"Sau lưng chị sắp toát ra vòng hào quang của Phật rồi chị à." Lăng Thanh Viễn cười lạnh lùng nói: "Tôi cũng thích dáng vẻ muốn mà còn giả vờ chống cự của chị lắm."
"... Muốn mà còn chống cự cái quỷ gì." Lăng Tư Nam tức giận đánh hắn một cái.
Biểu cảm có chút đáng yêu.
Lăng Thanh Viễn nghĩ thầm.
[Đây chính là lσạи ɭυâи đấy.]
Trong đầu lại nhớ tới lời Lăng Tư Nam vừa nói.
Cút đi.
Lăng Thanh Viễn ném cái âm thanh này ra sau đầu, lập tức ngước mắt hỏi cô: "Chị tính đợi tôi mềm nhũn rồi là có thể không phải làm nữa à?"
Tâm tư như bị vạch trần, Lăng Tư Nam chột dạ rũ mi mắt: "Tôi chỉ đang hồi hộp thôi."
"Hồi hộp cái gì? Hả?" Âm cuối có hơi nâng cao, giọng mũi mang theo sự dụ hoặc vô bờ.
"... Cậu là em trai tôi."
"Đêm nay chị đã nhấn mạnh điều này hai trăm lần rồi, tôi biết tôi là em trai chị." Lăng Thanh Viễn dính sát vào, đôi môi mỏng chạm vào vành tai cô, mỗi câu mỗi chữ đều sượt qua từng sợi lông tơ bé nhỏ trong lỗ tai: "Tôi cũng biết, Lăng Tư Nam... chị là chị gái tôi..."
Cô nhắm mắt lại, không nhịn được mà ngửa đầu, hô hấp tăng tốc.
"... Cho nên, nếu như chị không làm, tôi sẽ thực sự hô lên đấy."
Chờ đã, cái này có quan hệ logic gì đâu?
Mặc dù không logic lắm, nhưng câu nói này vẫn thành công làm Lăng Tư Nam kinh sợ. Tay của cô bỗng dưng nắm lấy.
"Ha." Lăng Thanh Viễn bỗng cảm thấy thịt đau: "Lực này của chị là muốn nhà họ Lăng tuyệt hậu à?"
Tay của Lăng Tư Nam đều đang run lên: "Cậu im miệng đi." Cuộc đời lần đầu chạm vào thứ này, còn là của em trai ruột mình, cô nào có tâm tư đi quan tâm sẽ sức lực thế nào.
"Chị nhẹ thôi, nó không cắn người, nên không cần phải đánh rắn đánh bảy tấc." Lăng Thanh Viễn dứt khoát duỗi tay xuống dưới, bao lấy tay cô: "Thả lỏng, thả lỏng... tôi và chị cũng không có thù hận thấu xương gì..."
Lăng Tư Nam đang tràn đầy cảm giác khẩn trương bị mấy câu của hắn chọc cho cười một trận.
"Cậu có, cậu vừa uy hϊếp tôi, cả ngày hôm nay cậu đều uy hϊếp tôi." Cô không nhịn được kháng nghị.
Nói là vậy, nhưng cô vẫn thuận theo chỉ dẫn của Lăng Thanh Viễn, từ từ thả lỏng lực tay.
Lăng Thanh Viễn cúi đầu nhìn dáng vẻ thận trọng của cô, trong lòng thoáng một cảm xúc khác lạ.
Hắn đè lên tay cô, chậm rãi đưa tay cô tuốt trên dưới.
Thứ kia vừa cứng vừa mềm quật cường nhô cao trong lòng bàn tay của Lăng Tư Nam. Nhịp tim của Lăng Tư Nam như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực rồi, cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ của em trai không chỉ không hề thả lỏng đi chút nào, ngược lại càng lúc càng lớn, càng ngày càng căng đầy, mặt của cô giống như ấm nước đang đun, nóng ứa ra khói.
"Ưʍ..." Giọng mũi mê người truyền tới từ đỉnh đầu, một giây sau "ấm nước" Lăng Tư Nam liền sôi lên.
"Cậu chớ có lên tiếng." Cô mấp máy cánh môi dặn dò.
"Cũng không được cười." Cô lại tiếp tục ra lệnh, đầu chống vào trong l*иg ngực Lăng Thanh Viễn, cũng không dám ngẩng lên nhìn hắn.
"Chị, tôi như vậy sẽ nghẹn hỏng mất." Hắn nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cô, trên tay tăng động tác.
Cảm giác hắn mang theo mình tăng nhanh tốc độ tuốt, Lăng Tư Nam bỗng nhiên có cảm giác đưa tay làm tan mây thấy được ánh trăng, còn an ủi hắn trước: "Xong ngay đây."
"..." Xong ngay á? Thế này là xem thường hắn quá rồi, hắn buông tay ra: "Tự chị làm đi."
Đường hướng dẫn đột nhiên mất đi, Lăng Tư Nam bỗng không biết phải làm sao, hoang mang ngẩng đầu.
"Nhìn cái gì?" Cặp mắt hoa đào xinh đẹp dò xét cô: "Tự mình đi, không phải bảo xong ngay à?"
Lăng Tư Nam nghiến răng, kìm nén cơn bực mà cúi đầu bắt đầu xóc.
Có sự dạy bảo trước đó của em trai, ít nhất lực tay của cô đạt yêu cầu, tốc độ tạm được. Nhưng tiết tấu nắm không đạt điểm mấu chốt, mỗi lần Lăng Thanh Viễn hơi có cảm giác, cô lại tiện tay bị tê mà ngừng lại, nhưng vậy tới tới lui lui mấy lần, tuốt được hai mươi phút, ngoại trừ tuốt ra được chút chất lỏng trong suốt ở miệng đỉnh, hoàn toàn không thấy Lăng Thanh Viễn có dấu hiệu muốn xuất tinh.
"Tôi không được rồi." Lăng Tư Nam giơ tay lên, ngửa đầu nhìn em trai, cầu xin tha: "Tê tay lắm."
Nét mặt của Lăng Thanh Viễn bây giờ càng lúc càng bình tĩnh, hạ thân đứng thắng, trên người như chia thành một người khác, ung dung rủ mắt xuống nhìn cô.
"Trên tay chị có mùi của tôi, nếu như hô lên thật thì bây giờ đúng là đột kích ban đêm không giả được rồi.... chị."
Cầm côn ŧᏂịŧ của em trai gần nửa tiếng, nhưng loại chuyện e thẹn này cũng không nhất định biến mất theo thời gian.
Cô nhất định là não úng nước rồi mới đồng ý loại yêu cầu này!
"Nếu cậu cứ không bắn thì làm sao đây..." Lúc Lăng Tư Nam nói câu này, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, nên nhìn thẳng vào xương quai xanh của hắn.
"Tôi cho chị một đề nghị, xem chị có nghe không." Lăng Thanh Viễn sâu xa nói.
Nghe giọng điệu trịnh trọng của hắn, tầm mắt của cô lại lần nữa đối đầu với hắn.
"Cởϊ qυầи áo."
Nhịp tim cô đột nhiên khựng lại một lát: "... Không được."
"Kỹ thuật của chị không tốt, chỉ có thể dựa vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên ngoài để đền bù. Nửa tiếng, chị cho rằng tôi dễ chịu lắm à?" Nói xong hắn còn cau mày lại, dáng vẻ giống như có chút thống khổ.
Buổi tối đi ngủ cô không có thói quen mặc đồ lót, nếu như cởϊ áσ ngủ, thì thật sự sẽ thân trần trước mặt em trai.
Nghĩ như vậy, lòng xấu hổ khiến cô không bước qua được nấc thang này.
"Không phải chứ, chị cũng thấy hết của tôi rồi... có qua có lại thôi." Lăng Thanh Viễn cúi đầu xuống, phả hơi thở nóng ướt bên tai cô: "Cho chị giữ lại một thứ." Hắn chỉ vào qυầи ɭóŧ.
Lăng Tư Nam tự tranh đấu hồi lâu: "... Vậy cậu phải bắn nhanh lên đấy."
Lăng Thanh Viễn bật cười một tiếng: "Cái này thì tôi không thể quyết định được." Hắn đưa tay ra sờ mó bờ mông của Lăng Tư Nam một cái: "Chị, tôi muốn nhìn chị."
Cô bị sờ một cái mà cả người co lại phía trước, vừa hay đυ.ng lên côn ŧᏂịŧ đang nhô cao của Lăng Thanh Viễn.
Côn ŧᏂịŧ cách váy ngủ chống vào khu vực tam giác của cô, nóng đến nỗi Lăng Tư Nam thấy choáng váng.
To quá.
Rõ ràng có thể cảm giác được đây không phải kích thước bình thường.
Bỏ vào sẽ chết mất.
Ôi, Lăng Tư Nam, mày nghĩ gì thế?
Cô lặng lẽ cởϊ qυầи áo.
Chỉ cảm thấy trước người có một ánh mắt, nó nhìn chằm chằm cô, không hề chớp mắt, làm cho cô ngượng tới nỗi hô hấp cũng loạn nhịp.