Vương Nhất Bác cũng không dám quá phận với anh, thấy anh cắn môi không nói lời nào, chỉ ôm đối phương, tựa vào tủ quần áo lẳng lặng đứng một hồi, thẳng đến khi dưới lầu gọi xuống ăn cơm, Tiêu Chiến mới vẻ mặt không được tự nhiên bị Vương Nhất Bác chỉnh lại cổ áo, đi theo đối phương xuống lầu, hiếm có lúc rửa tay thật kỹ, ngồi xuống trước bàn ăn.
Tiêu phụ liếc mắt nhìn Tiêu Chiến, nói, "Hai đứa ở trên lầu làm gì?"
Tiêu Chiến: ........... Con có thể làm gì, nếu không ba tự ngẫm lại xem cậu ấy mới là người làm gì con.
Vương Nhất Bác sắc mặt thản nhiên nhấc đũa, "Nói với ca chuyện ở nước ngoài."
Tiêu phụ không nói gì nữa.
Ông ở trước mắt đứa nhỏ này, luôn luôn là "người cha" ít nói uy nghiêm, dì Vương thấy thế liền hòa giải, cười cười gắp thức ăn vào bát của Tiêu Chiến, "Con cũng lâu lắm rồi không về nhà, gầy đến mức trên mặt chẳng có tí thịt gì, ăn nhiều một chút."
Vương Nhất Bác cũng theo mẹ mà gắp thức ăn vào bát Tiêu Chiến, nghiêm trang nói, "Ừ, đúng là rất gầy, ăn nhiều một chút."
Tiêu Chiến cười híp mắt đối với dì Vương nói lời cảm ơn, ở dưới bàn thì hung hăng đá Vương Nhất Bác một cước.
Tiêu phụ ngồi bên cạnh chẳng may bị đá trúng: ............
Tiêu Chiến đá vài cái, Vương Nhất Bác ngồi đối diện trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, thậm chí còn mang theo một chút ý cười.
Anh trong lòng nghi hoặc, thừa dịp dì Vương lấy canh trộm nhìn xuống dưới bàn, phát hiện cái chân mình đang đá chính là chân của ba nhà mình.
Tiêu phụ nhịn một lúc lâu bây giờ mới ngẩng mặt lên nhìn anh, nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến: ......... Thật mẹ nó xấu hổ.
.
.
.
Cùng nhau ăn một bữa cơm xong, chào hỏi trưởng bối, bận rộn không thể ở lại.
Vương Nhất Bác ở dưới lầu, giúp mẹ dọn dẹp trong phòng bếp, rửa sạch bát xong rồi, từ từ lên lầu về phòng mình tắm rửa, chờ mọi thứ ổn thỏa xong xuôi, mới cầm chìa khóa phòng Tiêu Chiến đi đến phòng anh.
Vào trong phòng, Tiêu Chiến đang ghé ở trên giường sấy tóc xem video, tóc rũ xuống, che khuất đi tầm mắt, mờ mịt nhìn Vương Nhất Bác nói, "Có việc gì sao?"
Vương Nhất Bác sắc mặt tự nhiên quay người đóng cửa lại, trèo lên trên giường xốc một góc chăn chui vào, nói, "Em đến ngủ."
Tiêu Chiến trợn tròn mắt, thoạt nhìn như con mèo con, túm Vương Nhất Bác một phen, nói, "Đang ở trong nhà đó!"
Vương Nhất Bác đẩy tay anh ra, túm chăn kéo lên người, "Ở nhà thì làm sao?"
Nói xong, lại nói tiếp, "Em muốn ngủ, tắt điện giúp em, cảm ơn."
Tiêu Chiến đưa tay vói vào trong chăn niết lấy mặt cậu, đối phương linh hoạt né tránh, còn thuận tay bắt được cổ tay Tiêu Chiến, đưa đến bên môi nhẹ nhàng cắn một cái.
Tiêu Chiến hít vào một hơi muốn rút tay về, lại bị Vương Nhất Bác túm chặt, cả người mất đà ngã lên người đối phương.
Anh còn chưa kịp đứng lên, Vương Nhất Bác đã vòng qua lưng Tiêu Chiến, đem người ôm chặt vào l*иg ngực.
Trong khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi không một tiếng động, chỉ có hoạt hình bọt biển trên điện thoại Tiêu Chiến đang phát, nói đi nói lại một câu, tôi chuẩn bị xong rồi chuẩn bị xong rồi chuẩn bị xong rồi há há há..........
"Phốc."
Đỉnh đầu Tiêu Chiến nhẹ nhàng phát ra tiếng cười, anh nhất thời phẫn nộ hận không thể lao đến ném cái máy sấy vào mặt cậu.
Vương Nhất Bác nói, "Nằm vào ngủ?"
Tiêu Chiến ngẩng mặt nhìn cậu, ném máy sấy sang một bên, nói, "Em nghiêm túc đấy à?"
Vương Nhất Bác nói, "Mẹ không có thói quen buổi đêm đi tìm em, em cũng vừa khóa cửa rồi, huống chi, cho dù là chúng ta ngủ cùng nhau thì làm sao, anh sợ cái gì?"
Yết hầu Tiêu Chiến chuyển động, "Em không sợ ba anh nói với dì à? Ông ấy biết chúng ta........ Chúng ta......."
Vương Nhất Bác xoay người chống tay lên giường, hôn Tiêu Chiến một cái, đáy mắt tràn đầy ý cười, nói, "Chú ấy nói thì càng tốt."
Tiêu Chiến: ...........
Anh bó tay với tính cách của người em trai này, đành phải ghé lên người cậu xê dịch, cố gắng dịch đến công tắc đèn, đầu ngón tay ấn xuống, tắt đèn phòng.
Vương Nhất Bác vừa lòng dán bàn tay sau cổ anh, không nhẹ không nặng xoa xoa.
Tiêu Chiến đánh tay cậu, lầu bầu nói "Ít động tay động chân đi."
Vừa nói, vừa xốc chăn nằm vào, không tự giác mà nằm sát Vương Nhất Bác một chút, lại bị cậu nắm lấy thắt lưng kéo vào lòng.
Tiêu Chiến vừa muốn giãy giụa, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Vương Nhất Bác vang lên bên tai, "Còn đυ.ng vào em em sẽ không chỉ ôm thôi đâu."
Anh cứng đờ, thật sự không động đậy nữa.
Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, ôm Tiêu Chiến thật chặt không nói chuyện.
Bên ngoài cửa sổ có động tĩnh, hạt mưa khẽ gõ lên lớp thủy tinh, cũng có cả tiếng gió, vù vù hòa lẫn với tiếng mưa lộp bộp, Tiêu Chiến nghe thấy một hồi, hình như là thời tiết đang chuyển xấu. Anh thật ra không quá thích trời mưa, ẩm ướt lại lạnh lẽo, vô luận là ở phòng làm việc hay ở nhà, đều cảm thấy lúc trời mưa, bốn phía yên tĩnh, chỉ còn lại một mình mình.
Nhưng bây giờ trong ổ chăn ấm áp này, nhiệt độ cơ thể của Vương Nhất Bác đang kề sát anh, hô hấp nhẹ nhàng, ngón tay xuyên qua mái tóc một chút, Tiêu Chiến thậm chí còn cảm giác như mình đang sờ một con mèo.
Vương Nhất Bác nói, "Nghĩ cái gì thế."
Tiêu Chiến tim đập thình thịch, cười rộ lên, "Anh là đang nghĩ, sao em lại thích anh."
"Có thể đối với một đứa nhỏ mà nói, anh giống như một người anh trai tốt, nhưng đối với một người trưởng thành mà nói, tính tình của anh không tốt, em ở Hàn Quốc 5 năm, gặp không ít minh tinh, thần tượng, sao vẫn........."
Anh dừng lại một chút, vội vàng kết thúc nói, "Cho nên có chút không hiểu."
Vương Nhất Bác nói, "Em chờ anh hỏi câu hỏi này lâu rồi."
Tiêu Chiến nói, "Cái gì?"
Vương Nhất Bác: "Em còn chưa nghiêm túc thổ lộ đâu."
Trên mặt Tiêu Chiến nóng lên, "Quá buồn nôn rồi đó?"
Vương Nhất Bác bật cười, "Anh sao vậy, mấy năm nay không phải cũng có người theo đuổi anh sao, so với em phỏng chừng còn buồn nôn hơn đi?"
Tiêu Chiến nói, "Anh mà biết là anh đã bóp chết cái ý nghĩ đó rồi, anh trốn nhanh lắm, em không hiểu đâu."
Vương Nhất Bác ồ một tiếng kéo dài, "Cho nên trước kia cũng trốn em như vậy đúng không?"
Tiêu Chiến ngậm chặt miệng.
Vương Nhất Bác cảnh cáo nhéo nhéo gáy anh, "Nói đi chứ."
Tiêu Chiến bị cậu niết đến da đầu run lên, vội vàng nói, "Em có thể đừng........ Anh nói là được chứ gì, em phiền thế."
Vương Nhất Bác nói, "........ Anh nói đàng hoàng."
Tiêu Chiến thay đổi một tư thế thoải mái, "Dù sao cũng phải suy nghĩ cho tương lai của thiếu niên chứ, không thể phá hỏng........."
Vương Nhất Bác trở mình nằm trên người anh, ngăn chặn lời tiếp theo của Tiêu Chiến.
Đã không còn phân được là lần thứ mấy, cánh môi ấm áp cứ thế dán lên, đầu óc Tiêu Chiến trống rỗng một giây, tất cả những lời muốn nói đều bị nuốt xuống, thời điểm đầu lưỡi Vương Nhất Bác tiến vào, anh đã quên mất mình muốn nói cái gì.
Vương Nhất Bác ở thời điểm Tiêu Chiến không thở nổi nữa mới lui ra, ngón tay nắm lấy cằm đối phương, thấp giọng nói, "Sau này ít nói những lời em không thích nghe đi."
Tổ tông này!
Tiêu Chiến há miệng thở dốc, vừa muốn phản bác gì đó, lại bị Vương Nhất Bác nuốt trở về, ở trên môi cắn một cái, Tiêu Chiến bị đau, muốn đẩy Vương Nhất Bác ra, Vương Nhất Bác liền rời miệng xuống, cánh môi mềm mại chuyển đến ngậm lấy yết hầu, răng nhẹ nhàng cọ cọ.
"A!"
Tiêu Chiến bị cắn yếu thế rốt cuộc nhịn không được, ngẩng đầu cắn lên cổ Vương Nhất Bác, anh dùng sức cắn, thẳng đến khi trên cổ đổi phương in lại dấu răng mới giật mình nhớ ra ------ Đây là trong nhà, ngày mai sao mà đối mặt với hai vị trưởng bối đây.
Vương Nhất Bác cố nén ý cười khụ một tiếng, "Không vấn đề gì, ngày mai em có thể mặc áo cao cổ để che."
Tiêu Chiến: ...........
Bọn họ ồn ào nửa ngày, mới nằm xuống, lúc này Tiêu Chiến vòng tay, ôm lấy lưng Vương Nhất Bác.
Thời điểm Vương Nhất Bác đến nhà rồi cũng quấn quýt như vậy với Tiêu Chiến, cuộn thành một cục nằm bên cạnh anh, được vỗ lưng trấn an, mơ mơ màng màng mà ôm lấy cổ Tiêu Chiến, khuôn mặt mềm mại dán lên cổ anh, nhỏ giọng gọi ca ca.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Chiến một mảnh mềm nhũn.
Vương Nhất Bác thấy anh không nói câu nào, "......... Ca?"
Tiêu Chiến lấy lại tinh thần, chậm rãi cười rộ lên, nói, "Tuy rằng anh thích trẻ con, nhưng cũng muốn nhìn em bây giờ, có chút, thích giống như vậy, nhưng mà đặc biệt thích nhiều hơn."
Vương Nhất Bác giật mình.
Tiêu Chiến trước kia đối với cậu, có thể nhân nhượng mọi thứ, nếu không lúc đó cũng không chiều Vương Nhất Bác như vậy, hai người lớn trong nhà còn trêu ghẹo so với họ hai anh em còn thân nhau hơn.
Sau khi hờn dỗi thì nghĩ tới, Tiêu Chiến có thể chính là đơn thuần thích trẻ con, đối với ai cũng giống nhau thôi.
Tiêu Chiến nói, "Vài năm trước chúng ta quan hệ không tốt, thật ra trong lòng anh cũng không thích đâu, vốn là em trai đáng yêu như vậy, lập tức biến thành phản nghịch, chỉ biết đấu võ mồm với anh, phiền lòng muốn chết."
"Có thể nói như vậy sẽ khiến em không hiểu lắm, nhưng ý anh muốn biểu đạt chính là.......... Ừm, con người của anh, tuy là không tin chính mình có thể nhất kiến chung tình, sẽ chậm nhiệt, nhưng chuyện này lại có hảo cảm, anh thừa nhận, anh có chút thích em, không phải là anh trai đối với em trai, là loại thích giữa nam nhân với nam nhân."
Anh lần đầu tiên chủ động dán sát đến, ở trên môi Vương Nhất Bác hôn một cái, rõ ràng chỉ là một cái hôn nhẹ, nhưng lại khiến ly nước trong lòng Vương Nhất Bác không thể khống chế tràn ra ngoài. Cho nên thời điểm Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng, Vương Nhất Bác đã túm lấy gáy anh mạnh mẽ hôn lên.
Cái hôn này không giống với cái hôn dịu dàng như chuồn chuồn lướt nước như bình thường, thiếu niên hung hăng hôn xuống tràn ngập du͙© vọиɠ, bàn tay cũng không theo quy củ mà từ vạt áo luồn vào, mơn trớn bụng anh rồi lại một đường trượt đi lên, khiến đối phương cả người co rúm lại, muốn đưa tay đẩy cậu ra, lại bị Vương Nhất Bác một tay túm lấy cả hai tay kéo lên trên đỉnh đầu.
"Ca........." Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm anh, thở dốc nói, "Không làm....... Em chỉ dùng tay giúp anh một chút thôi được không?"
_---/---_
Toang òiiiiiiiiiiii