa hai người gần như không có khoảng cách, Tạ Phỉ có thể trông thấy tâm trạng trong mắt Úc Ly rõ ràng — rất nghiêm túc, hình như còn có một chút khẩn trương.
Tim hắn đập nhanh hơn mấy phần, chỉ thấy Úc Ly động môi: “Em sẽ ở bên tôi mãi mãi chứ?”
Tạ Phỉ ngẩn ra, sau mấy giây, hắn nhìn thẳng vào mắt Úc Ly, cũng nghiêm túc nói: “Ca, em sẽ ở bên anh mãi mãi.”
Đêm hôm Tạ Phỉ lên chức thành công, Úc Ly đã đăng Weibo —
Úc Ly V: Chia sẻ bài đăng này, rút thăm 99 viên kim cương 1 carat, Thất Tịch mở giải thưởng.
Ban đầu dân mạng cho là Úc Ly nói đùa, nhưng sau đó Úc Ly liền đăng lên một bức ảnh chói mù mắt, trong ảnh toàn kim cương lớn nhỏ, thật là huênh hoang khoe giàu!
“Đậu mợ? Úc Ly đang làm cái gì vậy, điên rồi sao?”
“Dân làm nghề châu báu đến đây, nếu như y muốn tặng loại kim cương có phẩm chất như trong ảnh, 1 carat ít nhất là 10w.”
(khoảng 332 triệu)
“Má ơi, mấy người còn đứng tán phét à, không mau đi đăng ký đi???”
“A a a a tui tới đây! Cẩm lý ở chỗ này!”
Một giây kế tiếp, dân mạng tự xưng “Cẩm lý” đã bị block.
Nhưng dân mạng đó không biết làm sao, đành đổi tên.
Tóm lại, một bài đăng của Úc Ly đã nổ tung cả mạng, thậm chí còn nhấc lên gió bão, mà các dân mạng trẻ tuổi từ việc cuống cuồng rút thăm, còn đang suy đoán rốt cuộc Úc Ly có ý gì. Đa số người nghiêng về việc Úc Ly ký hợp đồng đại diện với hãng đá quý nào đó, nhưng thương gia nào lại chịu chơi như vậy, chi ra mười triệu, thậm chí nhiều hơn để rút thăm, huống chi bài đăng này không có bất kỳ vấn đề gì.
Mọi người bàn luận sôi nổi, cũng có dân mạng nhìn rõ chân tướng:
“Trời! 99 viên, kim cương, Thất Tịch, ba nguyên tố ở chung một chỗ còn chưa đủ sao? Là chuyện vui đó!”
Suy đoán tương tự đương nhiên khiến fans của Úc Ly bất mãn, thần tượng của bọn họ mới 23 tuổi, tiền đồ đang tốt, tính cách cao lãnh cấm dục, sao có thể yêu đương được?
Fans hâm mộ không cho phép, rối rít xông lên phản bác, nhưng phát hiện chính chủ lại like cái bình luận này!
Fans luống cuống, Tạ Phỉ càng hoảng, hắn cướp lấy điện thoại của Úc Ly hủy like, quay đầu tố cáo: “Ca, không phải đã nói xong chỉ rút thăm không công khai sao?”
“Tôi nào có công khai?” Vẻ mặt Úc Ly không vui, chỉ rút thăm y đã rất ẩn nhẫn rồi, like một cái còn bị nói, “Tôi không biết sắp xếp sao?”
“Là em không biết sắp xếp.” Tạ Phỉ biết không thể cãi với Úc Ly được, hắn ngồi quỳ trên giường, cúi đầu: “Fans của anh đều nói sau này anh phải cưới công chúa, em quá bình thường, còn không phải hoàng tử—”
“Đừng tự coi nhẹ mình.” Úc Ly không đành lòng thấy Tạ Phỉ khổ sở, nhíu mày một cái, cứng ngắc an ủi: “Tôi cảm thấy em như hạc đứng trong bầy gà “
“…”
Tạ Phỉ tí nữa thì nghẹn một hơn, hắn chậm rãi nói: “Em sợ bị fans của anh mắng…”
“Ai dám mắng em?!” Úc Ly kiên quyết tuyên bố: “Tôi block hết bọn họ!”
Tạ Phỉ hít sâu, hắn cũng không tin không thể dỗ được Úc Ly, vì vậy thay đổi sách lược lần nữa, “Được rồi, em thừa nhận, em chỉ rất hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ giấu cả thế giới lén lút yêu đương, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”
“Sao lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ?”
“Anh có thể hiểu thành vụиɠ ŧяộʍ.”
“Khụ khụ, khụ — “
Úc Ly ho rũ rượi, ho xong mới cảm thấy có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật, bỗng nhiên không muốn công khai nữa.
Nhưng việc y like vẫn bị anti fans chụp lại, cả ngày lôi ra nói, đâm chọc lòng của đám fans, mà những người hâm mộ chỉ có thể ôm lấy cái phao cứu mạng “lỡ tay” này, tin chắc nam thần chỉ trượt tay thôi.
Trên mạng thảo luận cuộc sống tình cảm của Úc Ly sục sôi ngất trời, ngay cả người trong showbiz cũng hỏi thăm, nhưng Úc Ly đang say lòng với việc “vụиɠ ŧяộʍ”, đương nhiên kín miệng như bưng.
Mãi cho đến ngày “Khiêu chiến siêu cấp” khởi quay, rốt cuộc có khách quý chú ý tới chiếc nhẫn trên ngón áp út của Úc Ly.
“Oa, Úc Ly, chiếc nhẫn trên tay anh đẹp quá, hãng gì thế?” Đặt câu hỏi là nữ chính Giản Y Y của “Vương triều”, cô và Úc Ly đều là khách quý của chương trình, trừ bọn họ ra còn có Tạ Nghiêu tới cho đủ số. Nhắc tới cũng đúng dịp, Tạ Nghiêu cũng từng là một thành viên trong “Vương triều”, nhưng Giản Y Y và Tạ Nghiêu từng có mâu thuẫn, trừ ở trước ống kính, cô chẳng thèm cho hắn ta một ánh mắt nào.
“Không có hãng gì, là một người bạn của tôi cẩn thận chọn ngọc rồi tự mình thiết kế ra.” Úc Ly dửng dưng nói, chỉ là tăng thêm trọng âm ở “cẩn thận chọn ngọc” và “tự mình”.
“Như vậy sao…” Giản Y Y bỗng nghĩ tới tin đông Úc Ly yêu đương, vẻ mặt sâu xa.
Lúc này, đạo diễn nói, “Các vị, chuẩn bị rút thăm.”
Giản Y Y lại nhìn Úc Ly một cái, kiềm chế du͙© vọиɠ bát quái, xoay người đi tập hợp.
Hôm nay bọn họ quay ở đài truyền hình trấn Thiệu Dương, tuy nói nhà tài trợ sẽ sắp xếp nhiệm vụ tại khách sạn cho chương trình, nhưng mỗi kỳ “Khiêu chiến siêu cấp” đều cần quay hai ngày, trong quá trình phải đối mấy địa điểm, khách sạn được đưa vào phần trò chơi.
Dựa theo hành trình, sau khi kết thúc lượt quay hôm nay, các khách quý sẽ ở lại khách sạn một đêm, sáng mai đến chỗ khác tham gia trò chơi trinh thám.
Đơn giản mà nói, “Khiêu chiến siêu cấp” chia làm hai phần, một phần là để cho khách quý chơi trò chơi lấy được manh mối, một phần khác chính là lợi dụng manh mối hoàn thành nhiệm vụ trinh thám.
“Tôi giải thích lại quy tắc lần nữa.” Đạo diễn trung niêm ôm hộp rút thăm, hiên ngang nói: “Thân phận bây giờ của mọi người là diễn viên quần chúng, sau khi mỗi người rút được nhân vật thuộc về mình, trước hết phải tìm được đoàn phim tương ứng với nhân vật, lấy được sự cho phép của đoàn phim, người hoàn thành đầu tiên có thể lấy được manh mối có ích nhất, giảm dần theo thứ tự. Ngoài ra, nếu như có ai rút được nhân vật không hài lòng, có thể đổi với những người khác, nhưng cần được đối phương đồng ý.”
Đạo diễn nói vậy thật ra là cho người xem, các khách quý đã sớm biết, lần lượt tiến lên rút thăm.
“Trời! Thi thể?” Người bốc thăm thứ nhất chính là một trong sáu vị khách quý cố định của “Khiêu chiến siêu cấp”, nghề nghiệp là diễn viên hài, lúc này hắn ta làm ra vẻ mặt khoa trương khϊếp sợ, “Cái tay gì đây, thúi quá?”
“Thi thể không tốt sao, đoàn phim nào cũng cần, tôi rút được danh kỹ thanh lâu, còn phải tìm đoàn phim trước.” Cũng là một trong những thành viên cố định, một nữ khách quý than thở, quay đầu hỏi người bên cạnh: “Úc Ly, anh rút được cái gì?”
Úc Ly chậm rãi mở cục giấy ra, phía trên có hai chữ lời ít ý nhiều.
“Cung nữ? Ai nha, chẳng phải là mặc đồ con gái sao?” Nữ khách quý không che giấu hưng phấn chút nào.
Úc Ly nhíu mày, hiển nhiên rất bất mãn với kết quả này.
Lúc này, Giản Y Y đi tới, “Úc Ly, nếu không chúng ta đổi đi, tôi rút được côn đồ.”
Không đợi Úc Ly trả lời, Tạ Nghiêu cũng lên tiếng: “Thầy Úc, tôi rút được là người đi đường A, anh muốn đổi với tôi không?”
“Người đi đường A là tốt nhất đó, tùy tiện tìm một đoàn phim hiện đại là được, hóa trang lại đơn giản, Tạ Nghiêu thật may mắn.” Nữ khách quý cười hỏi: “Cậu chịu đổi sao? Úc Ly là cung nữ đó.”
Tạ Nghiêu ngượng ngùng xoa mũi, “Không sao, trong những bộ phim hiện nay rất nhiều cung nữ chính là đàn ông giả trang mà.”
“Tôi đổi với Giản Y Y.” Úc Ly từ chối ý tốt của hắn ta, đưa cục giấy cho Giản Y Y.
Nụ cười của Tạ Nghiêu cứng đờ trên mặt, nữ khách quý cũng ngạc nhiên nói: “Người đi đường A không tốt hơn côn đồ sao?”
Úc Ly nhàn nhạt quét Tạ Nghiêu một cái, cũng không tiện làm mất mặt hắn ta trước ông kính, nói rất có lý: “Cung nữ thích hợp cho phái nữ diễn.”
Không lâu sau, Úc Ly tìm được một đoàn phim dân quốc trong đài truyền hình.
Một người nổi tiếng muốn đến diễn, đoàn phim nào mà không hoan nghênh, huống chi chương trình đã sớm thông báo cho các đoàn phim rồi.
Đạo diễn nhiệt tình dẫn Úc Ly đi hóa trang, trong lòng tính toán chờ lát nữa diễn thế nào.
Bộ phim này của bọn họ thuộc về phạm vi chính kịch, yêu cầu với diễn viên tương đối cao, huống chi vai côn đồ của Úc Ly còn phải phụ trách bắt nạt nam chính, lời kịch có chừng bốn năm câu, có thể nói là “vai chính” trong đám quần chúng.
Nghĩ đến đánh giá về kỹ thuật diễn của Úc Ly bên ngoài, đạo diễn có chút nhức đầu, nhưng có một “diễn viên quần chúng” như vậy, ông ta cũng không tiện được tiện nghi còn khoe mẽ, ghê gớm lắm thì quay lại mấy lần.
Nhưng mà, khi hóa trang xong, Úc Ly đi ra, đạo diễn bỗng nhiên ngây dại.
Kiểu tóc chia ba xẻ bảy kia, gọn kính đen kia, dáng vẻ đi bộ mang gió kia… y như một tên côn đồ xã hội cũ!
Ngạc nhiên mừng rỡ không chỉ đến đây, khi Úc Ly bắt đầu diễn xuất, đạo diễn càng khϊếp sợ hơn — vị này đã giải thích được đầy đủ dáng vẻ kiêu căng phách lối, nhất là lúc gây hấn với nam chính, giá trị hận thù max, hơn nữa không có một chút dấu vết giả vờ gì!
Sau khi quay xong, đạo diễn không nhịn được lẩm bẩm với nam chính: “Không phải kỹ thuật diễn của Úc Ly rất tốt sao? Chỉ một đoạn ngắn kia, cũng đủ tư cách cạnh tranh ảnh đế rồi chứ?”
Đương nhiên bọn họ không biết, Úc Ly chỉ diễn xuất theo bản năng.
Mấy chục năm trước, đúng là y còn từng làm côn đồ một thời gian.
Mặc dù Úc Ly đã qua, nhưng vẫn không phải là người đầu tiên lấy được manh mối, điều này khiến y có chút bực mình, dẫu sao, y là một người trẻ tuổi có lòng thắng bại rất nặng.
Thừa dịp ở một mình, Úc Ly nhắn tin với Tạ Phỉ, trong lúc đó Tạ Nghiêu có đi tìm y nói chuyện phiếm, từ đầu đến cuối y vẫn không phản ứng.
Đến khi tất cả khách quý hoàn thành, đã là hai giờ sau, cả đám lên xe bus đến thôn Tịch Ninh.
Không lâu sau, xe bus dừng ở bến gara thôn Tịch Ninh, các khách quý rối rít xuống xe.
Nhờ phúc của Tạ Phỉ, Tạ Nghiêu quá hiểu rõ thôn Tịch Ninh, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đến đây, hắn ta nhìn chằm chằm bóng lưng Úc Ly đi ở phía trước, yên lặng nắm quyền một cái, vô cùng mong đợi được gặp em trai tiện nghi kia.
Mục đích của hắn ta là tới trả thù…
Nhưng khi hắn ta nhìn thấy Tạ Phỉ đứng trước cửa khách sạn, chẳng biết tại sao sinh ra một loại sợ hãi từ đáy lòng, giống như gặp phải khắc tinh, lại như thấy vương giả, tựa như trong vô hình có một đôi tay đè mạnh lên hắn ta, muốn hắn ta cúi đầu, để cho hắn ta thần phục.
Tạ Nghiêu không nhịn được run rẩy, có khách quý chú ý tới sự khác thường của hắn ta, lo âu hỏi: “Tiểu Tạ, cậu không sao chứ?”
“Không sao.” Tạ Nghiêu nặn ra một nụ cười cứng ngắc, nhưng khi Tạ Phỉ đến gần, ngay trước mặt của mọi người cùng vô số ống kính, hai đầu gối mềm nhũn khó hiểu, quỳ xuống đất “bịch” một tiếng.
Trong sự trầm mặc hít thở khó khăn, Tạ Phỉ khoát tay: “Không dám nhận đại lễ này.”