Sáng sớm hôm sau cha Lăng với mẹ Lăng đi ra cửa trước, trước đó còn luôn căn dặn Lăng Tư Nam mãi sau đó mới rời đi.
Hai hôm nay, công việc của hai vợ chồng đều rất bận, cho nên buổi tối sẽ không về ăn cơm, những nguyên liệu nấu ăn cần có đều ở tủ lạnh, còn để riêng lại một chồng tiền mặt, thuận tiện cho Lăng Tư Nam thỏa mãn nhu cầu của em trai cô.
… Thỏa mãn nhu cầu của em trai.
… Đồ con trai hai người muốn ăn, không giống với trong suy nghĩ của hai người đâu.
Vừa suy nghĩ như vậy, bỗng dưng cảm thấy ý nghĩ của chồng tiền mặt này, sao cảm thấy tế nhị vậy?
Tuy rằng tự mình nói móc mình một phen, nhưng Lăng Tư Nam vẫn chăm chỉ chuẩn bị bữa sáng cho em trai.
Khả năng nấu ăn của cô khá tốt, bởi vì sau khi vợ của bác hai qua đời thì bác hai không tái hôn. Lúc bình thường, bác hai thường hay buôn bán ở bên ngoài, nên trong nhà chỉ có một đứa con gái nuôi này cần thiết phải tay làm hàm nhai, cho nên từ lâu cô đã học được cách nấu ăn, cũng coi như một loại hồi báo.
Nhưng cô lại không ngờ Thanh Viễn cũng biết những điều này, cuối cùng hắn đã hỏi thăm được những chuyện gì của cô?
Nấu xong cháo gà nấm hương, Lăng Tư Nam lại làm thêm canh trứng phù dung làm đồ ăn khai vị, vừa thấy đã tới 8 rưỡi. Lúc bình thường, bây giờ đáng lẽ em trai phải bắt đầu học tập ở trong trường rồi, nhưng hôm nay tới giờ còn chưa dậy.
Không phải lại phát sốt đấy chứ?
Lăng Tư Nam gõ cửa, không có ai trả lời, cô vặn chốt cửa đi vào, quả nhiên là em trai vẫn còn ở trên giường ngủ.
Nhìn thân thể thì giống như thật sự tiêu hết sức lực, nếu không tại sao đến đồng hồ sinh học rồi mà vẫn còn ngủ.
Lăng Tư Nam đi tới chỗ mép giường, sau đó không kiềm chế được lại gần quan sát nét mặt lúc ngủ của Lăng Thanh Viễn.
Mái tóc ngắn màu nâu đậm mềm mại tản ra ở trên gối, mặt mày dưới tóc mái sạch sẽ lại thanh tú, lông mi rất dài, tạo thành một cái bóng nhỏ nhàn nhạt.
Mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím lại, tuy rằng ngũ quan rất xinh đẹp, nhưng không giống con gái chút nào, mà lại càng có cảm giác một thiếu niên đã thu lại rất nhiều những cảm xúc của mình.
Rèm cửa không hoàn toàn kéo hết, cho nên trong phòng còn có chút ánh sáng từ khe rèm rơi xuống, có hạt bụi thật nhỏ trong ánh sáng nhảy xuống trước mặt hắn.
Rõ ràng là cùng huyết thống, nhưng trên người của Lăng Thanh Viễn sinh ra đã có một loại tự tin có sẵn.
Giờ phút này, hô hấp của hắn đều đều chậm chậm nhẹ nhàng, ngực cũng hơi phập phồng.
Thật sự giống như một thiên sứ…
Lăng Tư Nam ngồi ở mép giường, nhịn không được giơ tay chạm chạm lông mi của hắn.
Mí mắt của Lăng Thanh Viễn giật giật theo phản xạ.
Cô cười khẽ, ngón tay dọc theo khuôn mặt của hán dần đi xuống, rồi chạy tới bên môi.
Ánh mắt nhìn chằm chằm cánh môi mỏng hơi có chút tái nhợt, hình dạng cánh môi tuyệt đẹp của thiếu niên, vậy mà làm cô miệng khô lưỡi khô.
Đầu ngón tay chạm nhẹ vào môi châu, cảm xúc mềm mại lại mê người.
“Ưʍ.” Lăng Thanh Viễn cảm giác được bị quấy rầy, lười biếng giơ tay đẩy cô ra, giọng nói mang theo chút giọng mũi nói mớ: “Chị…”
Lăng Tư Nam bị một tiếng kêu “Ccị” mềm mại này làm cho xương cốt cô mềm nhũn, cô ho nhẹ một tiếng, vỗ vỗ mặt của mình, cố gắng thể hiện ra dáng vẻ rụt rè mà người chị nên có: “Thanh Viễn, dậy đi thôi.”
Từ trên cao nhìn hắn một cái, Lăng Thanh Viễn vẫn còn nhắm mắt, không có một chút ý muốn tỉnh lại.
Lăng Tư Nam rối rắm một chút ở trong đầu, có nên mạnh mẽ gào rống bảo hắn dậy hay không, có lẽ phải giống dáng vẻ ồn ào cãi nhau của các chị em trong nhiều gia đình khác. Nhưng mà, lại nhìn về phía em trai đang ở trên giường giống như đang đắm chìm trong thánh quang, trong lòng lại không nỡ.
Ừm, nếu chị gái mà đối xử với em trai của chính mình như vậy, chắc chắn đều là do em trai họ không đẹp… Nếu không đổi lại là Lăng Thanh Viễn thì thử xem.
Nghĩ rồi lại nghĩ, cô vẫn là cúi người xuống, vươn tay nhẹ nhàng để lên trán của hắn để xem độ ấm: “Thanh Viễn, dậy…”
Đôi mắt của hắn bỗng dưng mở ra.
Giống như ngân hà lộng lẫy bị vạch ra ở trong nháy mắt, đôi mắt của Lăng Thanh Viễn cũng giống vậy, cũng chỉ có ở trong nháy mắt mà thôi vậy mà đã cướp đi toàn bộ chú ý của Lăng Tư Nam.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cách nhau khoảng một cm.
Cô ở trên, hắn ở dưới.
“…Chị muốn đánh lén tôi sao?” Lăng Thanh Viễn mất tiếng mở miệng, thiên sứ nhỏ mang giọng mũi mềm mại kia của ở một phút trước đã biến mất.
“Quỷ tự luyến.” Lăng Tư Nam xấu hổ, đỏ mặt muốn lùi lại, nhưng lại bị hắn vòng qua cổ.
Lăng Tư Nam còn chưa nói chuyện, Lăng Thanh Viễn lại hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“8 giờ 40.” Cô nói.
“Vậy là bọn họ không ở nhà.” Vừa mới dứt lời, Lăng Thanh Viễn đã kéo cô xuống, hôn lên chóp mũi của cô.
“… Lăng Thanh Viễn!” Cô vội vàng che cái mũi lại, giống như bị người ta đánh một đấm đang tự mình tủi thân vậy.
“Mỗi lần đều hô to gọi nhỏ như vậy, không mệt hả.” Lăng Thanh Viễn nhếch môi cười, kéo đến bên cạnh giường đệm. Trong lúc cô còn chưa có ý thức được hắn muốn làm gì, chăn mỏng bị xốc lên, một pha quay chậm đè ở trên người của hai người.