Lăng Tư Nam gần như mất hết sức lực sau khi bị hắn trêu chọc, lúc này cô không dám thả lỏng nữa, khi đã ngồi xuống, cô luôn cảm thấy côn ŧᏂịŧ của em trai mình đã thực sự chen vào.
Mặc dù bây giờ Lăng Thanh Viễn trông rất ngon miệng... Đợi chút, cô đang nghĩ cái gì vậy! Dừng lại! Dừng lại đi!
Lăng Tư Nam mày phải ngăn cản chị em lσạи ɭυâи, dừng cương trước bờ vực!
Sau khi vội vàng đút cho hắn một miếng nữa, Lăng Tư Nam mím môi không dám nói gì, vì sợ những gì mình nói ra sẽ bị hắn tiếp được.
Hiện tại cô cảm thấy Lăng Thanh Viễn có năng lực đặc biệt, lời nào nói tới miệng hắn đều trở nên bẩn thỉu.
Không biết có phải do giá trị nhan sắc hay không mà cái lưỡi bẩn của em trai cũng không có cảm giác dầu mỡ.
Trong lúc mất tập trung, thìa canh không cầm chắc, cháo từ bát chảy xuôi xuống.
Thuận theo chảy vào đường viền cổ váy ngắn rồi vào ngực cô.
Lăng Tư Nam sững sờ, quay đầu nhìn Lăng Thanh Viễn.
Lăng Thanh Viễn cũng ngẩn người một lát: “Có nóng không?”
Lăng Tư Nam không nhịn được bật cười: “Cậu vừa ăn mà cậu còn hỏi tôi?” Đã lâu như vậy, không nguội ngắt đã tốt lắm rồi.
“Không nóng cũng phải dọn dẹp một chút.” Lăng Thanh Viễn nâng tay lên, di chuyển ngón tay thon dài, lần lượt cởi từng cúc áo trên váy ngắn của cô.
Lăng Tư Nam lại đặt cái bát lên bàn: "Tôi tự làm."
“Chuyện dễ dàng giải quyết như này, cứ để cho đàn ông làm mới là hưởng thụ.”
Một chiếc cúc được cởi ra để lộ xương quai xanh.
“Nói đùa chuyện người lớn mà cậu vẫn còn vẻ thanh lịch....”
Hai nút đã được mở ra hoàn toàn để lộ ra đầu nhũ.
“Mất hồn.....”
“Cái gì?”
“Đang lúc xuất thần, hương cừu ám giải, la mang nhẹ phân.” Giọng điệu ôn nhu của Lăng Thanh Viễn vang lên ở bên tai cô: “Chị cho rằng đây là cái gì?”
“Hoàng thơ.”
Chân cô như sắp mất đi sức lực, lúc này tiểu huyệt vẫn đang chống đỡ lấy côn ŧᏂịŧ của hắn, làm sao cô còn có tâm tư phân biệt được hắn nói gì.
“....Tần Quan hảo hảo《 Đầy đình phương · Núi xóa hơi mây 》chị gái ở đây trở thành hoàng thơ.” Lăng Thanh Viễn không thể ngừng cười: “Chị gái —— có phải là khoang vàng, muốn nhìn thấy trong con người đang nghĩ gì.”
Ba cúc áo được cởi ra, để lộ hai bên bầu ngực.
Lăng Tư Nam bị em trai mình chế giễu “tâm thuật bất chính”, ngượng ngùng không dám nhìn hắn.
Nhưng cô lại quên họ đang làm việc “tâm thuật bất chính”.
Một nửa cháo đặc rơi trên ngực trái của cô, một phần bị trọng lực ngăn cách, nước cháo loãng vẫn chảy dọc theo bầu ngực.
Giờ phút này cô đang nghiêng nửa thân mình, nhìn em trai đang cúi đầu nhìn ngực mình, cô cũng nhìn theo tầm mắt hắn, sợ hắn cảm thấy chỗ đó cơ thể mình xấu xí.
Dù sao lần trước ở trong phòng học nghe nhìn tối tăm lờ mờ, trời không sáng như hôm nay.
Quên nói, bây giờ bọn họ đang quay mặt ra cửa sổ kính sát đất trong suốt, nhưng trước mặt họ chỉ có một bàn ăn mà thôi.
Tầng 12 không quá cao, nhưng không gian tòa nhà rộng, tòa nhà đối diện còn cách xa bọn họ, trừ phi lúc này có người ở phía đối diện đang nhìn trộm bằng kính viễn vọng, mới có thể nhìn thấy.
Lăng Tư Nam cảm thấy đầṳ ѵú sắp bị đốt cháy bởi cái nhìn của em trai mình, không nhịn được đưa tay lên lau sạch phần cháo còn sót lại trên người.
“Đừng nhúc nhích.” Lăng Thanh Viễn khàn giọng nói: “Để tôi.”
Hắn cúi người xuống, đường vân mịn màng hơi cong lên, đầu lưỡi vừa rồi thuộc về thiếu niên khiến người ta muốn hôn đột nhiên đáp xuống ngực trái của cô.
Đầu lưỡi trơn ướt, mềm mại liếʍ láp dọc bầu vυ' từ dưới lên trên.
Cảm giác tê dại lan ra.
Tiểu huyệt của Lăng Tư Nam co rút lại, khẽ ngậm lấy qυყ đầυ của hắn.
"A..." Lăng Thanh Viễn vẫn đang vùi trong ngực cô, thấp giọng nói: "Chị ơi, tôi vẫn muốn cắm vào."
Lời đe dọa này khiến cô càng thêm co rút vì sợ hãi, lưỡi của Lăng Thanh Viễn lướt sang một bên rồi dừng lại trước đầṳ ѵú của cô.
Hắn không làm gì cả, chỉ dùng đầu lưỡi ấn vào, Lăng Tư Nam đã cảm thấy khó chịu khắp người, từng đợt tê dại bùng lên từ đầu nhũ và hạ thể.
Cô phải giữ lấy mép ghế để tránh sự xâm nhập của côn ŧᏂịŧ em trai mình, nhưng mỗi lần cọ lên, hai đầṳ ѵú sẽ cọ xát với những hạt nhỏ trên lưỡi của Lăng Thanh Viễn, sự ma sát làm cho hai đầṳ ѵú dựng đứng lên, cảm giác tê dại giống như có dòng điện phóng ra. Cô muốn thoát ra nhưng bị mắc kẹt không còn nơi nào thoát ra được, lần giãy dụa này, dường như là chính cô dâʍ đãиɠ chủ động đưa hai bầu vυ' của mình cho hắn liếʍ.
“Đừng liếʍ.” Cô cắn môi.
“Tôi không có.” Lăng Thanh Viễn rụt đầu lưỡi lại, ngước mắt lên nhìn bộ dạng xúc động của chị gái, côn ŧᏂịŧ dưới thân cứng rắn sắp trở thành gậy sắt.
Tiến từng bước loại chuyện này thật sự là làm khổ chính mình.
"Rõ ràng... liếʍ rồi..."