Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển

Chương 16-3

Tại Mộc Vân...

Cánh cửa mở ra, bên trong là khung ảnh xa hoa tráng lệ làm lóa mắt người nhìn, gợi dậy lòng tham của nhân thế. Sau bức rèm mỏng như ẩn như hiện, là một chàng trai một thân lam y có mái tóc cùng với đôi mắt ánh lên màu tím, khuôn mặt xinh đẹp như một vị thần la mã, phía trước phần áo bị nới lỏng khiến lộ ra khuôn ngực rắn chắc màu đồng. Chàng trai ngồi ưu nhã trên ghế, bên cạnh còn có hai nữ tử mặc trang phục tử y rót rượu hầu hạ, xung quanh còn thêm vài người ngồi xoa bóp, có thể gọi là đang hưởng thụ thú lạc của cuộc sống.

Thái tử Mộc Vân vốn nổi tiếng là một người rất biết hưởng thụ, nhưng hưởng thụ đến mức độ này thì không khỏi khiến cho Hoắc Dĩnh nhíu chân mày.

Thấy Hoắc Dĩnh, thái tử Mộc Vân vẻ mặt rạng rỡ vội ngồi bật dậy, vui vẻ nói: "A, vương gia ngài đã tới, mời ngồi mời ngồi" sau đó quay sang một người hầu: "Ngươi, mau rót rượu mời sứ giả"

Hoắc Dĩnh không quan tâm thái độ niềm nở của thái tử Mộc Vân, vẻ mặt không rõ biểu cảm ngồi vào trong ghế, Hắc Tử theo đó đi đến đứng phía sau. Thấy Hoắc Dĩnh đã ngồi, thái tử Mộc Vân cũng kéo ghế ngồi xuống. Mặc dù mặt nóng áp mông lạnh, tuy nhiên hắn vẫn không quan tâm, ánh mắt vẫn tràn đầy ý cười.

"Thế nào, ngài sang đây tức đã đồng ý hợp tác với Mộc Vân?"

"Đúng vậy, ta mong là hai nước chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ" Nhận ly rượu trong tay, Hoắc Dĩnh không uống mà đặt trên bàn.

Thái tử Mộc Vân cười càng thêm sảng khoái: "Hảo hảo, sẽ hợp tác vui vẻ"

"Bản giao ước sẽ được kí vào bữa tiệc ngày mai" Thái tử ngón tay nhịp nhịp trên bàn, ánh mắt dò xét.

"Được, ta sẽ tới"

Trái ngược với khuôn mặt lạnh băng của Hoắc Dĩnh, thái tử khuôn mặt luôn dịu dàng cùng với nụ cười, hắn nhìn một người đàn ông cỡ tuổi trung niên, dặn dò: "Đại tổng quản, mau dẫn hai vị này căn phòng đã chuẩn bị, dường như họ đã mệt mỏi sau chuyến đường xa"

Đại tổng quản nhận lệnh liền dẫn Hoắc Dĩnh và Hắc Tử rời khỏi.

Cánh cửa vừa khép lại, nụ cười trên môi thái tử liền lập tức tăng thêm vài phần thân thiện nhưng lại càng ma quái.

"Không hổ danh là Chiến Vương Gia" Hắn cầm ly rượu đã rót cho Hoắc Dĩnh, từ từ đổ xuống chậu cây, cây hoa ngay lập tức hóa tím sau đó tàn rụi.

Nhìn cây hoa tàn rụi, ý cười trên môi hắn càng thêm đậm. "Thật uổng phí cho một ly rượu ngon"

----******------******------

Vào tới phòng, đợi đến khi chỉ còn hai người Hắc Tử bắt đầu lộ vẻ mặt bất mãn.

"Vương gia, ngài rõ ràng biết đó là ly rượu độc, tại sao vẫn nhịn? Tên kia rõ ràng là muốn gây chiến" Hắc Tử lửa giận bừng bừng.

Hoắc Dĩnh không tỏ thái độ gì, thản nhiên rót trà uống, bỏ qua vẻ mặt tức giận của Hắc Tử.

"Ta thấy không đáng" Đúng vậy, tên thái tử kia đưa một ly rượu độc vô cùng lộ liễu cho hắn rõ ràng là muốn thử hắn. Nhưng một người mà có thể đưa đi rượu độc bằng vẻ mặt tươi cười như thế, quả thật không tầm thường chút nào hay phải nói là một người vô cùng biếи ŧɦái. Mang vẻ mặt tươi cười thân thiện để cho con mồi không một chút nghi ngờ, từ từ ngồi xem con mồi chết trong tuyệt vọng với nụ cười thân thiện trên môi.

Thấy thái độ bình chân như vại, xem như việc gì cũng không thấy của Hoắc Dĩnh, Hắc Tử tức càng thêm tức, chỉ biết đỏ mặt, ra sức thở phì phò, ai biểu Hoắc Dĩnh là vương gia còn hắn là hộ vệ kia chứ.

Hoắc Dĩnh vẫn thản nhiên uống trà, trên mặt không lộ một chút cảm xúc, nhưng thật ra trong lòng hắn đã sớm bật cười vì Hắc Tử.