Vì rất nhiều lý do, Night quyết định học ma pháp.
Trong tộc Rồng, Rồng Đen là kém về khoản ma pháp nhất. Thực tế thì, ngoại trừ mấy phép đơn giản phép cầu lửa, phép lơ lửng, v.v.., Trong lĩnh vực ma pháp, kiến thức của chủng Rồng Đen là con số không tròn trĩnh.
“Hả? Sao tự dưng lại muốn học ma pháp?” Tử linh pháp sư nhướng mày, buồn cười địa đánh giá biểu tình cổ quái đích hắc long.
Night vô thức vẽ vòng vòng trên mặt đất: “Thì chỉ là muốn học vầy thôi...”
“Muốn học cái gì?” Salo mỉm cười, “Thông báo trước nhé, anh không biết về mấy ma pháp hệ Ánh sáng đâu.”
“Anh đồng ý dạy em hả?!” Night hí hửng: “Vậy anh dạy em cách giải ma pháp khống chế đi!”
......”Bụp bụp!”
Night bị phép không chế trói gô lại u buồn uốn éo dưới nước.
“Phải học ma pháp mới được!” Rồng Đen buồn rầu nắm chặt tay đầy kiên định.
Tất nhiên là không thể mong đợi tử linh pháp sư xấu xa dạy cho rồi, Night lặng lẽ chờ đến dịp ra ngoài mua đồ ăn tiếp theo, vỗ cánh bay đến tháp của Rồng Đỏ.
Nhưng khi hắn đáp xuống tòa tháp tọa lạc trên miệng núi lửa kia, trước của tháp lại treo tấm bảng “Nghỉ phép”. Night nản lòng cầm lấy cái bảng, “Lạch cạch”, một bức thư rơi xuống.
Night nhặt nó lên, mở bao, rút lá thư ra. Thư viết thế này:
—— Nhóc con thân mến,
Bọn ta đến
rừng
Ánh Trăng nghỉ hè đây, đừng nhớ bọn ta quá nhé. Ba hôm trước, anh cho ăn yêu dấu của nhóc đã gửi cho bọn ta một khoản tiền lớn xin bọn ta đừng dạy ma pháp cho nhóc; nhưng vì lòng yêu thương con trẻ trong tộc, bọn ta quyết định tặng nhóc một món quà —— nó không liên quan gì đến ma pháp, nhưng nó sẽ giúp mấy nhóc rất nhiều đấy…
Night dốc thư xuống, vẩy vẩy, một sợi dây đỏ rơi ra …
“Đúng rồi, chỉ cần trói Salo lại là anh ấy sẽ không dùng ma pháp ném mình xuống hồ được nữa!” Rồng Đen Night ngây thơ nghĩ.
Đến chiều, Night quay lại đầm lầy, nó lén đáp xuống một nơi cách rất xa khu lều, sau khi biến thành dạng người thì rón rén đi về.
Nơi dựng lều, hình như tử linh pháp sư đang ngồi ngẩn ngơ trước đống lửa, không hề nhận ra rằng mình đã thành mục tiêu của một đôi mắt lam sâu thẳm.
“Grào!” Rồng Đen nhào đến.
Salo hoảng sợ quay đầu lại.
“Giờ thì anh không ném em xuống nước được nữa rồi!” Night hứng chí nghĩ thầm.
Nét mặt hoảng hốt của tử linh pháp sư ngày càng gần, sau đó ——”Ngưng đọng!”
Rồng Đen đang nhào tới ngã cái “bịch” xuống đất.
Night mặt mày toàn là bụi đất ảo não khóc ròng: sử dụng ma pháp chỉ cần nói, chỉ cần nói thôi huhu …
Salo chậm rãi đến cạnh Night, tay thảnh thơi quạt quạt.”Thứ Rồng Bạc tặng em là cái dây này à?” Cậu cầm cái dây trong tay Rồng Đen lên, đánh giá: “Trông được đấy.”
Sau đó, cậu cúi người, buộc dây quanh cổ Night.
“Anh làm gì thế?” Rồng Đen sợ hãi.
Salo mỉm cười xoa đầu hắn: “Anh đã nói rồi, anh sẽ trở thành pháp sư cưỡi Rồng đầu tiên ở lục địa này.”
“Ô....” Night chớp chớp mắt: là sao?
“Có nghĩa là, cái dây này sẽ thành dây cương của em.”
“......”
Thực tế đã chứng minh, cái dây mà Rồng Bạc tặng cho Night rất hữu dụng, nhưng cái sự tiện lợi này Night không hề muốn tí nào.
=== /// ===
Nicolas: Arthur, làm vậy có ổn không đây?
Arthur: Đúng là... Cơ mà đã nhận tiền rồi, còn cách nào nữa đâu?
Nicolas: Chỉ mong rằng nhóc đó không ngốc đến nỗi tưởng rằng cái dây thừng đó sẽ chế phục được tử linh pháp sư.
Arthur: Em chắc chứ? Ta đã cược với Salo, nếu nhóc ấy dùng cái dây đó để tấn công cậu ta, chúng ta sẽ được 10 đồng vàng.
Nicolas:...... Đây là lý do mà anh cố tình làm nhóc đó hiểu lầm à?