Lúc quay về nhìn thấy khóe miệng Tuấn Chung Quốc hơi rướm máu, nhân viên trang điểm bị dọa đến phát hoảng.
"Trời ạ thế này là thế nào?" Vương đạo diễn cũng phản ứng không khấm khá là bao, "Rốt cuộc khuôn mặt cậu làm sao lại thành ra thế này!"
"Không có việc gì không có việc gì." Tuấn Chung Quốc phẩy tay, "Vừa rồi không may bị ngã thôi. đè lớp trang điểm lên cũng không nhìn thấy rõ."
"Nhưng như vậy sẽ không tự nhiên." Vương đạo diễn xoa xoa trán, "Hay là thế này đi, hôm nay đến đây thôi, chờ ngày mai khuôn mặt cậu bình thường trở lại thì chúng ta tiếp tục."
"Vậy được." Tuấn Chung Quốc gật đầu, "Xin lỗi, làm chậm tiến độ của mọi người."
Vương đạo diễn nhìn kịch bản: "Hôm nay cũng được kha khá rồi. Chưa đủ thì ngày mai cậu phải bù lại năm cảnh cho tôi."
Tuấn Chung Quốc cong mắt cười, nhìn bộ dáng đầy vẻ hối lỗi, khuôn mặt anh tuấn khẽ cười ngại ngùng như vậy, đúng là không thể làm cho người khác sinh khí.
Kim Tại Hưởng chỉ đứng đó nhìn, tuyệt nhiên không nói câu gì.
.
"Tại Hưởng, anh giận tôi sao?"
Nhìn Kim Tại Hưởng đang đi ở phía trước, hơn nữa còn im lặng từ đầu đến cuối, ánh mắt không một tia độ ấm, Tuấn Chung Quốc liền lo lắng nhanh chóng đuổi kịp anh.
"Không có." Kim Tại Hưởng vẫn giữ nguyên thái độ như cũ.
"Nếu là vì chuyện diễn cảnh cuối ngày hôm nay, tôi không cố ý. Xin lỗi, chỉ là tôi..."
"Được rồi." Kim Tại Hưởng đúng là không thể tức giận với thằng nhóc này được. Cậu ta cứ dùng bộ mặt như con cún to bự như vậy, nếu tức giận còn không phải là do mình so đo.
"Đã đói chưa, tôi mời cậu đi ăn."
Hai mắt Tuấn Chung Quốc bỗng dưng sáng lên: "Anh nói thật sao? Chúng ta có thể cùng nhau chỉ hai người đi?"
"Cũng đâu có gì kì lạ." Kim Tại Hưởng nghiêng đầu: "Cậu chưa từng cùng đồng nghiệp đi ăn sao?"
Tuấn Chung Quốc hơi ngớ người ra, sau đó cười cười: "Đúng là chưa từng."
"Vậy thì tôi là người đầu tiên rồi." Kim Tại Hưởng cũng bật cười: "Thật vinh hạnh."
Kim Tại Hưởng cùng Tuấn Chung Quốc ngồi trong một nhà hàng không quá mức sang trọng, sau khi đồ ăn được mang lên, cả hai rất an tĩnh, ngồi ăn mà không phát ra âm thanh nào.
"Này, nghe nói Kim Tại Hưởng đang đóng một bộ phim về tình yêu đồng tính."
Động tác trên tay Kim Tại Hưởng dừng lại.
"Có phải cậu ta từng trèo lên giường của Trịnh Hạo Thạc không? Không phải chứ, ghê tởm như vậy."
"Cái đó chỉ là tin đồn mà thôi, cũng chưa biết hư thực. Tôi không hiểu, vốn là hai người đàn ông sao có thể yêu nhau. Không phải như vậy rất kì quái sao?"
Tuấn Chung Quốc nhìn sắc mặt của Kim Tại Hưởng, thấy anh vẫn bình tĩnh giống như không nghe thấy gì, thế nhưng ngược lại nắm tay đã siết chặt, trắng bệch giống như không còn giọt máu.
Tuấn Chung Quốc đứng bật dậy, mới bước một bước chân hướng về phía bàn bên cạnh, đã bị Kim Tại Hưởng nắm chặt lấy đuôi áo.
Tuấn Chung Quốc không nhúc nhích nữa.
"Về thôi, tôi ăn no rồi."
Tuấn Chung Quốc buông lỏng cơ thể, lấy mũ đội lên cho anh, sau đó bao lấy bàn tay của Kim Tại Hưởng kéo đi.
Về đến phòng khách sạn, Tuấn Chung Quốc ấn cơ thể anh ngồi xuống giường, "Anh đừng để ý những lời họ nói. Thật ra là do bọn họ không có việc gì để bàn tán nên mới như vậy."
"Mọi chuyện cũng không phải hoàn toàn sai."
Tuấn Chung Quốc hơi ngớ người: "Anh nói sao?"
"Không có gì." Kim Tại Hưởng ngẩng đầu, nhìn Tuấn Chung Quốc: "Chung Quốc."
"Tôi đây."
"Thật ra tôi thích nam nhân."
"A..."
"Cậu cũng cảm thấy kì quái đúng không." Kim Tại Hưởng hạ ánh mắt xuống cười cười: "Bản thân tôi cũng thấy vô lý, làm sao có thể như vậy được."
"Tại sao lại không thể?" Tuấn Chung Quốc bất ngờ hơi lớn giọng, "Chuyện đó không có gì trái đạo lý làm người hết. Tại Hưởng, anh vốn không sai. Không cần phải bày ra bộ dáng như vậy."
"Chung Quốc?"
Tuấn Chung Quốc hạ giọng lại, vừa rồi đúng phản ứng hơi quá: "Anh mau đi tắm đi, sẽ thoải mái đầu óc hơn nhiều. Thư giãn một chút, sau đó đừng để ý đến những lời nói của bọn họ."
Kim Tại Hưởng không rõ biểu tình nhìn Tuấn Chung Quốc: "Cậu không muốn tránh xa tôi sao?"
"Vì cái gì?"
"Ý tôi nếu là người bình thường..."
Tuấn Chung Quốc cắt ngang: "Tôi không giống như bọn họ."
Nghe được câu nói này của Tuấn Chung Quốc, không hiểu sao Kim Tại Hưởng cảm thấy có chút yên lòng.
Cậu nhóc vừa tròn 20 tuổi, thế nhưng lại khiến cho Kim Tại Hưởng sinh ra cảm giác an toàn đến kì lạ.
.
Tuấn Chung Quốc tắm xong, để ý đến thân người mảnh khảnh đang nửa ngồi nửa nằm ở trên giường, liền nhẹ nhàng mon men tiến lại gần.
"Hôm nay chúng ta có cần phải tập thoại không?"
Kim Tại Hưởng đang nhíu mày nhìn điện thoại, đến khi phát giác ra Tuấn Chung Quốc đã ghé sát thì không khỏi giật mình.
"Anh sao thế?" Tuấn Chung Quốc nhìn thấy biểu tình không vui của anh, "Có chuyện gì sao?"
"Không có gì." Kim Tại Hưởng đem điện thoại cất xuống dưới gối, sau đó lấy kịch bản ở trên bàn chăm chú nhìn, "Hôm nay rốt cuộc cậu nhầm với cảnh nào, tôi hình như chưa thấy qua cảnh cậu lật người tôi xuống để hôn."
Tuấn Chung Quốc im lặng không mở miệng, Kim Tại Hưởng có chút kì quái ngẩng mặt lên đối diện với cậu, "Chung Quốc?"
"A." Tuấn Chung Quốc hoàn hồn, quyết định ngồi sát lại gần Kim Tại Hưởng. "Để tôi xem lại."
Tại không gian khép kín này, đầu mũi Kim Tại Hưởng có thể ngửi thấy rất rõ mùi hương trên người Tuấn Chung Quốc, có chút tươi mát, lại có điểm quyến rũ đến không thể nào giải thích nổi.
Là mùi trà xanh.
Hơn nữa, thằng nhóc này hình như mặc quần càng lúc càng ngắn thì phải. Kim Tại Hưởng nhìn ống quần cậu, lại nhìn qua làn da trắng nõn lộ ra.
Kim Tại Hưởng hơi ngại ngùng xoa xoa mũi.
"Cậu..."
"Ừ." Tuấn Chung Quốc không lạnh không nhạt đáp, giống như vẫn đang chuyên tâm vào cuốn kịch bản, lại vô ý dán sát vào người Kim Tại Hưởng hơn.
Kim Tại Hưởng hơi đỏ mặt, "Cậu không thấy nóng sao?"
Ý là cậu ngồi xa ra một chút đi.
Tuấn Chung Quốc cuối cùng cũng chịu ngoảnh mặt lên nhìn đối phương, sau đó nghiêm túc đáp một câu: "Đúng là nóng."
Sau đó làm một hành động khiến Kim Tại Hưởng cứng đơ người.
Chính là một đường lột ra áo phông.
Lần thứ hai đối diện với một thanh niên da thịt rắn chắc bán khỏa thân, lần trước vẫn còn mơ màng chưa hiểu sự tình, thì lần này lại rõ mồn một.
Yết hầu Kim Tại Hưởng lên xuống, không nói nổi một lời.
Mẹ nó lại nữa, tên nhóc này nhất định muốn câu dẫn mình!
Kim Tại Hưởng tự động dịch mông ra một chút.
Tuấn Chung Quốc vẫn thản nhiên sáp lại gần, thu gọn khoảng cách giữa hai người: "Chính là chỗ này."
Kim Tại Hưởng chẳng còn tâm trí đâu nghe cậu nói về cảnh diễn hỏng nữa, bởi vì hương thơm khoan khoái trên người cậu phát ra khiến anh không cách nào tập trung.
"Tại Hưởng, anh nghe tôi nói không?"
Nghe thấy Tuấn Chung Quốc ghé sát tai mình, Kim Tại Hưởng liền theo bản năng đưa tay lên che tai lại.
"Phụt." Tuấn Chung Quốc nhịn không được bật cười thành tiếng. "Tại Hưởng, nhìn anh đỏ mặt rất đáng yêu."
Kim Tại Hưởng ai oán trừng cậu, vừa đúng lúc chuông điện thoại reo lên. Anh thu lại ánh mắt sắc lẹm, lấy điện thoại từ dưới gối áp lên tai nghe.
"Tôi đây."
"Kim Tại Hưởng." Đầu dây phát ra giọng nói của Phác Chí Mẫn, "Cậu cùng Tuấn Chung Quốc lên hot search rồi."
"Cậu nói cái gì?"