Ngoài Trịnh Hạo Thạc ra, Kim Tại Hưởng chưa từng tiếp xúc với ai gần như vậy.
Dưới chân mới xỏ một đôi dép đi trong nhà, trên người chưa kịp khoác thêm áo khoác, chỉ là cảm thấy trong người rất kì lạ, muốn ra ngoài để hóng gió. Cuối cùng bởi vì thời tiết về đêm có chút lạnh, lúc này Kim Tại Hưởng mới hơi rùng mình.
Hành lang hiện giờ dĩ nhiên rất vắng bóng người đi lại. Kim Tại Hưởng đi đến cuối dãy hành lang tầng 4, sau đó tựa người vào lan can, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rồi như có như không thở dài một tiếng.
Chỉ vì động tác vô tình của Tuấn Chung Quốc, thế nhưng lại nhớ đến Trịnh Hạo Thạc.
Hai người ở cạnh nhau 5 năm, cuối cùng vì một câu nói của Trịnh Hạo Thạc mà tan rã.
"Tôi cần phải lập gia đình."
Sau đó vì một câu nói của Kim Tại Hưởng mà mối quan hệ của hai người mới chính thức hoàn toàn chấm dứt.
"Được rồi, chúng ta cứ như vậy hảo tụ hảo tán."
Bất quá cho đến thời điểm hiện tại đã gần một năm, Kim Tại Hưởng vẫn chưa thấy Trịnh Hạo Thạc kết hôn.
Bàn tay siết chặt thành nắm đấm, Trịnh Hạo Thạc anh như vậy là có gì? Rõ ràng chỉ là một cái cớ để chúng ta ly khai đối phương. Nếu anh không muốn cùng tôi dây dưa, có thể nói thẳng. Tại sao lại nói muốn lập gia đình?
Tại sao lại biến tôi thành kẻ ngốc như vậy?
L*иg ngực ẩn ẩn hơi nhói lên.
Sau lưng bất chợt cảm nhận được sự ấm áp, Kim Tại Hưởng giật mình quay đầu lại, nhìn thấy tay Tuấn Chung Quốc vẫn còn đang đặt ở trên không chưa kịp rút về. Sau đó thấy mặt cậu ta hơi đỏ lên, gãi gãi má.
"Tại tôi thấy anh không đem theo áo khoác, sợ bên ngoài trời lạnh cho nên..."
Kim Tại Hưởng bây giờ mới chăm chú nhìn Tuấn Chung Quốc, trên người vẫn duy trì bộ quần áo giống như ở trong phòng: "Cậu không thấy lạnh sao? Cậu cầm lấy đi."
Có điều vừa mới đưa tay lên định kéo áo đang khoác trên người xuống, cổ tay mảnh khảnh đã lọt vào lòng bàn tay của thanh niên.
"Không cần."
Thân nhiệt cậu ta thật cao, vô cùng ấm áp.
" A, cậu..." Kim Tại Hưởng đúng là có chút hoảng.
Tuấn Chung Quốc dường như lúc này mới nhận thấy hành động của mình dọa người, mới vội vã buông cổ tay Kim Tại Hưởng ra, trên mặt đầy nét bối rối.
"Xin, xin lỗi tiền bối. Tôi không cố ý."
Kim Tại Hưởng xoa xoa cổ tay: "Được rồi, cũng muộn lắm rồi. Về ngủ thôi."
"Ngủ..." Khuôn mặt Tuấn Chung Quốc không rõ ý vị.
Kim Tại Hưởng chỉ tay vào đồng hồ của Tuấn Chung Quốc: "Muộn rồi, nếu không về ngủ còn có thể làm gì."
"A." Tuấn Chung Quốc gật đầu: "Đúng rồi, ngày mai còn phải đến phim trường."
Nói thì dễ, nhưng đến lúc cả hai người đàn ông nằm chung trên một chiếc giường, Tuấn Chung Quốc xoay ngang xoay ngửa, vẫn là trằn trọc không ngủ được.
"Khó ngủ sao?" Bởi vì động tĩnh không hề nhỏ, Kim Tại Hưởng lơ mơ dụi mắt.
Đèn phòng đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua rèm cửa sổ yếu ớt rọi vào. Trong bóng đêm không thể nhìn rõ được biểu cảm của đối phương, Kim Tại Hưởng chỉ có thể theo vô thức nằm sát lại gần đánh giá tình hình.
Cảm nhận được lưng Tuấn Chung Quốc hơi cứng lại.
Hình như cũng thấy thân nhiệt cậu ta cũng nóng hơn lúc ở ngoài hành lang.
Kim Tại Hưởng dùng khuỷu tay chống cơ thể hơi nhổm dậy, đưa tay còn lại sờ lên trán Tuấn Chung Quốc: "Cậu bệnh?"
Mái tóc thanh niên ướt đẫm mồ hôi.
"Không." Thanh âm Tuấn Chung Quốc khàn khàn, hơi thở có điểm rối loạn. "Tôi không sao. Anh, cách xa tôi ra một chút."
"Tuấn Chung Quốc cậu thật sự không sao chứ?" Kim Tại Hưởng vội vã ngồi dậy, muốn lật người Tuấn Chung Quốc để cậu quay mặt về phía mình.
"Tôi không sao. Giải quyết xong liền ổn." Tuấn Chung Quốc hơi nghiến răng, lập tức bật dậy vọt vào trong nhà tắm.
Kim Tại Hưởng: "..."
Làm sao có thể quên mất, cậu ta đang độ tuổi tinh lực mãnh liệt.
Kim Tại Hưởng hơi ngượng ngùng nằm lại về vị trí cũ của mình, tự nhiên bản thân lại đưa cả hai vào hoàn cảnh khó xử như vậy.
Lúc Tuấn Chung Quốc bước ra, Kim Tại Hưởng đã ngủ trong trạng thái cuộn tròn thành một cục.
Hình như có thói quen hay dụi vào lòng người khác khi ngủ.
Nghĩ đến cảnh Kim Tại Hưởng nằm gọn trong lòng Trịnh Hạo Thạc, Tuấn Chung Quốc lập tức biến sắc, đôi mắt to tròn thường ngày bỗng trở nên đỏ quạch sắc bén trong màn đêm.
Tuấn Chung Quốc chậm rãi nằm xuống bên cạnh Kim Tại Hưởng, tránh để mình phát ra một âm thanh nào, sau đó mới nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc mềm mại của người nọ. Thấy đối phương không có dấu hiệu tỉnh dậy, lại cúi sát lại gần to gan lớn mật hôn lên môi anh.
"Anh là của tôi." Tuấn Chung Quốc thì thầm, thỏa mãn ôm lấy Kim Tại Hưởng vào trong lòng.
Sáng sớm hôm sau, Kim Tại Hưởng bị chuông điện thoại đánh thức, theo thói quen dụi dụi vào hơi ấm bên cạnh, lấy điện thoại từ đầu giường sau đó mơ màng bắt máy.
"Ừm là tôi.." Âm giọng ngái ngủ có chút khó nghe.
"Ai gọi vậy, còn sớm mà..."
Trên đỉnh đầu phát ra âm thanh khàn khàn, Kim Tại Hưởng giật mình bật người dậy, nhìn Tuấn Chung Quốc bán khỏa thân trước mắt liền lập tức tỉnh ngủ.
"Áo của cậu đâu, còn không mau mặc vào!"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó mới trầm giọng lên tiếng.
"Nếu tôi nhớ không nhầm, đây là số máy của Tuấn Chung Quốc."
Sau khi nhận ra giọng nói, Kim Tại Hưởng mới bình tĩnh đem điện thoại ra trước mắt mình, sau đó ngang nhiên thay Tuấn Chung Quốc tiếp chuyện.
"Đúng rồi, đây là số của Tuấn Chung Quốc. Anh có việc gì mà sáng sớm đã gọi cho cậu ấy."
"Tại sao cậu lại là người bắt máy? Tuấn Chung Quốc đâu."
Thấy Tuấn Chung Quốc đang mặc áo, đưa tay ra muốn lấy lại điện thoại, Kim Tại Hưởng dùng ánh mắt kêu đừng qua đây, tiếp tục dựa lưng vào gối: "Cậu ấy còn đang ngủ."
Giọng nói của Trịnh Hạo Thạc gần như mất kiên nhẫn: "Thật sự hai người đang ở chung một chỗ?"
"Không cần anh quản. Không phải việc của anh." Kim Tại Hưởng lạnh nhạt, cúp máy.
Ném lại điện thoại về phía Tuấn Chung Quốc, Kim Tại Hưởng cau mày.
"A." Tuấn Chung Quốc biết Kim Tại Hưởng định nói gì, mới lúng túng giải thích: "Tôi khi ngủ có thói quen thường cởϊ áσ."
"Còn chuyện cậu ôm tôi?"
"Cái đó." Tuấn Chung Quốc gãi đầu, giống như thật sự cảm thấy khó xử: "Anh nói mớ muốn ôm, cho nên..."
Kim Tại Hưởng: "..."
Ở bên này Trịnh Hạo Thạc mới nghe được tin Tuấn Chung Quốc cùng Kim Tại Hưởng thuê khách sạn từ Phác Chí Mẫn, vì sáng sớm không muốn đánh thức Kim Tại Hưởng liền không tình nguyện ấn số của Tuấn Chung Quốc.
Điều không ngờ đến người nghe điện thoại lại là Kim Tại Hưởng.
Trịnh Hạo Thạc hai mắt đỏ ngầu ném điện thoại xuống đất, hai tay chống trước trán điệu bộ vô cùng mệt mỏi cùng đau lòng.
"Quả nhiên, vẫn là không thể đợi được."
_---/---_
tiểu kịch trường
Tiểu Hưởng: Tôi không thể chịu được nữa!
Tác giả: Cậu lại làm sao _-_
Tiểu Hưởng: Bà xem, cậu ta cứ xuất hiện trước mặt tôi với bộ dạng xốc xếch không đứng đắn như vậy, là muốn biến tôi thành cầm thú giống kịch bản của đạo diễn Vương sao!
Tác giả: Bộ dáng không đứng đắn là bộ dáng thế nào a?
Tiểu Hưởng: Chính là áo khoét cổ rộng cùng quần cộc ngắn. Đỉnh điểm là bán khỏa thân...
Tiểu chó sói: *vẫy đuôi*
Tiểu Hưởng: Tôi nói không đúng sao mà còn vẫy?
Tiểu chó sói: *vẫy đuôi*