Tuấn Chung Quốc đối mặt trước tình huống này, hoàn toàn bất động.
Kim Tại Hưởng dường như dọa người đến vui vẻ, lại được nước làm tới, cả người đã chính thức áp hẳn lên thân người của Tuấn Chung Quốc, thích thú nhìn biểu cảm cứng ngắc kia, cong khóe môi mỉm cười.
"Kim, Kim tiền bối." Tuấn Chung Quốc bị nụ cười cùng gương mặt của Kim Tại Hưởng làm cho choáng váng cả đầu óc, vô thức mở miệng gọi. Quả thực Kim Tại Hưởng vô cùng diễm lệ, đuôi mắt hơi ướŧ áŧ, sống mũi cao ngất, đôi môi dưới ánh đèn câu lên giống như thôi miên lấy tâm trí cậu.
Mà điều khiến Tuấn Chung Quốc chú ý đến, chính là nốt ruồi nhỏ dưới mắt anh.
Kim Tại Hưởng áp sát mặt xuống, lông mi khẽ động, giọng nói vì say lại càng trở nên từ tính: "Cậu muốn diễn cảnh nào trước đây?"
Yết hầu Tuấn Chung Quốc chuyển động lên xuống sau mỗi động tác của Kim Tại Hưởng, cảm thấy cả người quẫn bách nóng lên. Đến khi nhận thức được tình cảnh hiện tại, phát hiện Kim Tại Hưởng đã nằm dưới thân mình từ bao giờ.
Tóc mái Kim Tại Hưởng tán loạn trước trán, hai gò má đỏ bừng, nhìn cậu cười cười.
"Anh... Anh đừng cười như vậy." Tuấn Chung Quốc nuốt một ngụm nước bọt, nhìn cổ áo sơ mi của Kim Tại Hưởng vì động tác xoay người mà xộc xệch, để lộ ra một bên xương quai xanh.
Kim Tại Hưởng trái lại càng cười sâu, vòng hai tay qua cổ Tuấn Chung Quốc, từ tốn kéo người cậu thấp xuống.
"Nhưng tôi cười lên rất đẹp, có phải không?" Kim Tại Hưởng trêu ghẹo.
Hai tay Tuấn Chung Quốc chống hai bên sườn anh, phía dưới cọ sát, túng quẫn vô cùng.
Kim Tại Hưởng tự dâng khuôn mặt của mình lên, gần như chạm đến chóp mũi của đối phương.
"Thấy vẻ khẩn trương này của cậu, cảm thấy rất thú vị..."
"Tôi..." Tuấn Chung Quốc thực không biết phải làm thế nào. Nhưng không hề phát giác bản thân đã thật sự đè anh xuống, ánh mắt chăm chú nhìn hai cánh môi mềm mại đang mấp máy ngay trước mắt mình.
Đúng lúc này rầm một tiếng, cánh cửa bị người ta dùng sức bật mở. Tuấn Chung Quốc giật nảy mình, nhanh chóng muốn rời khỏi người Kim Tại Hưởng.
Thế nhưng lúc này Kim Tại Hưởng cực kỳ bám người, vòng tay đặt trên cổ cậu nhất quyết không buông.
Tuấn Chung Quốc đứng dậy không được liền theo cái ôm của anh mất đà, lần thứ hai ngã lên người Kim Tại Hưởng.
Đây chính là cảnh mà Trịnh Hạo Thạc nhìn thấy đầu tiên khi mới bước chân vào căn phòng này. Hai người quấn quýt lấy nhau, nằm trên chiếc ghế dài phía đối diện. Mà Kim Tại Hưởng lại chính là người nằm dưới, chịu sự áp chế của người nằm trên.
"Hai người đang làm cái gì."
Vốn nghĩ đó là người ngoài, cho nên bản thân mới vội vàng như vậy. Có điều khi đã nhận ra được chủ nhân của giọng nói đó, Tuấn Chung Quốc ngược lại bình tĩnh giữ nguyên tư thế của hai người, không nhúc nhích nửa bước.
Kim Tại Hưởng ló đầu ra, tiện dựa cằm lên cánh tay Tuấn Chung Quốc, nỉ non gọi.
"Hạo Thạc..."
Trịnh Hạo Thạc mất kiên nhẫn, viền mắt đỏ lên. Một đường đi đến kéo Tuấn Chung Quốc ra khỏi người Kim Tại Hưởng, sau đó đỡ lấy người anh, tránh bởi sự tác động vừa rồi mà ngã xuống đất.
"Đã biết say sẽ biến thành cái dạng này, cậu còn muốn uống sao!" Trịnh Hạo Thạc sinh khí.
"Hạo Thạc..." Kim Tại Hưởng nheo mắt nhìn người trước mắt, cúi đầu dụi dụi vào cổ hắn: "Người anh thơm quá..."
Trên trán Trịnh Hạo Thạc nổi đầy gân xanh, nhưng cũng không đẩy người ra. Cố gắng nhẹ giọng nhất có thể.
"Ngoan, đứng dậy. Tôi đưa cậu về."
Thấy Kim Tại Hưởng không từ chối, Trịnh Hạo Thạc cúi xuống nâng người anh lên, để anh một thân mềm nhũn lấy mình làm chỗ dựa, một cánh tay vòng qua eo anh, dìu anh rời khỏi phòng.
Ngay cả một cái liếc cho Tuấn Chung Quốc cũng không có.
"Anh định đưa anh ấy về chỗ anh sao?" Tuấn Chung Quốc không nhịn được liền mở miệng hỏi.
Trịnh Hạo Thạc không lạnh không nóng đáp: "Không phải việc của cậu."
"Ngày mai chúng tôi phải đến phim trường để diễn cảnh đầu tiên." Tuấn Chung Quốc chắn trước mặt, nhìn Kim Tại Hưởng đang gục đầu vào cổ Trịnh Hạo Thạc, con ngươi sáng lên: "Để anh ấy ở chỗ tôi sẽ tiện hơn."
"Không cần." Trịnh Hạo Thạc cứ thế ôm người bước qua Tuấn Chung Quốc: "Cậu ấy đêm nay sẽ ở lại chỗ của tôi."
Nhìn bóng lưng hai người khuất dần sau cánh cửa, Tuấn Chung Quốc không kiềm chế được siết chặt nắm đấm, không quản móng tay đã đâm vào da thịt, lông mày hơi nhíu lại vì đau.
Trịnh Hạo Thạc lái xe về thẳng nhà mình mà không về khách sạn. Hắn sợ chẳng may hai người vào khách sạn sẽ bị chụp trộm, như vậy ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của cả hai người.
Nhìn Kim Tại Hưởng đang ngoan ngoãn dựa vào trong lòng mình, Trịnh Hạo Thạc dìu anh, không nhịn nổi lại siết chặt lực ở tay đang ôm eo anh một chút.
Kim Tại Hưởng khi say hoàn toàn trút bỏ lạnh lùng thường ngày, vô cùng ngoan ngoãn để cho hắn ôm, không cựa quậy, không bài xích.
Cũng lâu lắm rồi, căn nhà này mới lại có sự góp mặt của cả hai người.
Trịnh Hạo Thạc có điểm chua xót.
Đặt Kim Tại Hưởng nằm ngay ngắn trên giường, Trịnh Hạo Thạc mở tủ quần áo, giống như rất quen thuộc lấy hai bộ đồ ngủ được móc ở trong cùng ra, cùng với một chiếc chăn đôi, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa tủ lại.
Nhìn Kim Tại Hưởng quậy đến mệt, hiện tại đã nhắm mắt ngủ ngon lành. Trịnh Hạo Thạc tâm tình dịu lại, chậm rãi ngồi xuống thay đồ cho anh.
"Tại Hưởng, tôi rất nhớ em."
Dịu dàng vén mái tóc Kim Tại Hưởng qua một bên, lại dịu dàng cúi xuống hôn nhẹ lên trán đối phương, Trịnh Hạo Thạc thực hài lòng, khi cuối cùng cũng có thể nói ra được tâm tư bấy lâu mà mình luôn giấu kín.
Kim Tại Hưởng hơi động mí mắt, bỗng nhiên lông mày nhíu chặt lại. Trịnh Hạo Thạc liền vươn tay xoa nhẹ lên lông mày cậu. Thấy nó rốt cuộc dãn ra, mỉm cười nắm lấy bàn tay anh, nhẹ nhàng vỗ về.
"Tôi ở đây."
Trịnh Hạo Thạc lấy bộ đồ ngủ còn lại thay ra, trèo lên giường, trải chiếc chăn đôi lên cả hai, sau đó mới thoải mái ôm cả người Kim Tại Hưởng vào l*иg ngực.
Kim Tại Hưởng giống như theo thói quen, vòng tay ôm lấy eo đối phương, dụi vào hõm cổ hắn.
Trịnh Hạo Thạc bật cười, lại càng ôm chặt hơn, cằm đặt lêи đỉиɦ đầu Kim Tại Hưởng, dần dần khép lại mí mắt nặng trĩu.
"Tại Hưởng, ngủ ngon."
Kết quả, cả hai một đêm không mộng.