Ngắn ngủi vài giây đồng hồ, váy ngủ bị cởi ra, Lăng Thanh Viễn thuận tay cầm lấy, ném qua một bên.
Quần áo cởi rồi, nhưng bước tiếp theo nên làm gì?
Lăng Tư Nam không có can đảm hỏi, nghe thấy tiếng hít thở trong không khí nặng nề thêm mấy phần.
Đợi hồi lâu mà chẳng có động tĩnh gì, cô không thể không ngẩng mặt lên nhìn em trai. Lăng Thanh Viễn vẫn là biểu cảm bình tĩnh chẳng có gì kia, nhưng ánh mắt rơi trên người cô đã tối đi rồi.
"... Nghĩ gì thế?" Cánh tay cô vẫn luôn che ở trước ngực, cho dù vậy vẫn cảm thấy bị hắn nhìn không chỗ dung thân.
"Muốn đυ. chị."
Những lời hạ lưu như vậy lại thốt ra từ một gương mặt lạnh nhạt, Lăng Tư Nam thật nghi ngờ hắn bị tâm thần phân liệt.
"Từ bao giờ mà cậu học được những lời thô tục như vậy." Cô vội vàng cúi đầu càng thấp.
"Còn có nhiều lắm, chị muốn nghe không?" Lăng Thanh Viễn đưa tay đẩy cánh tay đang che của cô ra: "Tôi muốn đυ. chị của tôi, muốn cắm côn ŧᏂịŧ vào trong cô bé của chị."
Lăng Tư Nam né tránh, không cho hắn động vào: "Lăng Thanh Viễn, cậu đứng đắn một chút."
"... Lúc này chị bảo tôi đứng đắn à?" Lăng Thanh Viễn bỗng tóm lấy cổ tay cô, áp lại đặt trên đỉnh đầu.
Giờ phút này, toàn bộ cơ thể Lăng Tư Nam, trừ chiếc qυầи ɭóŧ bên dưới kia, hoàn toàn bại lộ trước mặt hắn.
Bầu ngực chập trùng theo hô hấp của cô, đỉnh nhọn hồng hào run rẩy, trong cái nhìn chăm chú của em trai, nó phối hợp mà đứng thẳng dậy.
Chỉ là bị hắn nhìn như vậy, Lăng Tư Nam cũng cảm giác "tách" một chút, bên dưới có chất lỏng ào ạt chảy từ cửa huyệt ra ngoài.
Lăng Thanh Viễn đưa tay, lần này không hề bị ngăn can là rơi trên bầu ngực của chị hắn.
Một nắm một bóp.
"Ưʍ..." Cô lại không chút chí khí mà rêи ɾỉ, đúng là không có chí khí gì, Lăng Tư Nam tự chửi bản thân, cắn môi không phát ra tiếng, quay mặt vùi vào trong gối.
Lăng Thanh Viễn dựa vào, cần cổ chạm tới, mê hoặc bên tai cô: "Tôi thích chị rên, đừng cắn, rên cho tôi nghe."
"Mới không muốn đâu." Lăng Tư Nam hừ hừ, tai đỏ bừng cả lên.
"Chị có còn muốn tôi bắn không?" Hắn nhếch môi.
Lúc này Lăng Tư Nam mới nghiêng đầu qua, con mắt ướt sũng nhìn hắn: "Cậu lại uy hϊếp tôi à?"
"Chị dính chiêu này." Lăng Thanh Viễn cười, động tác trên tay bắt đầu càng làm càn. Bàn tay nắm chặt ngực của chị gái, xoa bóp có kỹ xảo, thỉnh thoảng thu tay, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy núʍ ѵú, bóp kéo mà chơi.
"Không, đừng... ưm a..." Dây thần kinh cả người cô bị Lăng Thanh Viễn kéo lên, chỉ cảm thấy cái tay trên núm nhỏ trước ngực như biết phóng điện, làm cho cô tê dại gần như quên đi mình đang làm gì, lâng lâng như trên mây.
"Thoải mái không chị." Lăng Thanh Viễn hỏi, đầu lưỡi ướt sũng luồn vào trong tay cô. Lăng Tư Nam chỉ thấy tiếng nói dinh dính mềm mại và tiếng mình rên hòa vào với nhau. Ngay cả em trai buông tay mình ra lúc nào cũng không biết, không nhịn được mà leo lên bờ vai hắn.
Cô không trả lời. Lực vò bầu ngực của Lăng Thanh Viễn mạnh hơn một chút, toàn bộ bầu ngực đều bị hắn xoa nắn, in lên dấu tay của hắn. Nhưng cô chẳng thấy đau nhức chút nào, cảm thấy muốn càng nhiều hơn nhưng lại ngại, chỉ có thể khẽ gọi tên hắn: "... Thanh, Thanh Viễn..."
Lăng Thanh Viễn không trả lời cô, chỉ kéo tay cô, lại đặt trên côn ŧᏂịŧ của mình lần nữa.
"Sờ tôi." Hắn khàn giọng nói hai chữ, đầu lưỡi liếʍ lên vành tai.
Lần này Lăng Tư Nam không còn bất kỳ mâu thuẫn gì, tự nhiên cầm lấy cây gậy sắt cương cứng của em trai, tuốt lên xuống.
Bàn tay ôm thành quyền, dươиɠ ѵậŧ của Lăng Thanh Viễn bị bọc lại trong gan bàn tay, giống như cắm vào một cái huyệt, phối hợp với cô ra vào.
Đầu lưỡi xâm nhập vào lỗ tai cũng ra ra vào vào theo tiết tấu này. Lăng Tư Nam thoải mái đến độ cả người đều ưỡn lên, ngón chân cuộn lại.
"Chị có thích tôi chơi chị thế nào không?" Mặc dù trên mặt Lăng Thanh Viễn trầm tĩnh, nhưng trong giọng nói là ngập tràn dục tình, mỗi chữ đều đè nén sự dụ dỗ người ta phát tình. Cộng thêm cả người hắn ép sát Lăng Tư Nam, mặc dù côn ŧᏂịŧ nằm trong tay cô, lại chống tới âm phụ của cô, kẹp ở giữa hai chân cô mà tới tới lui lui. Cả người Lăng Tư Nam như sắp bốc lửa, chỉ có thể ưm a đáp lại.
"Nhỏ giọng chút, chị muốn cha mẹ biết tôi đang chơi chị à?" Lăng Thanh Viễn còn giữ lấy vẻ tỉnh táo, cắn vành tai cô.
"Cậu không có... không có chơi... chơi tôi..." Bị câu nói này của hắn kéo lý trí lại, Lăng Tư Nam cố chấp muốn thu lại chút tôn nghiêm, phản bác hắn, chỉ là cái chữ "chơi" kia nói ra không đủ lưu loát, lộ vẻ e sợ.
Lăng Thanh Viễn nhếch môi, cười trầm thấp nặng nề, động tác dưới hông lại chẳng có chút lười biếng nào cắm vào giữa hai chân cô: "Thế như nào mới gọi là chơi? Xem ra chị không hài lòng vì tôi mãi không cắm vào nhỉ." Tay của Lăng Thanh Viễn chẳng biết hạ xuống từ lúc nào, đặt ở vυ' của cô, phối hợp với tiến tấu tiến công của hắn, ấn mông của cô hướng về phía mình rút ra đút vào.
Lăng Thanh Viễn cũng có chút hoàn toàn quên mình.
Hắn không biết rốt cuộc cảm giác làʍ t̠ìиɦ tuyệt như vậy.
Hay tuyệt là vì làʍ t̠ìиɦ của chị gái mình.
Quả nhiên hắn muốn làm hỏng cô.
"Lăng Thanh Viễn, cậu... im miệng." Lăng Tư Nam không nghe nổi nữa, giơ bàn tay nhàn rỗi lên che miệng hắn lại. Nhưng cảm giác ẩm ướt dưới thân đã thấm ra ngoài, cản cũng không cản nổi. Cộng thêm tiết tấu ra vào nhanh chóng của hắn, giường cũng kẽo kẹt vang lên, thanh âm mập mờ có thể so được với sự trêu chọc của hắn.
Trên tay cô toàn là chất lỏng tràn ra từ đỉnh miệng của Lăng Thanh Viễn, vừa hay cũng thêm chút bôi trơn cho sự ra vào của hắn.
Thoải mái quá... cũng thật khó chịu... Cô đã hoàn toàn phối hợp với tiết tấu của Lăng Thanh Viễn, nhưng vẫn trống rỗng đến ngứa ngáy.
Thật mong muốn nhiều hơn.
Xúc cảm trong tay khiến cô say mê, thậm chí cô bắt đầu tưởng tượng ra, nếu thứ đồ kia cắm vào trong lỗ nhỏ của mình thì sẽ tuyệt vời cỡ nào.
Bị côn ŧᏂịŧ của em trai ruột xuyên qua...
Mới nghĩ tới việc này thôi, cô sợ hãi phát hiện thế mà bản thân lại mơ tưởng tới cảnh đáng sợ thế, lập tức tỉnh táo lại.
Cùng lúc đó, Lăng Thanh Viễn ra vào cũng đến cuối cùng. Hắn lại quay người ép trên người cô, l*иg ngực ép bầu ngực tới bằng phẳng, thở gấp ôm lấy mông cô hung hăng cắm vào sâu trong bắp đùi, một dòng dịch tráng đυ.c bắn vào tay và giữa hai chân cô.
Lăng Thanh Viễn nằm kề bên tai cô, tiếng thở dốc mê người chậm lại.
"... Cảm ơn vì màn chiêu đãi nồng hậu, chị."
Lăng Tư Nam đang trong trạng thái nửa tỉnh táo cuối cùng cũng ý thức được trong một tiếng qua, mình và em trai đã làm những gì.