Ngay lúc này rồi, trong đầu cô thứ đầu tiên nghĩ đến, lại là ngón tay đẹp đẽ của đứa em trai Lăng Thanh Viễn.
Trong ý thức của cô là những ngón tay được cô coi như những ngón tay thon dài đẹp đẽ trời sinh thích hợp vô cùng với việc đánh piano, ngay lúc này đây lại đang ấn vào qυầи ɭóŧ của cô, cách một lớp vải mỏng manh đang cọ sát vào hai mép âʍ đa͙σ của cô.
Cô đang nghiêng người nằm trọn trong vòng tay của Lăng Thanh Viễn, cả người như cuộn tròn lại, hay tay đang tì vào ngực em trai cô, bấu chặt vào bộ đồ ngủ, đôi mắt nhắm nghiền cau có, mím chặt môi dưới cố ngăn bản thân không phát ra bất cứ âm thanh kỳ quái nào.
Cơ thể cô cứ run lên từng cơn, cũng không biết có phải là vì quan hệ huyết thống không, mà cô không hề sợ, mà thay vào đó là một loại cảm giác không khống chế được, từng hồi từng hồi cứ chạy bên trong dây thần kinh của cô, khiến cho hơi thở của cô càng ngày càng gấp gáp hơn.
“Ha….ưm….”
Vốn dĩ qυầи ɭóŧ chỉ hơi ướt một chút mà thôi, nhưng vì sự ma sát của ngón tay, mà giờ đã ướt một mảng.
“…Thanh….Thanh Viễn.” Cô thấp giọng cầu xin.
“Hửm?” Lăng Thanh Viễn cúi xuống nhìn cô, động tác tay vẫn không dừng lại, mặc dù cách một lớp vải, nhưng ngón tay đã đắm chìm vào sự mềm mại bên trong âʍ đa͙σ, ý thức của Lăng Thanh Viễn có hơi mất đi một chút.
Lăng Tư Nam đẩy ngực của hắn rồi nói: “Đủ rồi, thật đó.” Ngay khi từ “đủ” được thốt ra, ngón tay của Lăng Thanh Viễn đã ấn sâu hơn vào âʍ đa͙σ của cô, cả người Lăng Tư Nam co rúm lại, miệng không kìm được, bất cẩn mà thốt ra mấy tiếng rêи ɾỉ “ưm a”
Lăng Thanh Viễn chỉ cảm thấy như có một dòng máu nóng chảy khắp cơ thể.
Vốn dĩ thứ dưới đó đã cương cứng đến khó chịu, giờ đây nó rất cần có thứ gì đó để giải tỏa nó.
Có vẻ đang đùa với lửa rồi.
Lăng Tư Nam hình như cũng nghe thấy được tiếng thở hổn hển.
Cảm thấy động tác của hắn trên người cô hơi dừng lại, cuối cùng cũng có lại ý thức để suy nghĩ rồi.
Bên ngoài là tiếng bước chân và tiếng tắt đèn, sau đó là tiếng đóng cửa.
Mẹ Lăng quay về phòng rồi.
Theo lý mà nói ngay lúc này đây cô nên bỏ chạy mà không quay đầu lại, nhưng hai chân cô mềm nhũn ra rồi, động cũng không động nổi, mà còn bị em trai ôm chặt, muốn dãy dụa ra cũng không dễ dàng gì.
Xì, toàn là lý do.
Không biết kẻ tiểu nhân từ đâu nhảy ra cười nhạo cô.
Tay phải của Lăng Thanh Viễn vẫn đang kẹp giữa hai chân của cô, phần dưới của cô nước vẫn đang chảy ra từng giọt từng giọt, Lăng Tư Nam sắp bị cái cảm giác xấu hổ này làm cho phát điên lên rồi, nhưng thứ thật sự làm cô phát điên lên, lại là kɧoáı ©ảʍ lần đầu nếm trải tìиɧ ɖu͙©.
Bị người em trai lần đầu tiên gặp sau khi xa cách mười năm, người em trai nhỏ hơn cô 2 tuổi, vuốt ve cô.
Nó sướиɠ đến mức cô quên cả phải chạy trốn.
Sự xấu hổ xem lẫn với kɧoáı ©ảʍ, một khi xung quanh nguội lạnh dần đi, cô bắt đầu cảm thấy bản thân thật kinh tởm.
Không khống chế nổi, nước mắt bắt đầu chảy trên gương mặt cô.
“…..”Lăng Thanh Viễn cảm giác được người trong vòng tay hắn đang run rẩy, không kìm được mà nâng cằm cô lên, bắt gặp đôi mắt ngấn lệ của Lăng Tư Nam, “Sao lại khóc?”
Lăng Tư Nam nhìn cận cảnh gương mặt thanh tuấn của hắn, ánh trăng bên ngoài cửa sổ rọi sáng gương mặt của hắn, sống mũi cao, đôi môi mềm mại, gương mặt tràn đầy cảm giác trẻ trung, với khuôn mặt như tranh vẽ này, nó dường như có làm gì cũng sẽ đều được tha thứ.
Còn hỏi cô sao lại khóc.
Biết rồi còn hỏi.
Nhân cơ hội khóc lóc này, cô cuối cùng cũng lấy được tay phải của Lăng Thanh Viễn ra.
Lăng Thanh Viễn vốn dĩ định giơ tay ra lau nước mắt cho cô, tay phải giơ lên được nửa rồi lại cau mắt nhìn, đổi lại thành úp bán tay xuống rồi đưa ngón cái lên, nhẹ nhàng lau khóe mắt cho cô.
Coi như an ủi đi.
“Lăng Thanh Viễn, có phải cậu bị bệnh không?” Lăng Tư Nam cuối cùng cũng bình tĩnh lại rồi hỏi.
Chút thương hại và cảm thông vừa rồi của Lăng Thanh Viễn ngay lập tức biến mất, hắn nheo mắt nhìn cô, khóe miệng hắn đột ngột giật giật, hắn đột nhiên trở nên uy nghiêm hơn, khiến tư tưởng hỏi tội trong đầu Lăng Tư Nam lập tức bị đè bẹp.
Không đúng, cô mới là bên đúng mà.
Lăng Tư Nam hung hăng vỗ mấy cái lên ngực hắn, đáng tiếc không có chút ảnh hưởng gì, mà cái vỗ còn cứ như biểu thị “Cậu thật là đáng ghét quá đi à”
Sau khi vỗ mấy cái Lăng Tư Nam lập tức hối hận.
Gương mặt Lăng Thanh Viễn vốn dị đang lạnh tanh, vậy mà cuối cùng lại không kìm được cười thành tiếng.
“Không được cười!” Lăng Tư Nam tức giận mắng, “Đồ khốn nạn, tôi là chị cậu đó, cậu có là người không vậy?!”
“Chị cũng nói rồi, chị là chị tôi, chị là gì thì là vậy đi.” Lăng Thanh Viễn nói đầy mỉa mai, “Không phải người một nhà thì không bước vào một cửa.”
“Cậu….” Lăng Tư Nam bị hắn nói cho không cãi lại được gì, vẫn là tức giận mà mắng: “Cầm thú.”
Lăng Thanh Viễn hơi nhướn mày, giơ tay ra nắm lấy tay của chị gái hắn, “Cầm thú , chị vừa rồi hình như rất hưởng thụ nó cơ mà.”
Lăng Tư Nam sửng sốt trước câu hỏi, rút tay lại, có ý né tránh ánh mắt mơ màng của em trai: “Tôi không có, cậu đừng nói linh tinh.”
Không ngờ Lăng Thanh Viễn lại đột ngột đưa tay đến hạ thể của cô, nhanh chóng ấn xuống hai cái, dịch thể của cô thấm qua lớp vải ướt đầu ngón tay của hắn.
“Không có? Vậy….đây là cái gì?” Hắn đưa ngón tay lên đầu mũi và ngửi, gương mặt hắn vô sỉ nói, “Tanh thật.”
Gương mặt Lăng Tư Nam như bùng nổ ra đủ thứ màu sắc, cô đột ngột đẩy Lăng Thanh Viễn ra, trừng mắt : “Lăng Thanh Viễn! Cậu còn dám biếи ŧɦái như vậy sao?!”
Từ xa đột nhiên vang lên tiếng mẹ Lăng: “---ai còn chưa ngủ vậy?”
Trái tim của Lăng Tư Nam như bị treo lên 800 mét, nó như ngừng đập, như bị bóp chết.