Chuyện hôn hít này, Lăng Tư Nam không có kinh nghiệm, chỉ nhận lấy nụ hôn của em trai, mỗi lần đều cảm thấy nó thật tuyệt, tuyệt đến mức cô quên hết tất cả, cô như bị cuốn theo mơ màng dưới sự ướŧ áŧ mềm mại đầy câu dẫn đó.
Ý thức mơ màng nhắc nhở cô chuyện này là không đúng.
Vậy là cô giơ tay lên đẩy ra, thì lại như không có xương cốt không chút sức lực, cỏ vè như đang chào đón hơn là cự tuyệt.
Lăng Thanh Viễn giữ lấy tay cô, đưa tay cô luồn vào trong áo khoác rồi đặt lên ngực.
Để cô nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn.
Lần trước cô muốn sờ.
Hắn nhìn là biết liền.
Miệng vẫn chưa tách ra, hắn vẫn đang tham lam hút lấy đầu lưỡi của cô, kéo nó vào trong miệng hắn.
Hai người dựa quá sát nhau, nụ hôn quá dài, khiến cho người ta ngạt thở.
Nhưng Lăng Thanh Viễn không để cô tách ra, lấy răng khẽ cắn môi dưới của cô, đôi môi trong mỏng như pha lê bị kéo ra còn mỏng hơn, chiếc lưỡi khéo léo của Lăng Thanh Viễn trượt lên, Lăng Tư Nam tê dại hết cả người, hơi thở nhẹ nhàng cùng khí nóng từ trong miệng thoát ra tràn vào miệng Lăng Thanh Viễn.
Hai người như hai con cá đắm chìm vào nhau, hơi thở quấn lấy nhau, trao khí cho nhau đầy ướŧ áŧ.
“Lâu lắm rồi không được động vào chị” Lăng Thanh Viễn say đắm thì thầm bên tai cô: “Lại muốn đυ. chị rồi, phải làm sao đây?”
Lăng Tư Nam lúc này đây chỉ cảm thấy những câu nói này cứ như một luồng điện truyền vào bên trong người cô, cứ thế làm tê liệt hết toàn bộ tế bào của cơ thể cô, khiến cho cô có chút choáng vàng.
“Không được…” Cô thấp giọng thủ thỉ, không dám nhìn vào ánh mắt mơ mà của hắn, tay vẫn đang bị hắn giữ lấy đặt lên ngực hắn, bộ ngực của thiếu niên rất rắn chắc dưới lớp áo sơ mi, âm thanh cọ sát sột soạt , tất cả đều thật quyến rũ.
Sống mũi áp sát vào má Lăng Tư Nam, cọ sát đến tai, lưỡi liếʍ đến tai, hắn cười hỏi: “Chị, không muốn tôi sao?”
Cô mơ mơ hồ hồ trước lời trêu chọc, âm nhạc của đĩa CD vàng lên bên tai, giọng nói điện thoại của chú Lương hào quyện cùng với giọng nói của Lăng Thanh Viễn.
“Không phải không muốn có…” Cô muốn nói là không phải không muốn có người em trai như Lăng Thanh Viễn, nhưng có vẻ như câu trả lời này ẩn chứa bên trong khá nhiều vấn đề không đơn giản. Vậy có cách nào không? Suy nghĩ của cô bị hơi thở của Lâm Thanh Viễn chiếm lấy hoàn toàn, muốn chạy trốn cũng chạy không được, đã mất đi năng lực phân biệt rồi.
Lăng Thanh Viễn cười càng đắc ý, “Vậy là chị muốn có tôi.”
Hắn ôm lấy đầu cô, đầu lưỡi hắn luồn vào lỗ tai cô giống như âm đọa được dươиɠ ѵậŧ nhanh chóng lấp đầy, tiếng nót bọt nhóp nhép vang bên tai, Lăng Tư Nam mơ màng liếc nhìn kính chiếu hậu, chỉ thấy có một bên mắt phải của cô---Chú lương lái xe vẫn tập trung vào nói chuyện với người nhà, còn cả lái xe nữa, căn bản không để ý gì đến việc hai người phía sau làm cái gì.
Lăng Tư Nam từ phía sau nhìn vào gương chiếu hậu thấy đôi mắt cô đầy du͙© vọиɠ.
Kỹ thuật tán tỉnh của em trai quá cao, không có lần nào mà cô thoát được.
Hắn làm gì có chỗ nào giống đây là lần đầu chứ?
Tay của Lăng Tư Nam, với sự đυ.ng chạm thời gian dài, đã vô thức mà sờ mó cơ ngực của Lăng Thanh Viễn rồi. Cô lần đầu tiên cảm nhận được da của đàn ông và đàn bà khác nhau như thế nào. Cơ bắp của em trai cứng chắc như đá, khiến cho người ta có cảm giác an toàn vô cùng, mà cô thì mềm mại như kẹo bông gòn, động đến đâu là mềm nhũn ra đến đấy.
Nghĩ đến đây, một bên áo đồng phục bị lật lên, áo ngực bị đẩy cao lên trên.
Ngực nóng bừng.
Núʍ ѵú được hắn ngậm vào trong miệng.
Lại nữa.
Lúc này xe đang chạy qua đoạn đường chợ đêm, chạy với tốc độ chậm, hai bên đường là những đám đông tụ tập, thậm chí còn có cả xe lái chậm chậm ngay bên cạnh, có rất nhiều sự tò mò về chiếc xe Bentley thỉnh thoảng lại có người liếc nhìn vào bên trong.
Mà ngực của cô đã lộ hết cả ra trước mặt bọn họ, lại còn đang được ngậm trong miệng của em trai cô.
Lăng Tư Nam đột nhiên thức tỉnh, vội vàng lấy tay đẩy hắn ra, nhưng Lăng Thanh Viễn lại ôm chặt lấy eo cô, há to miệng mυ'ŧ một cách mãnh liệt, hút vào nhả ra, đầu cậu thiếu niên lắc qua lại, thỉnh thoảng lại cắn lấy núʍ ѵú của cô rồi kéo, cô có thể nghe thấy được cả tiếng mυ'ŧ và tiếng nước bọt nhóp nhép, tay kia của hắn luồn vào trong áσ ɭóŧ và nắm lấy ngực bên kia của cô, bàn tay nắm chặt lấy và xoa bóp ngực cô, không lâu sau, núʍ ѵú màu đỏ mận cương cứng lên, hắn nhả núʍ ѵú bên phải ra, rồi lại vội vàng ngậm lấy núʍ ѵú bên trái kia. Cảm giác tê dại từ núʍ ѵú truyền đến khiến cô cảm nhận rất rõ ràng núʍ ѵú cô đang được mυ'ŧ lấy, cô vặn vẹo người qua trái qua phải để tránh né hắn, nhưng mún vụ lại cọ vào răng của hắn, vậy là bên dưới nước chảy ra, ướt cả qυầи ɭóŧ của cô.
Đây là em trai của cô, là em trai ruột có quan hệ máu mủ, lại đang ngậm chặt núʍ ѵú cô, sờ nắn ngực cô.
Cô bất lực nhìn ra ngoài cửa sổ, những đôi mắt dò sét bên ngoài xe như đã nhìn xuyên thấu qua Lăng Thanh Viễn và nhìn thấy cả bộ ngực trắng nõn mềm mịn của cô, nhìn thấy chuyện loạn luận giữa cô và em trai, ông chú hơn 40 tuổi hưng phấn tiến lại gần oto, dí sát vào cửa kính xe, như thể ông ta muốn nhìn rõ hơn bộ ngực trần trụi của cô….
Đừng nhìn……đừng nhìn tôi.
Tôi không muốn, tôi thật sự…không muốn.
Người cô mềm nhũn bị em trai ôm lấy, trước ngực là bàn tay và đầu của hắn đang tung hoành, ngực cô trở thành thức ăn của Lăng Thanh Viễn, lần lượt được hắn chiếu cố, hút lấy, liến láp.
“Lăng Thanh Viễn…cậu là…cầm thú….” Cô tức giận mắng hắn, nhưng lại hoàn toàn không dám thật sự lớn tiếng mắng, chỉ thủ thỉ mà mắng.
Bán khỏa thân bị người đi đường nhìn thấy, cái cảm giác xấu hổ này làm cho cô uất ức muốn khóc.
Bộ ngực trắng nõn mềm mại lộ ra hết sau cửa kính oto, tùy ý theo từng động tác xoa nắn của hắn, lắc lư qua lại, mặc dù cô cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng phần núʍ ѵú ở trên cấn cương cứng, vẫn nhô lên.
Lăng Thanh Viễn liếc nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm.
“Chị, rõ ràng chị rất thích mà.” Hắn linh hoạt lướt đầu lưới xung quanh núʍ ѵú của cô.
Vốn định lấy hai tay che ngực nhưng bị hắn chặn lại, Lăng Tư Nam uất ức xấu hổ mà khóc lên : “Tôi không thích…tôi không thích bị người ta nhìn thấy….”
Đôi mắt Lăng Thanh Viễn khựng lại.
3 giây sau, như đã ý thức được gì đó, khóe miệng Lăng Thanh Viễn nhếch lên.
Hắn giơ hai ngón tay ra, véo núʍ ѵú của Lăng Tư Nam và kéo ra.
“Chị ngốc thật, đây là kính nhìn một chiều.”