Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt một cái đã tới thứ sáu rồi. Trước giờ giải lao buổi sáng, trong lớp 5 khối 12 bỗng nhiên trở nên náo loạn.
Lăng Tư Nam còn cắn đang cắn bút bất chợt bị người ta đánh mạnh vào vai: “Tư Nam, Tư Nam.”
Lăng Tư Nam xua tay: “Chờ chút đã, tôi sắp giải ra đề này rồi.”
“Em trai của cậu tới đây này.” Diệp San San giống như vừa tiêm máu gà nhắc nhở bên tai cô.
Lúc này Lăng Tư Nam mới ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Nhắc mới nhớ, mối quan hệ giữa cô và Lăng Thanh Viễn từng khiến các bạn mới của cô khϊếp sợ một lần rồi, Lăng Tư Nam tìm đại một lý do để cho các cô ấy đừng để lộ chuyện này ra ngoài, vì vậy hầu hết mọi người trong lớp đều không biết rằng học sinh mới chuyển đến có lai lịch như vậy, có lẽ sẽ có một vài người cảm thấy cô và Lăng Thanh Viễn có vài điểm tương tự, nhưng dù sao thì không phải sinh đôi nên chỉ cần hai người không đứng chung một chỗ, trong hầu hết các trường hợp, sẽ không có ai so sánh cô với Lăng Thanh Viễn.
Mà lúc này, Lăng Thanh Viễn đang đứng ở trước cửa.
Hắn vẫn mặc chiếc áo khoác đồng phục màu xanh đen kia, áo khoác rất vừa người, dáng người cao thẳng sống lưng ưu nhã, cổ áo sơ mi gọn gàng, không chút cẩu thả, hơi cúi đầu đáp lại lời của giáo viên nói, sườn mặt tuấn tú đẹp đẽ.
Bên cạnh hắn còn có một nam sinh khác đang đứng, cao hơn một chút so với hắn, không mặc hai bộ trang phục mùa xuân mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay to rộng, không cài ba cúc trên, lộ ra một vùng ngực màu đồng, cậu ta đứng ở bên kia cũng không nghiêm chỉnh gì, một tay ấn ở sau gáy, một tay khác thì đặt trên lan can, vẻ mặt chán muốn chết quay đầu nhìn về phía sân thể dục.
Tóc cực ngắn, mày kiếm mắt sáng, diện mạo này chắc hẳn là rất đẹp trai nhưng mà khí thế có vẻ khá hung hăng.
“Là Lăng Thanh Viễn và Cố Đình kìa, không biết gió hôm nay thổi như thế nào mà thổi cả mấy nam thần đến lớp chúng ta thế nhỉ?” Một đống bạn học nữ xúm vào một đám ngồi cạnh nhau trong phòng sôi nổi thảo luận về tình hình trước mặt.
Có người hiểu biết lập tức chen miệng vào: “Nghe nói hình như hôm nay Cố Đình đang đánh nhau với trường bên cạnh thì đúng lúc bị hội học sinh bắt được nên mới kéo cậu ấy về đi học đấy.”
“Ai có thể bắt được cậu ấy chứ, đừng nói là trường học lân cận, cho dù đám học sinh kia mọc lên ở phương Đông cũng không dám trêu vị ôn thần này đâu?”
“Nghe nói chính là Lăng Thanh Viễn...”
“Không phải đâu, Lăng Thanh Viễn nhìn qua có vẻ rất văn nhã như vậy, tuy rằng chơi bóng rổ cũng không tồi nhưng mà đánh nhau thì chỉ sợ rằng...”
“Ài, bắt người về thì không nhất thiết phải đánh nhau mà, có lẽ người ta là dùng trí thắng được, Lăng thiếu gia thông minh như thế mà, làm gì cần phải thô lỗ như thế đâu ——”
Rất văn nhã...
Lăng Tư Nam không nhịn không mà muốn bật cười.
Lăng Thanh Viễn mặt người dạ thú.
“Thật không ngờ rằng lúc còn sống có thể được nhìn thấy được cảnh kỳ diệu như hai siêu nam thần đồng thời quang lâm vào lớp chúng ta.” Diệp San San ôm ngực cảm thán.
Là một học sinh mới, Lăng Tư Nam có chút mờ mịt không rõ.
Diệp San San nhìn thấy vẻ mặt không hiểu gì của cô thì nhanh chóng phổ cập tin tức cho cô: “Trường Trung học Thanh Hà 6 của chúng ta có ba siêu nam thần, người đầu tiên chính là em trai của cậu Lăng Thanh Viễn, thứ hai chính là Lữ Tử Kiêu khối 11, thứ ba chính là bạn học Cố Đình của lớp chúng ta.”
“Cậu ta à? Bạn học cùng lớp sao?” Lăng Tư Nam chỉ chỉ vào người được gọi là “Nam thần” nhìn qua không giống học sinh đang học lớp 12 kia.
“Đúng vậy, nhưng mà cậu ấy không đi học thường xuyên lắm, học kỳ này vừa mới khai giảng mà nghỉ gần một tháng rồi.” Diệp San San ghé bên tai nhỏ giọng Lăng Tư Nam bà tám: “Cẩn thận Cố Đình một chút nhé, tuy rằng trông đẹp trai nhưng tính tình không tốt chút nào đâu, có người nói cậu ấy là một tên côn đồ nữa.”
“Ồ.” Cô không có liên quan gì đến người kia thì có cái gì mà phải cẩn thận chứ.
Diệp San San ngồi bên cạnh Lăng Tư Nam, hai mắt lấp lánh chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Dù sao thì tôi là nhan cẩu của Lăng thiếu gia, Tư Nam à, chừng nào cậu và Lăng thiếu gia chơi thì gọi tớ với nha...”
… Lúc em trai tìm cô để “chơi” hình như đều không thích hợp để người thứ ba ở đó.
Lăng Tư Nam vừa nghĩ đến lại cảm thấy buồn bực, đúng lúc hai người kia đi đến, bạn học hai bên càng bàn luận sôi nổi.
Lăng Tư Nam rất ngạc nhiên, chỗ ngồi của Cố Đình ở ngay phía sau cô.
Lúc Lăng Thanh Viễn đi ngang qua có quét mắt liếc nhìn cô một cái.
Cô còn không chưa nhận ra gì thì Diệp San San ở bên cạnh đã kích động nắm chặt lấy cổ tay cô ở dưới gầm bàn.
Cố Đình không có sắc mặt tốt gì đặt mông ngồi ở trên ghế, ném cặp sách lên bàn xong thì ngẩng đầu nhìn Lăng Thanh Viễn: “Cậu có thể đi được rồi đấy?”
Lăng Thanh Viễn đặt tờ giấy đang cầm trong tay ở trước mặt cậu ta: “Ký đi đã.”
“... Cái đồ quỷ gì thế này.” Cố Đình nhếch khóe miệng, tiện tay cầm tờ giấy lên.
“Thống kê tài sản công bị hư hại mà anh phải bồi thường.” Giọng nói của Lăng Thanh Viễn không nhanh không chậm vang lên ở phía sau cô, giọng nói trong trẻo không còn trầm thấp giống như khi hai người ở riêng, càng giống một hội trưởng hội học sinh ngoan ngoãn khuôn phép như trước.
Lăng Tư Nam ngồi ở phía trước ngậm đầu bút trong tay, không hiểu vì sao mà nhịp tim đập rất nhanh, cô căng thẳng đến mức cắn cả đầu bút ra dấu răng.
Chắc có lẽ là bởi vì sợ bị phát hiện, sợ bị người khác phát hiện ra quan hệ chị em giữa cô và Lăng Thanh Viễn, tuy rằng cô cũng không biết có cái gì phải sợ.
Vốn dĩ đã căng thẳng thần kinh nên giây phút bị người ta gõ nhẹ vào vai khiến cô sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, cô kinh hoảng ngẩng mạnh đầu lên, đối diện với đôi mắt của Lăng Thanh Viễn.
“Mượn bút một chút.” Ánh mắt của Lăng Thanh Viễn nhàn nhạt nhưng mà khóe môi lại xẹt qua một ý cười.
“Hả?” Lăng Tư Nam vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
Lăng Thanh Viễn duỗi thẳng tay rút cây bút trong tay cô ra: “Cho chúng tôi mượn bút một chút.”
Trong cặp của Cố Đình căn bản không có dụng cụ học tập nghiêm chỉnh gì, ngay cả bút cũng không có.