Sau khi Tiêu phụ tan làm thì đi đón bà xã nhà mình, trên đường về có gọi cho con trai vài cuộc điện thoại, đều không nghe, cuối cùng, đối phương bởi vì mất kiên nhẫn mà trực tiếp ngắt luôn cuộc gọi.
Ông không cho Vương mẫu nhìn cái tên trên màn hình, trầm mặc tắt máy rồi cất vào trong túi, nhấn ga một đường chạy về nhà. Phòng khách trống không, không một âm thanh, Vương mẫu đi vào phòng bếp nhìn chút, trông rất lộn xộn, thoạt nhìn như là có chuyện gì vừa xảy ra vậy.
Tiêu phụ lên lầu đến phòng của Tiêu Chiến, ngăn nắp gọn gàng, không có hơi người, như là rất lâu rồi không về nhà. Ông bĩu môi, xuống lầu tự rót cho mình một chén trà, quyết định đến thư phòng chờ một lúc, ông mới đi lên được một nửa bậc thang, đã thấy bà xã mình mở cửa phòng Vương Nhất Bác, tiểu tử ở bên trong mở cửa ra, tóc tai lộn xộn, xem ra rất không cao hứng.
Mẹ nhìn thần sắc cậu, nhẹ giọng nói, "Sao lại không vui? Cuộc thi hôm nay không thuận lợi à?"
Vương Nhất Bác mặc trên người một cái áo phông nhăn nhúm, như là tiện tay mặc vào vậy, hai má vẫn hơi hồng hồng, biểu tình không hề bình tĩnh, "Không có."
Mẹ nói, "Vậy ăn cơm chưa?"
"Chưa." Vương Nhất Bác dùng bàn tay đỡ lấy cửa, nhíu lông mày nói, "Mẹ, còn việc gì không? Không còn thì con đi ngủ đây."( ảnh minh họa.....)
Mẹ đột nhiên nhớ đến cái gì, "Anh trai con lại ra ngoài rồi à?"
Vương Nhất Bác nghe thấy bà nhắc đến Tiêu Chiến, lông mày nhíu lại càng chặt.
Mẹ sáng tỏ, chủ động đóng cửa lại giúp cậu, trước khi đi vẫn không quên nói, "Nếu đói thì nói với mẹ một tiếng, mẹ nấu bữa khuya cho con."
Vương Nhất Bác có lệ dạ một tiếng, khóa cửa lại, quay đầu nhìn nhìn, Tiêu Chiến đang quấn chăn ngồi ở trên giường, hé ra gương mặt nhỏ nhắn, khuôn mặt đỏ bừng, híp mắt mỉm cười.
Tiêu Chiến nói, "Có đói bụng không? Nếu đói thì nói với mẹ, mẹ làm bữa......... Ưʍ."
Vương Nhất Bác căm giận mà cắn lên xương quai xanh anh một cái.
Tiêu Chiến vuốt vuốt mái tóc cậu, cười nói, "Vì thế nên sao cứ phải là phải làm ở nhà?"
Vốn là sau đó Tiêu Chiến mềm lòng muốn đồng ý, lại bị cuộc gọi tập kích của trưởng bối đánh gãy, anh thì không sao, ngược lại Vương Nhất Bác thì tức đến mức hai má phồng cả lên.
Vương Nhất Bác đè chặt anh lại, "Em chính là muốn làm ở trong này, ở trong phòng em mà làm anh."
Tiêu Chiến sờ sờ mũi, thoạt nhìn như đang nghiêm túc tự hỏi, kìm nén xấu xa trêu chọc cậu, "Vậy chờ khi nào em ở nhà, hai người bọn họ đi ra ngoài, chúng ta làm vào ban ngày?"
Vương Nhất Bác sửng sốt, ánh mắt khó tin nhìn Tiêu Chiến, hai má đỏ lên.
Tiêu Chiến nhịn không được, ghé lên trên giường cười, bị Vương Nhất Bác bổ nhào đến bịt chặt miệng.
Vương Nhất Bác vẻ mặt ảo não nói, "Có gì hay mà cười."
Tiêu Chiến nói đứt quãng, "Ha ha......... Không có, anh không cười......... Phụt."
Vương Nhất Bác túm chăn của anh kéo ra rồi chui vào, Tiêu Chiến không một mảnh vải che thân, da thịt mơ hồ hiện lên một tầng mồ hôi mỏng, Vương Nhất Bác không nói tiếng nào, vùi đầu hôn xuống, Tiêu Chiến cũng phối hợp, vòng tay qua cổ cậu mà quấn quýt, thời điểm dứt ra mới áp trán lên trán cậu, nhẹ giọng dỗ dành, "Được rồi, đừng nháo nữa, đi tắm một cái rồi ngủ đi, ngày mai anh còn phải đến phòng làm việc, em cũng phải đi quay chương trình đúng không?"
Vương Nhất Bác ừ một tiếng, môi nhẹ nhàng cọ sát môi anh, nói, "Nếu không thì, anh thật sự qua đó làm người đại diện của em?"
Tiêu Chiến bật cười, "Lần trước anh nói đùa thôi, anh rất thích công việc hiện tại, nếu không trước đó cũng không ầm ĩ với ba anh như vậy. Nói tóm lại, trong một khoảng thời gian ngắn, anh không có ý muốn đổi nghề đâu."
Vương Nhất Bác nói một tiếng được, đứng dậy vừa cởϊ qυầи áo vừa đi vào phòng tắm, đi được hai bước, lại nhìn Tiêu Chiến đang ngồi ở trên giường, trở lại túm lấy anh một phen, "Thất thần cái gì? Đi tắm."
Tiêu Chiến nói, ".......... Cùng nhau tắm?"
Vương Nhất Bác đáp, "Nếu không thì sao?"
Anh cũng không phải là một người ngại ngùng, lúc này đã bước xuống giường theo cậu đi vào trong, trên đỉnh đầu là vòi sen đang trút nước xuống, không bao lâu sau mặt gương liền mịt mờ hơi nước, tóc của Vương Nhất Bác ướt sũng rũ ở trước trán, che khuất đi đôi mắt, lông mi đọng lại những hạt nước li ti, Tiêu Chiến đưa tay ra giúp cậu vén tóc trước trán ra sau đầu, bị Vương Nhất Bác túm được cổ tay, đưa đến bên miệng không nặng không nhẹ cắn một cái.
Tiêu Chiến cảm thấy mình nên tức giận mới phải, nhưng nhìn thấy mặt Vương Nhất Bác, không biết thế nào lại cười, gọi một tiếng, "Cún con."
Vương Nhất Bác nói, "Anh gọi ai?"
Tiêu Chiến đáp, "Ai thưa thì anh gọi người đó."
Vương Nhất Bác: "Anh xem anh có ấu trĩ không."
Tươi cười trên mặt Tiêu Chiến không thu lại được, đột nhiên nổi lên thích thú, ở dưới màn nước mà hôn mặt Vương Nhất Bác, bị đối phương ấn gáy kéo sát lại, môi đặt lên môi anh hôn thật sâu, Vương Nhất Bác hôn hôn nốt ruồi dưới khóe môi anh, khóe mắt hàm chứa ý cười, kéo người áp sát vào mình, thấp giọng gọi, "Tiêu Chiến."
Tiêu Chiến miễn cưỡng giương mắt lên nhìn cậu.
Vương Nhất Bác gọi, ".......... Tiêu Chiến."
Tiêu Chiến đáp, "Cái gì."
Vương Nhất Bác nói, "Cảm ơn."
Tiêu Chiến có chút không hiểu, "Cảm ơn anh chuyện gì?"
Vương Nhất Bác nở nụ cười, không nói chuyện.
Tiêu Chiến đẩy cậu, "Cười cái mông á, nói chuyện đi."
Vương Nhất Bác vỗ vỗ mông anh, "Dữ cái gì mà dữ, mỗi ngày đều bắt nạt em, người anh trai này."
Tiêu Chiến vốc một vốc nước hất lên mất mặt cậu.
.
.
.
Vương Nhất Bác khó lắm mới ngủ được một giấc, lại bị điện thoại gọi đánh thức, mơ mơ màng màng sờ điện thoại bắt máy, đối phương nói vèo vèo, cậu nghe không vào chút nào, đưa tay xuống xốc chăn lên, gió lạnh từ bên ngoài luồn vào trong, Tiêu Chiến đang ngủ theo bản năng dán lại vào Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác lúc này mới thanh tỉnh một chút, giọng nói đè nặng, "......... Chị vừa mới nói cái gì?"
Người đại diện: ...........
Cô nhẫn nại nói thêm một lần nữa, Vương Nhất Bác a một tiếng, "Cái này không phải rất tốt sao."
Người đại diện nói, "Có tốt thì cũng có hỏng, dù sao em kì thứ nhất cũng cùng quay với bọn họ."
Vương Nhất Bác: "Cái đó không sao cả, sợ bị người khác nói không lên được sân khấu thôi, em không quan tâm bọn họ nói gì."
Cậu động tác nhẹ nhàng kéo chăn lên cằm Tiêu Chiến, "Vậy em không quay cùng bọn họ ở kí túc xá nữa........... Ừm, cũng không cần ở kí túc xá. Giờ giấc quay hình chị đưa cho trợ lý đi."
Người đại diện không biết phải nói sao với đứa nhỏ này.
Nếu nói cậu rộng lượng, cũng quá rộng lượng rồi.
Cô khe khẽ thở dài, "Như vậy cũng được, em ở nước ngoài làm thực tập sinh đã nhiều năm, cũng không có thời gian rảnh ăn tết với gia đình, lần này xem như là bù lại đi."
Vương Nhất Bác không cho là đúng, nói, "Em kiếm ít tiền ở Bắc Kinh mua phòng, lúc nào biểu diễn tết đêm xuân xong rồi mới về ăn tết đoàn viên."
Người đại diện nhịn không được ở trong lòng phun tào, nói, bây giờ đã nghĩ đến đêm xuân, nghĩ quá xa rồi đấy.
Vương Nhất Bác cúp điện thoại, Tiêu Chiến cười cười, "Đêm xuân?"
Cậu sửng sốt, "Anh dậy rồi à."
Tiêu Chiến: "Xin người, em đang gọi điện thoại đó."
Vương Nhất Bác nói, "Ngủ lúc nữa đi."
Tiêu Chiến nhắm mắt lại, im lặng một phút, lại nhịn không được cười rộ lên, "Đêm xuân?"
Vương Nhất Bác đáp, "Ừ, đêm xuân."
Tiêu Chiến nói tiếp, "Vậy anh nhất định phải đi xem rồi."
Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn anh, "Anh không cười em?"
Tiêu Chiến không hiểu, "Cười em cái gì?"
Vương Nhất Bác đáp, "Nếu người khác nghe thấy câu này xong, nhất định sẽ nói em đang hy vọng hão huyền."
Tiêu Chiến nói, "Nhưng anh không phải là người khác."
Vương Nhất Bác chậm rãi cười rộ lên, "Đúng vậy."
"Đến lúc đó, em nhất định sẽ đưa anh đến."
Tiêu Chiến nhẹ xoa tóc cậu, "Mặc đồ màu đỏ đi, màu đỏ dễ nhìn."
Vương Nhất Bác còn nghiêm túc trả lời, "Thẩm mỹ của người thiết kế tốt, anh bảo em mặc cái gì em sẽ mặc cái đó."
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng cười rộ lên, Tiêu Chiến chui lại vào ổ chăn, chỉ lộ ra cái chỏm tóc, Vương Nhất Bác xách người lên, kéo vào trong ngực mình, chủ động nói nội dung cuộc điện thoại ban nãy, "Em không phải ở kí túc xá nữa."
Tiêu Chiến nói, "Em đừng nói, để anh tự mình nghĩ."
Vương Nhất Bác nở nụ cười, "Em không nói, anh nghĩ đi."
Khóe mắt xinh đẹp của Tiêu Chiến cong lên, "Em muốn làm người hướng dẫn?"
Vương Nhất Bác khoa trương nói, "Oa, lợi hại như vậy."
Tiêu Chiến lười biếng đạp cậu một cước, "Vì sao lại đột nhiên sửa lại? Dù sao cũng quay một kì rồi."
Vương Nhất Bác nói, "Công ty muốn nâng đỡ người mới, quán quân hẳn là đã quyết định xong rồi, cho nên không bằng em làm người hướng dẫn thì hơn, coi như song phương đều được lợi."
Tiêu Chiến đáp, "Thật ra cũng không tồi, dù sao trình độ của em....... Ha ha, người nhà khiêm tốn, anh cũng không nói nữa, em hiểu rồi đó."
Khóe môi Vương Nhất Bác cười cười, không nói gì.
Tiêu Chiến đột nhiên nghĩ đến cái gì đấy, "Công ty muốn làm như vậy, em không để tâm?"
Vương Nhất Bác trầm ngâm, "Người khác em cũng đâu quản được, em chỉ có thể cam đoan lúc đó sẽ chấm điểm, nói qua những gì đang nghĩ trong lòng là được, còn cái khác em không quan tâm."
Tiêu Chiến nhìn cậu, không nói chuyện.
Vương Nhất Bác nhíu mày, "Sao nào, em nói sai à?"
"Không." Tiêu Chiến lắc lắc đầu, cười nói, "Giống như sau khi em về nước, anh cuối cùng vẫn còn đang cảm khái, em lớn hơn so với trước kia rất nhiều."
Đôi mắt Vương Nhất Bác thâm trầm, hạ thân cọ cọ anh mấy cái, "Ừ? Chỗ nào lớn?"
Tiêu Chiến: .............
_---/---_
Rồi má nó vẫn hụttttt =_= truyện gốc hoàn rồi nhé các chị, 31 chương tất cả, từ hai chương sau trở đi phần lớn là h vì tui thấy cách mấy chương lại có chương ảnh ಥ‿ಥ tui sắp ngất đến nơi rồi huhuhuhu