Tiêu Chiến thu tay về, theo thói quen nhéo nhéo hai má Vương Nhất Bác, nói, "Nghe thấy không?"
Vương Nhất Bác cúi đầu ừ một tiếng, "Biết rồi."
Bầu không khí bỗng nhiên xấu hổ, Tiêu Chiến không nói gì, nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi trở lại bàn, giống như là muốn nói cái gì đó, kìm lòng không được lại nghiêng nửa người về hướng của Tiêu Chiến, há miệng thở dốc, lại nuốt lời nói xuống.
Tiêu Chiến hạ mi mắt, nói, "Em muốn hỏi cái gì?"
Vương Nhất Bác không dám nhìn anh, "Em, ừm........"
Tiêu Chiến bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói, "Có phải em muốn hỏi, anh phát hiện khi nào?"
Vương Nhất Bác gật gật đầu.
Tiêu Chiến bất đắc dĩ, nói, "Thời điểm em ở phòng làm việc dữ như vậy, nếu anh không nhìn ra thì đúng là đồ đần."
Anh vốn không phát hiện ra sự khác thường của Vương Nhất Bác, dù sao gần đây cũng quá bận rộn, nhưng Vương Nhất Bác sau đó vẫn lộ ra chút biểu tình, Tiêu Chiến mới giật mình hiểu được đại khái.
Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói, ".......... Em nào có dữ với anh."
Tiêu Chiến nói, "Có hay không thì trong lòng em biết rõ á."
Vương Nhất Bác phản bác nói, "Anh không phải cũng dữ với em!"
Tiêu Chiến cảm thấy buồn cười, nói, "Mấy cái này em cũng muốn so sánh với anh à?"
Vương Nhất Bác nói, "Anh chính là hung dữ......... Rồi."
Giọng nói của cậu càng nhỏ, âm cuối bao phủ ở trong ánh mắt Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nở nụ cười, nói, "Vậy chúng ta hòa nhau, sau này sẽ không nhắc lại chuyện này nữa."
Anh vỗ đầu gối, đứng lên, nói, "Bài tập quan trọng, nhưng cũng phải ngủ sớm một chút, càng tới gần kì tuyển sinh thì càng phải chăm sóc tốt bản thân mình, anh về tắm rồi ngủ, ngày mai còn có rất nhiều việc ở phòng làm việc."
Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên nhìn anh, "Anh không ở lại?"
Tiêu Chiến sờ sờ đầu cậu, nói, "Nếu bây giờ ở lại sẽ không thích hợp."
Vương Nhất Bác cầm cổ tay anh, hai mắt đen lại, "........... Anh không thể làm như không biết?"
Tiêu Chiến giật giật khóe môi, hai má mềm mại, nói, "Nhất Bác, anh không phải là trẻ con."
Cho nên không thể giả ngu được.
Người trưởng thành nhất định phải bình tĩnh mà tàn nhẫn xử lý và đối mặt với tình cảm.
Vương Nhất Bác chậm rãi buông tay xuống, lông mi chớp nhẹ che đi ánh sáng con ngươi, nói, "Biết rồi."
Tiêu Chiến an ủi cậu, "Quen dần là được rồi."
Vương Nhất Bác nói, "Ừ."
Anh nhẹ giọng nói, "Ngủ ngon, Vương Nhất Bác."
Vương Nhất Bác không trả lời anh.
Tiêu Chiến không miễn cưỡng nữa, xoay người đi ra ngoài, khi đến cửa, bị Vương Nhất Bác gọi lại.
Vương Nhất Bác đứng lên, đèn bàn phía sau cậu phủ lên một màu ấm áp, chiếu lên màu sắc đôi đồng tử của cậu, một màu hổ phách trong suốt xinh đẹp.
Tiêu Chiến thu tay đang nắm cửa lại, xoay người nhìn cậu, nói, "Sao vậy?"
Vương Nhất Bác bình tĩnh nhìn anh, nói, "Anh không thích em sao?"
Tiêu Chiến nghẹn ở cổ một chút, bị cậu hỏi thẳng như vậy mà ngẩn ra, nói chuyện cũng lắp bắp, "Anh không phải là không thích....... Cái thích kia thì không thể........."
Vương Nhất Bác nói, "Ca muốn nói, chính là cái thích của anh trai với em trai đúng không."
Tiêu Chiến trực giác mách bảo mình không nên thừa nhận, nhưng nghiêm túc suy nghĩ, lại giống đúng là như vậy.
Vương Nhất Bác nói, "Thời gian chúng ta gặp mặt vài năm, còn chưa đến hơn một tuần là bao, anh nói cái thích của anh trai đối với em trai này có bao nhiêu."
Tiêu Chiến mờ mịt há miệng thở dốc, nói, "Anh........."
Vương Nhất Bác nói tiếp, "Anh chỉ là cảm thấy nợ em, cho nên muốn bồi thường mà thôi."
Cậu tiến lên vài bước, nhìn chằm chằm ánh mắt của Tiêu Chiến, nói, "Anh không nợ em cái gì, cả trước kia, hiện tại cũng vậy."
Lông mi Tiêu Chiến co rút, nói, "Em muốn nói cái gì?"
Vương Nhất Bác cắn môi dưới, tuy rằng là rất ngại, nhưng vẫn kiên trì nhìn ánh mắt của Tiêu Chiến mà nói.
Cậu nói, "Cho nên, không thể thích em sao?"
Tiêu Chiến: ............
Anh không biết phải nói gì, "........ Anh là anh trai của em."
Vương Nhất Bác nói, "Chúng ta không có quan hệ huyết thống."
Tiêu Chiến còn nói, "Em bây giờ còn nhỏ, anh lại lớn hơn em sáu tuổi........"
Vương Nhất Bác đánh gãy lời anh, "Anh nói nhiều như vậy, nhưng không có một câu nào là anh không thích em."
Tiêu Chiến sửng sốt.
Vương Nhất Bác ở trước mặt anh lộ ra gương mặt còn non nớt nhưng cũng lộ ra góc cạnh kiên nghị xinh đẹp, gằn từng tiếng, nói, "Anh hôm nay đã ngả bài với em, em cũng nói thật với anh."
"Em từ lần đầu tiên gặp anh liền thích anh."
Tiêu Chiến hô hấp ngưng trọng, khi nói chuyện, Vương Nhất Bác lại bất tri bất giác mà tiến sát lại gần, chỉ còn cách mình một khoảng cách nhỏ, chỉ cần vươn tay, là có thể cho đối phương một cái ôm.
Anh miễn cưỡng từ trong lời nói của Vương Nhất Bác mà tìm lại cho chính mình một chút khẩu khí, cố gắng tìm từ, mới nói, "Thật ra có lúc, lúc nhỏ nhìn thấy một món đồ chơi mà mình không thể có được, cho nên lúc nào cũng sẽ nghĩ đến nó, nhưng chờ đến khi trưởng thành, gặp qua nhiều món đồ chơi, hoặc là nhiều thứ khác, khả năng là sẽ không còn nhớ đến nó nữa, cái này cũng cùng một đạo lý. Em thông minh như vậy, hẳn là hiểu ý của anh."
Vương Nhất Bác ánh mắt nặng nề nhìn anh, nói, "Nhưng anh là Tiêu Chiến."
Tiêu Chiến nói, ".......... Anh là Tiêu Chiến thì sao?"
Vương Nhất Bác nói, "Tiêu Chiến không thể bị thay thế."
Tiêu Chiến: ..............
Anh trong nháy mắt có chút đau đầu, không biết phải giải thích thế nào với đứa nhóc cứng đầu cố chấp này, dù sao bản thân anh đêm nay cũng bị Vương Nhất Bác thẳng thắn hù dọa.
Vương Nhất Bác nhìn ra anh khó xử, thấp giọng nói, "Em không muốn bây giờ ép anh cái gì cả."
"Em chỉ muốn, anh đối với em công bằng một chút."
Tiêu Chiến nói, ".......... Cái gì?"
Vương Nhất Bác nói tiếp, "Anh không thể cướp đoạt quyền được thích của em, không thể từ lúc vừa bắt đầu liền cảm thấy, em sẽ có một ngày vứt bỏ anh."
Tiêu Chiến còn nghiêm túc nhìn khuôn mặt của thiếu niên, xúc cảm dao động không tự giác trợn to mắt, chăm chú không có cách nào bỏ qua được vẻ mặt này.
Người em trai này của anh.
Từ nhỏ đã như vậy.
Thích bản thân mình, chính là muốn luôn luôn ôm không buông tay.
Tiêu Chiến nhẹ nhàng thở dài.
Trái tim Vương Nhất Bác bị nhéo một cái.
Tiêu Chiến lần thứ hai hướng về phía cậu dang tay ra, hạ mi mắt, thấp giọng nói, "Đến."
Vương Nhất Bác cả người cứng ngắc bị anh ôm lấy.
Tiêu Chiến dùng cằm cọ lên bả vai thiếu niên, bây giờ vẫn chưa quá rộng, cũng so với mình thấp hơn một chút.
Anh học theo giọng điệu Vương Nhất Bác, nói, "Em nếu đã ngả bài với anh, vậy anh cũng nói thật với em."
"Anh trai của em, không thích đứa nhóc quá nhỏ. Bạn gái cũ........."
Tiêu Chiến nở nụ cười, cảm giác được đứa nhỏ trong lòng mình hơi thở rối loạn, nâng tay xoa xoa lưng cậu, nói, "Người bạn gái cũ đó, trước kia cũng là cô ấy theo đuổi anh, thời điểm bọn anh ở chung, chỉ là cảm thấy không chán ghét, có hảo cảm, anh cũng cảm thấy đó là thích của anh. Anh không biết thích nam sinh thì sẽ như thế nào, hoặc là nói, anh chưa từng thích qua ai giống như em."
"Nhưng có một điều, anh cảm thấy phải nói rõ ràng với em."
"Anh bây giờ đối với em, đích xác là cái thích giữa anh trai và em trai."
Tiêu Chiến buông Vương Nhất Bác ra, đặt tay lên bả vai cậu, nói, "Anh nói anh phải về phòng, là vì nếu đã biết em thích anh còn không kiêng nể gì mà ngủ cùng em, đó mới chính là không công bằng với em."
Vương Nhất Bác ánh mắt mập mờ.
Anh giống với mình, kỳ thật không có thời gian tốt đẹp ở cùng với ba, có người lớn đi cùng cũng ít đến thảm.
Nhưng anh vẫn là, một người trưởng thành tốt, là một người trẻ tuổi cao ngạo lại xinh đẹp.
Vương Nhất Bác giương mắt nhìn anh, con ngươi ướt sũng, không biết là cố ý hay vô tình, thoạt nhìn như con cún con ủy khuất trông mong, thấp giọng nói, "Không thể thương lượng chút được sao."
Tiêu Chiến dở khóc dở cười, "Loại chuyện này sao có thể thương lượng được."
Vương Nhất Bác nói, "Anh có thể mang thêm một cái giường qua đây, như vậy......... Không tính là ngủ cùng nhau."
.
.
.
Lúc Tiêu Chiến rửa mặt xong, ở bên cạnh Vương Nhất Bác, thời điểm ôm một cái chăn quấn chặt người, còn nghiêm túc tự hỏi rốt cuộc mình có được gọi là ngủ chung không.
Anh suy nghĩ một lúc lâu, cho ra kết luận là, chính mình bị thằng nhóc con nằm bên cạnh bó buộc rồi.
Vương Nhất Bác nghiêng người qua, trong bóng tối nhìn gương mặt Tiêu Chiến, nói, "Vậy những lời anh nói ban ngày vẫn giữ lời sao?"
Tiêu Chiến đang đắm chìm trong sự hối hận vì đáp ứng cậu, không phản ứng kịp, nói, "Cái gì?"
Vương nhấp nhấp môi, "Chính là....... Chuyện chuyển ra ngoài."
Tiêu Chiến a một tiếng, "Cái đó đương nhiên giữ lời. Chờ thứ sáu em rảnh thì chúng ta đi xem phòng, bên phòng làm việc anh chỉ cần bỏ chút thời gian để ý là được rồi, huống chi còn có bằng hữu nữa, không cần lo lắng."
"Còn một việc, thật ra thời gian trước anh từng nghĩ qua. Em cùng anh ra ngoài sống, không cần nói thẳng với người nhà, cứ nói là phòng anh thuê gần trường học em, chăm sóc lẫn nhau, thời điểm được nghỉ hoặc cuối tuần cũng có thể về thăm một chút, như vậy bọn họ sẽ không phản đối."
Vương Nhất Bác nói, "Được."
Tiêu Chiến nói, "Đại học em muốn đến thành phố nào?"
Vương Nhất Bác nói, "Ở đây là được rồi."
Tiêu Chiến hồ nghi nói, "Là cảm thấy nơi này tốt hay là vì anh?"
Vương Nhất Bác nở một nụ cười, nói, "Thật ra là cảm thấy ở đây rất tốt đó."
Tiêu Chiến từ chối cho ý kiến, "Dù sao bản thân em thích là được."
"Chờ em sau này lớn hơn một chút, liền biết mình thích cái gì, muốn làm việc mình thích có biết bao nhiêu gian nan. Cho nên, thừa dịp tuổi còn trẻ, chiều......"
"Chiều chuộng bản thân mình hơn." Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến không dấu vết cong khóe môi lên, "Đừng cướp lời của anh chứ."
Vương Nhất Bác nói, "Em cũng biết mà."
Tiêu Chiến ơ một tiếng, nói, "Em tốt nhất."
Hai người bọn họ không hẹn mà trầm mặc trong chốc lát, thời điểm lúc Tiêu Chiến sắp chuẩn bị chìm vào mộng đẹp, nghe thấy Vương Nhất Bác nói, "....... Vậy, bạn gái cũ anh, chắc chắn sau này sẽ không tìm đến anh sao?"
Tiêu Chiến nhắm mắt nở nụ cười, "Để ý như vậy à."
"Này."
"Được rồi được rồi, thật sự đã nói rõ ràng." Tiêu Chiến cười nói, "Cũng nói với đồng học rồi, mọi người hảo tụ hảo tán."
Vương Nhất Bác không nói gì.
Tiêu Chiến đợi một lúc, Vương Nhất Bác cũng không hỏi thêm vấn đề gì, mệt mỏi một ngày đè ép đến, hai mí mắt dán chặt vào nhau, cuốn chăn nặng nề ngủ.
Vương Nhất Bác chờ cho hô hấp anh trầm ổn, mới cẩn thận xốc chăn anh lên, chui vào.
_---/---_
🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺 vừa ăn đường mà vừa ăn thủy tinh