Nghịch Lý (Tình Chị Em)

Chương 11.2: Bệnh nhân

“... Thả... Buông tay…” Cô cắn răng, hạ thân trốn tránh, nhưng bất kể cô trốn về hướng nào thì ngón tay của Lăng Thanh Viễn trước sau như bóng với hình, cô trốn không thoát, chỉ có thể rêи ɾỉ dưới thân hắn.

“Chị giúp tôi.” Lăng Thanh Viễn nhìn chị gái đoan trang lúc này hai má đỏ ửng, đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ muốn được đùa bỡn cô, rồi lại mơ hồ có một loại xúc động.

Hắn muốn hôn cô.

Hắn quy loại xúc động không thể giải thích được này giống với tìиɧ ɖu͙©.

Hôn là chiếm hữu, là tuyên bố chủ quyền, hắnnghĩ như vậy.

Chị gái là của hắn, từ giây phút khi cô trở lại ngôi nhà này đã được quyết định, không ai có thể đoạt Lăng Tư Nam khỏi hắn —— cho dù là cha mẹ cũng không thể.

Hắn muốn chứng minh mình có được tất cả của cô cho nên mới có cái ý niệm này.

Không sai.

“Không cần... Thanh Viễn —— đừng động

tiếp... Xin cậu... Không cần ô ô…” Lăng Tư Nam cố gắng đẩy hắn ra nhưng hạ thân lại bị hắn kiềm chế, thứ cô có thể sờ đến... cũng chỉ có côn ŧᏂịŧ nóng bỏng và bắp đùi không có một chút thịt thừa của em trai.

“Là đừng động, hay là muốn nhiều hơn?”

Lăng Thanh Viễn còn lâu mới nhượng bộ, Lăng Tư Nam cũng kiên quyết không chịu xin tha.

Cô quay đầu qua một bên, không muốn nhìn hắn nữa, môi mím chặt không nói một câu. Lăng Thanh Viễn cúi người xuống, ngậm lấy vành tai của cô.

Ngón tay hắn.

Ngón tay hắn rốt cuộc đã đi vào.

Chỉ một chút, chính là một đốt ngón tay của hắn đào móc ở bên trong, hòa lẫn với dâʍ ɖị©ɧ trong khe thịt ướt dầm dề, phát ra âm thanh nhóp nhép.

Hắn khẽ hừ một tiếng, âm thanh này vậy mà lại có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn.

Hình như như vậy là không công bằng.

Huyệt nhỏ của cô được hưởng thụ, nhưng côn ŧᏂịŧ của hắn lại bị vắng vẻ ở một bên.

Hắn rất muốn đi vào.

Nhưng không thể.

Hắn muốn chị gái cầu xin hắn.

Lăng Tư Nam nhắm chặt mắt lại, bởi vì em trai hôn ở vành tai mang theo sự cám dỗ nơi môi lưỡi.

Hai nơi nhạy cảm đồng thời bị đánh chiếm, cô thậm chí không nhận ra bản thân đã dần dần phối hợp với sự ra vào của ngón tay Lăng Thanh Viễn.

Giống như là cưỡi ở trên tay hắn, trước sau, trên dưới mà ra vào.

Trong lúc hôn, hắn cảm giác được sự biến hóa của cô, hắn nhếch khóe miệng.

Trong thân thể Lăng Tư Nam, giờ phút này cô cảm thấy rất trống rỗng.

Dưới thân cô có một khoảng trống mang tên du͙© vọиɠ đã chiếm quyền chủ đạo ý thức của cô, cô thậm chí còn nhếch mông lên đưa huyệt nhỏ của mình tới, để ngón tay hắn thuận tiện vuốt ve.

Nhưng Lăng Thanh Viễn lại có ý xấu mà thối lui.

Cô vẫn không tự chủ được mà đi theo ngón tay của hắn.

Cô muốn, đầu lưỡi của em trai vừa liếʍ xương sụn bên vành tai cô, tay của em trai vừa đùa bỡn phần thịt mềm giữa hai chân cô...

Cô muốn, muốn đến chết.

Lăng Thanh Viễn cười, thân thể của chị gái quá mẫn cảm, căn bản không chịu nổi hắn trêu chọc.

Hắn giơ tay vén tóc để lộ cần cổ của cô ra, từng chút từng chút liếʍ láp đi xuống, đầu lưỡi ướt mềm mà linh hoạt lướt trên da.

Rốt cuộc Lăng Tư Nam nhịn không được mà “ưm a” ra tiếng, duỗi tay đỡ đầu em trai chôn ở cổ cô.

“Thanh Viễn…” Cô bỗng nhiên mở miệng.

Lăng Thanh Viễn dừng động tác lại, chờ cô cầu xin hắn, ánh mắt trong suốt, thắng lợi ở ngay trước mắt.

“Đầu cậu vẫn còn nóng.” Lăng Tư Nam khôi phục lại sự tỉnh táo nói: “Cậu sốt nhẹ rồi, uống thuốc đi.”

“...” Hắn bị sốt nhẹ.

Hắn có một khối thịt sắp ăn đến miệng, bây giờ nó lại muốn bỏ chạy.

Lăng Tư Nam quay đầu, dùng trán mình chạm vào trán em trai, cô càng cảm nhận được rõ nhiệt độ của hắn.

Ở khoảng cách gần như vậy, ngũ quan của Lăng Thanh Viễn vẫn không chê vào đâu được như cũ, bị cô làm gián đoạn một cách mạnh mẽ, trong ánh mắt thiếu niên mang theo sự bất mãn, nhíu mày nhìn cô.

Cô gạt một chút xúc động xuất hiện nơi đáy lòng, kiên định nói: “Ăn cơm trước, sau đó uống thuốc.”

Lăng Thanh Viễn rút ngón tay đang làm loạn ở hạ thể cô ra, lòng đầy căm phẫn mà xoay người đưa lưng về phía cô: “Không ăn.”

“Chị cực khổ làm ra đấy.” Cô vịn vịn vai hắn:

“Phát bệnh thì nên dưỡng bệnh tốt vào, ngộ nhỡ buổi tối cha mẹ trở về, phát hiện cậu bị tôi càng chăm càng bệnh, cậu đây là muốn tôi chịu khổ sao? Hay là từ nay về sau để bọn họ không bao giờ cho phép tôi chăm sóc cậu?”

... Kết quả này quá nghiêm trọng, hơn xa việc hắn tiếp tục phát sốt.

Lăng Thanh Viễn vốn dĩ đã bị thuyết phục rôi, đang chuẩn bị mở mắt.

Nhưng hắn phản ứng không đủ nhanh, Lăng Tư Nam nhìn em trai đưa lưng về phía mình, cho rằng em trai vẫn còn dỗi, không thuyết phục được hắn.

Vậy nên cô đành phải thỏa hiệp: “Rốt cuộc cậu muốn tôi làm gì thì cậu mới bằng lòng ngoan ngoãn ăn cơm uống thuốc?”

Giờ phút này Lăng Thanh Viễn vô cùng cảm ơn thân thể mình đã không trả lời ngay lập tức.

“Tôi nói, tôi muốn chị giúp tôi.” Hắn nói.

“... Được được được, tôi giúp cậu.” Lăng Tư Nam không muốn dây dưa thêm với hắn, kéo dài càng lâu cô càng lo lắng.

Giờ phút này suy nghĩ của cô rất loạn.

Cô vốn tưởng rằng, Lăng Thanh Viễn như vậy không thiếu cái gì.

Cô đối với hắn chính là một người xa cách mười năm lại trở về một lần nữa làm nhiễu loạn cuộc sống sinh hoạt của hắn, người xa lạ tên là “chị gái”.

Nhưng mọi chuyện vừa mới xảy ra đã làm điênđảo suy nghĩ của cô.

Cô sợ.

Rồi lại mơ hồ có một chút vui sướиɠ.

Có lẽ là bởi vì hắn gọi cô hai tiếng “chị gái”.

Hoặc cũng có thể là vì hai người không có ngăn cách, vô cùng thân mật.

Có lẽ mười năm này, phần thiếu sót kia của hắn —— Là cô.

“Như thế nào cũng được?” Hắn còn đưa lưng về phía cô, giọng hơi khàn khàn, như là đứa trẻ bị lừa uống thuốc đang nỗ lực chứng thực lời hứa hẹn của người lớn.

Lăng Tư Nam cũng không đến nỗi đần độn, có một số thứ là ranh giới cuối cùng, làm nũng cũng không được.

“Không thể…” Từ trong tai cho đến sau tai cô đều đã đỏ đến muốn rỉ máu. Cô không nhìn đến chính là…

Trên mặt Lăng Thanh Viễn khẽ giương lên một chút ý cười.