"Là con đó, mẹ." Lăng Thanh Viễn cất giọng nói với ra bên ngoài: "Vừa rồi trong phòng có con muỗi cắn con, nên con bực mình..."
Nói xong, hắn quay đầu lại, nhìn nét mặt hoảng hốt lo sợ của Lăng Tư Nam, khẽ cười phì một tiếng.
Ách, cũng chỉ có chí khí vậy.
"Muỗi à? Có cần mẹ lấy cho con hương muỗi không?"
"Dạ..." Lăng Thanh Viễn há miệng định nói vâng, người chị gái có tật giật mình kia liều mạng lắc đầu ra hiệu trước mặt hắn. Hắn cố ý kéo dài âm cuối: "Dạ... con đập chết nó rồi mẹ." Vừa nói, tay của Lăng Thanh Viễn vỗ bốp một cái trên mông Lăng Tư Nam. Chọc cho Lăng Tư Nam trừng mắt nhìn hắn, mà vẻ mắt của hắn lại vẫn ung dung như thực sự vừa đập một con muỗi vậy.
"Thế... có cần mẹ giúp gì thì cứ gọi mẹ nhé."
"Không sao đâu, mẹ ngủ đi ạ."
Cuộc đối thoại kết thúc, không gian khôi phục vẻ yên tĩnh tới nỗi như nghe được cả tiếng kim rơi.
Chỉ còn tiếng hô hấp của hai người đan xen vào nhau.
Lăng Tư Nam nhếch môi, ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nói: "Cảm ơn." Cảm ơn xong, cô muốn vén chăn lên, lại bị Lăng Thanh Viễn giữ chặt.
"Đi đâu?"
"... Về phòng ngủ." Lăng Tư Nam nhìn gương mặt ung dung của em trai, trong lòng bắt đầu hoảng hốt.
Có người chị nào bị em trai "làm như vậy" rồi còn có thể tiếp tục ngủ trên cùng một cái giường với hắn chứ.
"Về phòng không lạnh à?"
"Không lạnh."
"Vừa rồi tôi giúp chị mà chỉ tính như vậy thôi à?"
"Tôi nói "cảm ơn" rồi."
"Ồ." Lăng Thanh Viễn buông cô ra: "Có khí thế đấy, chị đi đi."
... Hả?
Đột nhiên được đại xá làm Lăng Tư Nam nghi ngờ mình có khuynh hướng thích bị ngược. Nhưng tư thế vừa rồi của Lăng Thanh Viễn không giống dễ dàng buông tha cho cô.
"Đi nhanh chút, tôi muốn kêu rồi." Lăng Thanh Viễn uể oải nằm trên giường, lông mi giống như cánh quạt phe phẩy, ánh mắt chần chờ nhìn chằm chằm vào người chị đang chuẩn bị thoát thân.
"Kêu... cái gì?" Lúc này Lăng Tư Nam đã tránh khỏi cơ thể của hắn, chuẩn bị bò đi qua, bởi vì lời của hắn lại khiến cho cô có dự cảm không tốt mà ngừng động tác lại.
Lăng Thanh Viễn nghiêng đầu, tóc ngắn lộn xộn xõa trên gối đầu: "Tôi nghĩ đã... kêu to... "đêm khuya chị đánh lén con".... thế nào?"
Con ngươi Lăng Tư Nam mở to, không dám tin mà nhìn hắn: "Cậu ăn cướp rồi còn la làng à?" Nếu như Lăng Thanh Viễn thực sự hô như vậy, hai vợ chồng nhà họ Lăng sẽ không chần chờ gì mà xé cô thành từng mảnh nhỏ, sau đó không buồn cho vào bao mà cứ vậy ném xa tới tám trăm dặm.
"Hết cách rồi, ai bảo tôi nhân phẩm tốt, học hành giỏi giang được yêu chiều chứ." Lăng Tư Nam nói một cách tự giễu, lại phát hiện vẻ mặt Lăng Tư Nam có một tia ảm đạm, tiếp tục nói: "Nửa đêm, chị ở trong phòng tôi, cũng đâu thể nói là do tôi bắt cóc chị tới?"
"..."
"Với cả chị còn tự mang gối đến."
"..."
Lăng Tư Nam thu lại động tác muốn trèo qua người hắn, ngồi quỳ chân một cách quy củ trên giường.
"Nói đi, rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
Người em trai này đúng là đáng sợ. Cô lại lần nữa nhớ tới cái đuôi "Nguyên Nguyên" trước kia.
Lăng Thanh Viễn vỗ vào ổ chăn bên cạnh: "Vào đi rồi nói."
Trong một giây, thế mà Lăng Tư Nam nghĩ rằng hắn lo lắng mình bị cảm lạnh. Cô bèn tự chửi bản thân trong lòng rằng sợi dây thần kinh nào bị chập, sau đó lặng lẽ bò lại vào trong chăn, đắp kín mền, ngước mắt nhìn hắn: "Rồi sao đây?"
"Giải quyết vấn đề."
"Giải quyết... vấn đề gì?"
Lăng Thanh Viễn kéo tay cô, mò xuống bên dưới.
Cô khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, đầu ngón tay đυ.ng phải vật cứng rắn, nóng hôi hổi được bao bọc trong quần đùi của hắn.
Cứ như dòng thác cuộn trào, Lăng Tư Nam muốn rút tay về, kết quả đối mắt với đôi mắt tối đen của Lăng Thanh Viễn.
Rõ ràng đã cứng vậy rồi thế mà ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh như vậy.
Lăng Tư Nam cong ngón tay: "Cậu đừng như vậy... làm chị gái cũng có danh dự chứ."
Hắn không nói gì, lại còn hơi nhếch khóe môi.
"Đây là..." Cô ngừng lại một chút mới nhỏ giọng nói: "Đây là lσạи ɭυâи đấy." Ba chữ cuối cùng nhỏ như tiếng muỗi kêu, giống như nói ra thì rất ngượng mồm.
Lăng Thanh Viễn đột nhiên hỏi: "Trước hôm nay, chị vẫn nhớ rõ tôi là ai à?"
"Hả?"
"Rõ ràng một giây khi bước chân vào trong nhà, chị cũng không nhận ra người em trai như tôi. Bây giờ chị còn tới nói về lσạи ɭυâи với tôi?" Lăng Thanh Viễn bỗng nhiên lật người, chặn cô: "Nhưng tôi lại chẳng cảm thấy gì cả."
"Lσạи ɭυâи là huyết thống..." Lăng Tư Nam càng nói càng nhỏ, bởi vì ánh mắt của Lăng Thanh Viễn nhìn cô càng ngày càng nguy hiểm.
Cô ngẫm nghĩ rồi nói: "Bây giờ cậu... thích tôi à?"
Lăng Thanh Viễn sững sờ.
"Bởi vì cậu, cậu cương rồi." Nói rồi, Lăng Tư Nam lại lo lắng nhìn hắn.
"Nhu cầu sinh lý." Lăng Thanh Viễn trả lời một cách hời hợt: "Chị nghĩ xa quá rồi đấy."
"... Phù." Lăng Tư Nam thở ra một hơi, là nhu cầu sinh lý thì tốt, là nhu cầu sinh lý thì ổn rồi.
Không phải yêu, không tính là lσạи ɭυâи. Chỉ cần ngẫm lại, giờ phút này đối với bất cứ một cô gái nào, Lăng Thanh Viễn đều có khả năng như vậy, cảm giác hình như cũng không hỏng bét lắm... nhỉ?
Vì biểu cảm gặp may của cô mà Lăng Thanh Viễn cảm giác có hơi khó chịu: "Rốt cuộc chị có làm không?"
"Cậu xuống trước đã." Lăng Tư Nam ổn định xong tâm lý của bản thân, chui khỏi người hắn ra: "Cho dù là vì nhu cầu sinh lý, cậu cũng không thể thật sự làʍ t̠ìиɦ với... chị."
Ban đầu Lăng Thanh Viễn không có ý này, đang chuẩn bị uốn nắn cô, cô lại cướp lời trước: "Nếu như thực sự khó chịu... chị dùng tay giúp cậu có được không?"
Giờ phút này, cô cố gắng đóng vai một người chị thân thiết, dịu dàng quan tâm người em trai đang giục dịch tuổi dậy thì.
Trong cái nhà này, em trai là chỗ dựa lớn nhất, lấy lòng em trai được thì cái gì cũng dễ nói.
Với cả cho tới trước mắt, trừ vài hành động như "đám choai choai" của Lăng Thanh Viễn làm với cô, thì là người tốt nhất với cô trong cái nhà này.
Lại nhớ tới Nguyên Nguyên mập mạp ngày bé gọi tiếng chị ngắn, dài, cô cũng bình thường trở lại.
Hắn chỉ đương tuổi dậy thì, tính dục tràn đầy mà thôi. Có trách thì trách mình hôm nay chủ động tới gian phòng của hắn, lên giường của hắn.