Lưng và mông của Lăng Thanh Viễn lúc này đang âu yếm áp sát vào cô, tấm lưng của cậu bé đã nở ra rất rộng và rắn chắc từ khi nào không hay, cơ mông cũng căng tức và săn chắc, Lăng Tư Nam cảm thấy như bị điện giật, khẽ rùng mình.
Hắn không nhúc nhích, và cô tiến về phía trước một cách bất an.
Nhưng hai giây tạm dừng vừa rồi vẫn còn nguyên trong trí nhớ của cô.
——Cô cảm thấy xấu hổ vì có cảm giác với em trai ruột của mình.
Cô hắt hủi bản thân, nhưng trong đầu cô vẫn nhớ đến nhiệt độ cơ thể của Lăng Thanh Viễn.
Bởi vì cô quan tâm quá nhiều, khoảng cách giữa cô và Lăng Thanh Viễn trở nên nhột nhạt lạ thường.
Như một chiếc lông vũ, nó cào xé trái tim cô không nào bình yên được.
Tim cô đập như trống không yên trong hồi lâu, và cô căn bản không thể ngủ được.
Hắn là em trai cô, bình tĩnh nào!
Với em trai mà cũng có cảm giác mình đúng là quá khao khát rồi sao?
Thanh Viễn ... Lẽ ra bây giờ đã ngủ thϊếp đi rồi nhỉ?
Đột nhiên có tiếng bước chân bên ngoài phòng vang lên.
Có vẻ như ai đó đang thức vào ban đêm.
Người ở đầu bên kia chăn xoay người lại, ghé vào lỗ tai cô: “Chị đóng cửa chưa?”
Lăng Tư Nam quay mặt sang một bên, giọng nói của em trai ở ngay bên tai, hơi thở gần như vậy khiến lỗ tai cô ấm lên.
Cô cố gắng hồi tưởng: “Cửa phòng của tôi đóng rồi.”
“Còn của tôi thì sao?” Lăng Thanh Viễn hỏi.
Lần này, không cần đợi cô trả lời, bởi vì tiếng vặn nắm cửa mở ra cũng đã giải thích hết rồi.
Lăng Tư Nam đột nhiên cảm thấy có một bàn tay to áp sát lên người cô và đè cô vào bên trong chăn.
Chỉ là sự tình xảy ra đột ngột, hơn nữa vị trí đè của bàn tay dường như có chút không đúng.
Lòng bàn tay áp sát vào ngực cao chót vót của cô, trong phút chốc bị bao bọc bởi bộ ngực và da thịt mềm mại, cho dù cách lớp quần áo, cô có thể cảm nhận rõ ràng hình dạng lòng bàn tay của em trai mình, khi Lăng Thanh Viễn ấn cô vào trong chăn, còn chạm đến núʍ ѵú mà cô vì không có mặc áσ ɭóŧ, lập tức khiến cô không nhịn được rên lên một tiếng, lại nhanh chóng cắn chặt môi.
“Suỵt.” Vành tai Lăng Thanh Viễn đỏ lên, hắn cũng biết mình ấn nhầm chỗ, nhưng lúc này đã có người vào phòng, cho nên hắn chỉ có thể giả bộ ngủ, không đáp lại.
Lăng Tư Nam, người đang trốn trong chăn, không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, và cả người được em trai của mình ôm vào lòng.
Tay hắn vẫn đặt trên bầu ngực cô, nóng đến phát bỏng, bỏng đến tỏa nhiệt.
Kɧoáı ©ảʍ tê dại giòn tan truyền từ trên xuống dưới, cô có chút khó chịu mà vặn vẹo người, kết quả vốn dĩ tay Lăng Thanh Viễn chỉ đang phủ trên ngực cô lại đột nhiên nắm chặt lại!
“Khi ngủ tại sao đứa trẻ này lại cuộn tròn như con tôm thế kia.” Cô nghe thấy giọng nói mơ hồ của mẹ cô bên ngoài chăn.
E rằng có nằm mơ bà ta cũng không bao giờ tưởng tượng được rằng, vào lúc này dưới lớp chăn, con trai bà đang ôm con gái mình trên tay, và nó vẫn đang ôm lấy bầu vυ' của cô mà nắn bóp chúng.
Cùng với tiếng bước chân xa dần, cánh cửa đã được đóng lại.
Lăng Tư Nam, người gần như suýt chết ngạt chui ra khỏi chăn, dùng giọng hờn dỗi nói: “Lăng! Thanh! Viễn!”
“Ưm, có chuyện gì vậy chị gái?” Lúc này Lăng Thanh Viễn gọi hai chữ “chị gái” rất ngọt ngào, nhưng tay hắn vẫn dừng lại trên ngực cô không dời đi.
“Cậu, cậu — buông ra ...” Lăng Tư Nam vạch tay hắn ra, nhưng lực cánh tay của con trai mạnh hơn cô rất nhiều, nên cô căn bản không làm gì được cả.
Lăng Tư Nam sốt ruột tới sắp khóc: “Lăng Thanh Viễn, tôi là chị gái của cậu!”
“Cho nên?” Lăng Thanh Viễn áp sát mình vào người cô, hai người áp sát vào nhau, thậm chí còn không phân biệt được nhiệt độ của nhau, ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, nhưng lời phát ra từ miệng và động tác trên tay hắn không hài hòa, “Là do chị ghẹo tôi trước mà.”
“Tôi ghẹo cậu hồi nào?” Lăng Tư Nam thấy cứng không có hiệu quả, đành phải thay đổi chiến lược, cố gắng trấn định tinh thần giữ chặt lấy tay đang làm càn trên ngực, buộc chính mình bình tĩnh để khai sáng hắn: “Đừng... ừm ... đừng như thế này ... cậu giờ vẫn còn nhỏ, có phản ứng với phụ nữ là bình thường, nhưng cậu không thể như vậy với chị gái ... ưm ...” Kết quả là nói mới được phân nửa, bởi vì động tác trên tay của Lăng Thanh Viễn, cô không tự chủ được mà rêи ɾỉ ra tiếng.
Tay cậu em trai nắm lấy bầu ngực của cô, từ từ dùng sức từ trước ra sau, từ trái sang phải, nhào nặn theo vòng tròn.
Sức tay vừa vặn, thiếu một chút cũng không đủ hưng phấn, nhiều chút nữa thì thô lỗ, nhưng nó lại chính xác đến mức khiến người ta không thể tiến cũng không thể lui.
Ưm……
Thật, thật thoải mái ...
Cô xấu hổ khi có ý nghĩ này xuất hiện.
Và cô cảm nhận rõ ràng rằng có một cái gì đó nóng bỏng phía sau đang áp vào khe mông cô.
“Bây giờ tôi vẫn còn ‘nhỏ’ sao?” Môi của Lăng Thanh Viễn chạm vào vành tai của cô, ghé vào tai cô thì thầm, “Sao chị biết ... ‘nhỏ’ hay không ‘nhỏ’?”
Cả tai của Lăng Tư Nam như muốn bốc hỏa, cảm giác truyền đến từ trên ngực khiến cô cứ thèm muốn- cô đã xem một số bộ phim khiêu da^ʍ, và đã từng thử thủ da^ʍ, nhưng cảm giác lên xuống nhào nặn trên bầu ngực do tự mình di chuyển và được làm bởi một người đàn ông, đặc biệt còn là em trai ruột của cô, cảm giác hoàn toàn khác nhau!
“Cậu im đi—"
Ban đầu còn là một đứa em trai như chú cún nhỏ ôm theo xe đồ chơi rượt đuổi theo sau lưng cô, nhưng trong đêm gặp mặt đầu tiên của mười năm sau, lại nằm trên cùng một chiếc giường và nắm lấy vυ' mà trêu chọc cô ...
Chỉ đơn giản là sụp đổ.
Lăng Thanh Viễn hiên ngang mà chơi đùa với chị gái trong vòng tay, ánh mắt dần sâu hút.
Hắn luôn dành tình cảm cho chị gái.
Cô vốn là người hắn tin tưởng ỷ lại nhất trong gia đình này.
Còn hôm nay của mười năm sau, liệu tình cảm của hắn dành cho chị gái có phải đã thay đổi bản chất hay không hắn không muốn suy nghĩ sâu xa, chỉ biết rằng khi nhìn thấy cô, hắn đã kìm nén một ngọn lửa không tên trong lòng.
Muốn nổi giận, muốn chiến tranh lạnh, muốn ... hủy hoại cô.
Khiến cô khóc và giải thích lý do tại sao lúc đầu lại lừa dối mình, một đi là mười năm trôi qua.
Vì thế……
Tất cả những điều này đã được hắn lên kế hoạch từ lâu.