Tiêu Chiến cùng Tiêu phụ lại bùng phát lên một trận cãi nhau, Vương Nhất Bác với mẹ ở phòng bếp dưới lầu, cũng có thể nghe thấy tiếng tranh chấp cãi vã, trong lúc đó thi thoảng còn nghe thấy âm thanh rơi vỡ của đồ vật, Vương Nhất Bác nhíu mày, định hướng lên trên lầu xem tình hình, lại bị mẹ nắm tay kéo lại, lắc lắc đầu.
Vương Nhất Bác nói, "Thật sự không lên xem một chút sao?"
Mẹ nói, "Nếu bây giờ qua đó, chỉ khiến cuộc cãi nhau càng hăng thôi, chú con khẳng định là so sánh con với anh con, chốc nữa lại khiến anh con mất hứng, còn làm tổn thương đến tình cảm của hai đứa, bỏ đi. Chờ một lát nữa anh con đi ra thì dỗ thằng bé."
Vương Nhất Bác dạ một tiếng, "Vậy........ Đợi lát nữa con bưng cơm lên phòng anh ấy, anh ấy khẳng định sẽ không xuống đây ăn cơm."
Cậu nói xong, nghĩ nghĩ, bổ sung nói, "Trong cá cho thêm một chút ớt đi."
Mẹ bật cười, nói, "Cuối cùng cũng không cáu kỉnh với anh nữa rồi à? Làm hòa khi nào đấy?"
Vương Nhất Bác mất tự nhiên sờ sờ chóp mũi, "......... Cũng không cáu kỉnh mà."
Thời điểm cậu vào bếp giúp mẹ, cặp cha con trên lầu cuối cùng cũng cãi xong, Tiêu Chiến hung hăng quay về phòng, đóng cửa một tiếng rầm một cách quen thuộc.
Tiêu phụ đi theo quát lên một tiếng, nói, "Mày tạo phản đúng không!"
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn thoáng qua mẹ.
Mẹ đưa tay xoa đầu Vương Nhất Bác, nhẹ giọng nói, "Đi đi."
Vương Nhất Bác bưng khay cơm bước nhẹ lên lầu, đi tới cửa cầm nắm cửa vặn một cái, quả nhiên là bị khóa, cậu một tay cầm vững khay cơm, một tay thò vào trong túi mò chìa khóa mở cửa, lúc đi vào thì thuận tay khóa trái cửa lại.
Tiêu Chiến ghé ở trên giường, mặt vùi vào trong chăn, âm thanh buồn bực hờn dỗi nói, "Làm gì đấy."
Vương Nhất Bác nói, "Đứng dậy trước đã."
Tiêu Chiến giật giật, chóp mũi ngửi được mùi cá kho dưa, xoay mặt nhìn cậu "Dì làm à?"
"Ừ." Vương Nhất Bác bưng khay cơm mang đến, nói, "Nhanh qua đây ăn."
Tiêu Chiến thần tình mất hứng, nói, "Tức đến no rồi."
Anh đợi trong chốc lát, Vương Nhất Bác cũng không nói lời nào nữa, Tiêu Chiến ngồi thẳng lại một chút, "Sao em lại không hỏi anh với ba cãi nhau cái gì?"
Vương Nhất Bác nói, "Em cũng không thể cãi giúp anh, bảo anh nói lại lần nữa không phải càng phiền muộn."
Tiêu Chiến nói thầm, "........ Tiểu tinh ranh."
Vương Nhất Bác dùng thìa gõ xuống bát, "Rốt cuộc có ăn không? Không ăn em ăn."
Tiêu Chiến chậm rì rì đứng lên, nói, "Cho nhiều ớt vậy, em nghĩ em có thể ăn được sao."
Vương Nhất Bác nhìn anh, khóe môi cong lên, "Đại tinh ranh."
Tiêu Chiến kéo ghế ngồi xuống, nhận đũa từ tay Vương Nhất Bác, "Em ăn không?"
Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc mà nói dối, "Dưới lầu ăn rồi."
Tiêu Chiến nhướng mi, "Thật?"
Vương Nhất Bác gật đầu, nói, "Thật."
Tiêu Chiến gắp một miếng cá đưa đến bên môi cậu, nói, "Cái này ở mặt trên cùng, không có ớt, ăn một miếng đi."
Vương Nhất Bác trầm mặc cắn đầu đũa.
Tiêu Chiến nói, "Cay không?"
Vương Nhất Bác lắc đầu.
Tiêu Chiến nhìn thấy cậu từ trên bàn lấy cốc nước đưa lên miệng, uống một ngụm, lại uống một ngụm.
Anh cười nói, "Quả nhiên vẫn là không thể ăn cay."
Vương Nhất Bác nói, "Ăn nhiều lần là được."
Tiêu Chiến gắp một đũa đầy ớt, ở trước mặt Vương Nhất Bác ăn một miếng, trong mắt đều là kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Vương Nhất Bác lông mày co rút.
Tiêu Chiến nói, "Phỏng chừng thời gian chúng ta chuyển ra ngoài phải lùi lại."
Vương Nhất Bác nói, "Sao vậy?"
Tiêu Chiến đáp, "Ba anh khóa thẻ của anh, tiền đặt cọc phòng, thiết bị, kể cả tiền đi thuê phòng trọ, chỗ anh chỉ còn một ít, hai ngày nay phải liều mạng thiết kế logo rồi."
Vương Nhất Bác nhíu mày, "Thiếu bao nhiêu?"
Tiêu Chiến bật cười nói, "Làm gì, em định dùng tiền tiêu vặt của em cho anh à? Không đủ đâu."
Vương Nhất Bác cố chấp hỏi, "Bao nhiêu."
Tiêu Chiến nhìn cậu, nói ra một con số.
Vương Nhất Bác nói, "Rất nhiều."
Tiêu Chiến cười ha ha, "Không sao, anh làm nhiều chút, cũng có thể gom góp được, chủ yếu trước tiên là quyết định được phòng làm việc, nếu không sau này em làm cách nào đưa canh cho anh?"
Vương Nhất Bác nói, "......... Sẽ bị người khác giành phòng trước sao?"
Tiêu Chiến nâng tay xoa xoa mái tóc cậu, "Không sao, anh sẽ nghĩ cách."
Vương Nhất Bác chớp mắt.
Cậu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn trong lớp học vũ đạo, đang nói chuyện thì cậu nắm bắt được mấu chốt, là hạng mục mà cậu trước kia từng ném ra sau đầu không quan tâm.
Thời gian vừa vặn là thứ sáu tuần này.
Vương Nhất Bác đứng dậy, nói, "Thứ sáu tuần này em có việc phải đi ra ngoài."
Tiêu Chiến nghi hoặc ngẩng mặt lên nhìn cậu, "Đi đâu?"
Vương Nhất Bác nói, "Sau này sẽ nói với anh."
Tiêu Chiến nói, "Há........ Đủ lông đủ cánh rồi đó hả?"
Vương Nhất Bác đá chân anh, "Ăn nhanh lên, em muốn đi cất bát."
Tiêu Chiến trừng lớn mắt, lại nói, "Vương Nhất Bác."
"Sao đây, không thể cùng em ra ngoài sớm một chút là em lại thái độ này à?"
Vương Nhất Bác trầm mặc, nói, "........ Em không có."
Tiêu Chiến nói, "Em đừng suy nghĩ nhiều quá, anh sẽ giải quyết tốt mà."
Vương Nhất Bác nói, "Đợi lát nữa đến chỗ em?"
Tiêu Chiến chọn mi, "Không thì sao?"
.
.
.
Buổi tối cuối tuần Vương Nhất Bác về đến nhà, phong trần mệt mỏi, thoạt nhìn rất uể oải.
Tiêu Chiến ôm máy tính của mình ở trong phòng Vương Nhất Bác đuổi kịp kế hoạch, nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, nói, "Muộn thế này mới về? Sao em giống như phải ra ngoài huấn luyện dã ngoại vậy?"
Vương Nhất Bác thở gấp nói, "Có nước không?"
Tiêu Chiến rót một cốc nước đưa cho cậu, nói, "Nào, tiểu thiếu gia."
Vương Nhất Bác uống hết một cốc, mới ở cạnh ghế anh tê liệt ngã xuống, nói, "Mệt chết em."
Tiêu Chiến trêu chọc nói, "Thật sự là đi huấn luyện à?"
Vương Nhất Bác đẩy cái tay anh đang sờ mặt mình ra, nói, "Cút đi."
Tiêu Chiến xì một tiếng, quay đầu nhìn màn hình máy tính, nói, "Đói bụng thì gọi đồ ăn ngoài, không phần cơm cho em đâu."
Vương Nhất Bác nói, "Em tự mình nấu mì."
Tiêu Chiến đứng dậy, nói, "Bỏ đi, anh giúp em nấu, cho hai quả trứng."
Vương Nhất Bác túm góc áo anh lại, nói, "Đợi chút."
Tiêu Chiến xoay mặt nhìn cậu, "Sao vậy?"
Vương Nhất Bác từ trong túi áo lấy ra một tấm chi phiếu đặt lên cạnh máy tính của anh, nói, "Lúc về thì vừa vặn gặp mẹ, mẹ bảo em đưa cho anh."
Tiêu Chiến nghi hoặc nhìn cậu, ".......... Dì đưa cho em?"
Vương Nhất Bác ừ một tiếng, "Mẹ biết chuyện anh với dượng cãi nhau, cho nên, bảo em đưa cái này cho anh."
Tiêu Chiến nhíu mày, lắc lắc đầu, "Anh không thể nhận tiền của cô ấy."
Vương Nhất Bác bưng cốc nước lên uống, giấu đi vẻ mặt của mình, nói, "Không sao, sau này anh trả là được rồi."
Tiêu Chiến bật cười, nói, "Cô ấy khẳng định không nhận đâu."
Vương Nhất Bác chột dạ uống thêm hai ngụm nước, "Vậy trả lại cho em cũng được, em không ngại."
Tiêu Chiến xoay người xoa xoa đầu cậu, nói, "Em cái đứa nhóc này lấy nhiều tiền như vậy làm gì."
Vương Nhất Bác nói, "Em không quan tâm, dù sao em giúp anh trả lại, còn việc trả thì nói với mẹ em đi."
Tiêu Chiến vẻ mặt đau khổ nói, "........ Cái này quá khó xử rồi."
Vương Nhất Bác nói, "Vậy anh cứ nhận đi."
Tiêu Chiến trầm ngâm, nói, "Như vậy đi, đến lúc đó anh trả tiền cho dì, em khuyên dì nhận lại giúp anh."
Vương Nhất Bác liên tục gật đầu, "Được được, anh nhanh nấu mì cho em đi, đói chết em rồi."
Tiêu Chiến lầu bầu nói, "Thiếu gia này."
Anh đóng cửa đi xuống bếp bật bếp ga, Vương Nhất Bác trong phòng ngẩn ngơ ngồi một lúc, thì điện thoại trên bàn vang lên.
Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn cái tên trên màn hình.
Tiêu Chiến đặt là "Bạn gái cũ."
Vương Nhất Bác: ............
Cậu do dự vài giây, vẫn là cầm điện thoại lên.
Bạn gái cũ nói, "Anh không phải sẽ không nhận điện thoại em sao? Sao bây giờ lại nhận?"
Vương Nhất Bác nói, ".......... Có việc?"
Bạn gái cũ: "Giọng anh sao đấy?"
Vương Nhất Bác khụ một tiếng, "Cổ họng không thoải mái."
Bạn gái cũ nói, "Vậy anh đã nghĩ xong chưa."
Vương Nhất Bác nói, "Nghĩ cái gì?"
Bạn gái cũ có chút không kiên nhẫn nói, "Là chuyện tối hôm qua em nhắn Wechat cho anh."
Vương Nhất Bác nói, "Chuyện gì?"
Bạn gái cũ càng phát hỏa, nói, "Em bảo anh cân nhắc kĩ một chút, chuyện anh tự mình lập nghiệp, phần lớn đều phải đặt tinh lực lên hàng đầu, vạn nhất thua lỗ, tiền lương công nhân cũng không có."
Vương Nhất Bác chậm rãi lấy bút xoay xoay, "Cho nên?"
Bạn gái cũ thở hổn hển, "Cứ bận như vậy anh có bao nhiêu thời gian để có thể ở bên cạnh em?"
Vương Nhất Bác nói, "Vì sao mà cô cảm thấy sẽ thua lỗ?"
Bạn gái cũ: .........
Bạn gái cũ nói, "Anh có nghe em nói không đấy?"
Vương Nhất Bác nói, "Tam quan không hợp nên đừng nói nữa, về sau đừng liên lạc, đừng gọi điện thoại, đừng gửi Wechat, tạm biệt."
Cậu vừa mới cất điện thoại trở về, Tiêu Chiến đã bê một cái nồi nhỏ mở cửa đi vào, nói, "Làm gì đó?"
Hương thơm thoáng chốc bay tán cả căn phòng, Vương Nhất Bác liếc liếc mắt nhìn nồi mì trứng cùng hành, đưa tay nhận nồi mì từ tay anh, nói, "Thơm thế."
Cậu đặt nồi xuống, thổi thổi ngón tay bị nóng đến bỏng, nói, "Vừa nãy có người gọi điện cho anh, em giúp anh nghe máy."
Tiêu Chiến lơ đễnh nói, "Ai vậy?"
Vương Nhất Bác dùng đũa gắp mì đưa lên miệng thổi, "Bạn gái anh."
Tiêu Chiến sửa lại, "Bạn gái cũ."
Vương Nhất Bác cong khóe môi lên, nói, "Ừ, bạn gái cũ."
Tiêu Chiến một lần nữa ôm máy tính nhìn nhìn, nói, "Ô, sau đó thì sao? Nói cái gì?"
Vương Nhất Bác gương mặt mơ hồ không rõ, nói, "Chị ấy muốn quay lại với anh."
Tiêu Chiến há một tiếng, nói, "Sao vậy? Cô ấy đổi ý à?"
Vương Nhất Bác nói, "Không có, chị ấy bảo anh suy xét cẩn thận."
Tiêu Chiến gõ gõ bàn phím máy tính, "Suy xét cái mông ấy."
Vương Nhất Bác còn nói, "Chị ấy nói nếu anh tự lập nghiệp thì sẽ không có thời gian bên cạnh chị ấy."
Tiêu Chiến nói, "Cạn lời. Đây là lí do cô ấy chia tay sao?"
Vương Nhất Bác cắn một miếng lòng đỏ chưa chín hẳn, nói, "Chị ấy còn nói anh không nhận được đơn thì sẽ lỗ vốn."
Tiêu Chiến hừ một tiếng.
Vương Nhất Bác lời nên nói đều đã nói, giống như là thuật lại toàn bộ lời của bạn gái cũ, nhưng nếu ngẫm lại, ý tứ đều không giống chút nào.
"Cho nên, anh sẽ quay lại với chị ấy sao?"
Tiêu Chiến tim đập mạnh, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cũng không sợ mà nhìn chằm chằm anh, lặp lại một lần nữa, nói, "Anh sẽ sao?"
Tiêu Chiến nâng tay, ngón tay lau đi vệt nước bên khóe môi Vương Nhất Bác, nói, "Sẽ không."
Anh thản nhiên nói, "Không quay lại, cũng không hối hận."
"Không quay lại, chính là không quay lại."
_---/---_
Chị tác giả làm ơn cho em biết xíu nội tâm của anh Chiến đi màaaaaa huhu
Thích hay không thíchhhhh