Quan Hệ Thân Mật

Chương 32: Cảnh Phong người này, thật sự rất thú vị.

Tô Mộc Nghiên lướt qua người Tô Nhiễm Nhiễm, ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Nhiễm Nhiễm, mỉm cười.

“Em nói, em muốn đến bộ phận của Cảnh Phong làm?”

“Đúng vậy.” Tô Nhiễm Nhiễm không thể không biết có gì không ổn, “Bác hai đã đồng ý rồi.”

“Em biết cô ấy là người thế nào sao?” Đương nhiên, ý Tô Mộc Nghiên là, em có biết Cảnh Phong là người phụ nữ phúc hắc nói toàn lời độc miệng sao, em thật sự nghĩ rằng có thể chiếm được tiện nghi? Bất quá nàng nhíu mày, ngưng lại câu kế, không nói ra.

“Tiếp xúc nhiều chẳng phải sẽ biết sao.” Kỳ thật đối với Tô Nhiễm Nhiễm, Cảnh Phong đến tột cùng là dạng người gì, thiệt tình một chút hứng thú đều không có. Nàng chỉ cần xác định hai điểm, điểm thứ nhất là Cảnh Phong đủ tiêu trí đủ xinh đẹp, điểm thứ hai cô ta là tâm can bảo bối của Tô Mộc Nghiên, như vậy là đủ rồi.

Tô Mộc Nghiên nhẹ nhàng ‘Ồ’ một tiếng, nàng kéo dài âm cuối, trong lòng yên lặng nghĩ nghĩ, cuối cùng thực sảng khoái gật đầu nói: “Vậy được rồi, em muốn đi thì đi đi.”

Nàng thật sự nghĩ không ra có cái gì đáng để nàng lo lắng, tuy nói Tô Nhiễm Nhiễm từ nhỏ thích đùa dai, hay gây sự làm người ta thấy phiền, nhưng điều này so với tâm tư của Cảnh Phong quả thật chỉ là chuyện trẻ con. Nàng tìm không ra lý do nào để lo lắng Cảnh Phong sẽ chịu thiệt trước Tô Nhiễm Nhiễm, hoặc là Tô Nhiễm Nhiễm có thể sinh ra uy hϊếp với nàng, càng nghĩ Tô Mộc Nghiên càng cảm thấy mình không có lý do gì đi để ý chuyện này, dù sao hiện tại người cần phải lo lắng sẽ không là nàng.

Tô Mộc Nghiên sảng khoái nhưng lại làm cho Tô Nhiễm Nhiễm có chút bất ngờ, nàng trừng mắt nhìn, muốn hỏi Tô Mộc Nghiên vì sao có ý khinh địch như vậy, nhưng chợt nghĩ lại, biết mục đích của mình đã đạt được, cho nên nàng cũng lười hỏi.

Tâm tư Tô Nhiễm Nhiễm, Tô Mộc Nghiên sao lại không biết, nhưng nàng không nói gì, chỉ quay lại công việc, trở lại trước bàn, nhấn điện thoại bàn.

Điện thoại thông đến chỗ Tiểu Mạn, không lâu sau, tiếng Tiểu Mạn vang lên.“Tô tổng.”

“Kêu Giám đốc Cảnh đến văn phòng tôi một chút.” Tô Mộc Nghiên nói xong, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu chuyển lên người Tô Nhiễm Nhiễm, cuối cùng mới nói tiếp, nói: “Bây giờ.”

“Vâng.”

Tiểu Mạn treo điện thoại không đến mười phút, Cảnh Phong liền gõ cửa văn phòng Tô Mộc Nghiên.

“Vào đi.”

Lúc nãy Tô Nhiễm Nhiễm trong thời gian chờ đợi, vẫn ở trong phòng đi qua đi lại chuyển động không ngừng, giờ nghe Cảnh Phong gõ cửa, nàng mới một bước nhảy dựng ngồi trở lại ghế đối diện Tô Mộc Nghiên, chờ Cảnh Phong tiến vào.

Khi Cảnh Phong mở cửa vào, đầu tiên mắt thấy không phải Tô Mộc Nghiên, mà là Tô Nhiễm Nhiễm ngồi ngăn trở tầm mắt cô.  Cô hơi hơi dừng bước một chút, cuối cùng mới yên lặng đóng cửa đi vào.

“Tô tổng.” Cảnh Phong khách khí gọi Tô Mộc Nghiên một tiếng, sau nghiêng đầu nhìn Tô Nhiễm Nhiễm, khẽ gật đầu nói. “Nhị tiểu thư ở đây?”

Tô Nhiễm Nhiễm vừa định nói chuyện trước, Tô Mộc Nghiên đã lên tiếng, nói: “Là thế này, Nhiễm Nhiễm vừa mới tới tìm tôi, nói muốn tới công ty làm việc, hơn nữa chỉ định muốn đến bộ phận của cô, tôi gọi cô đến chính là muốn hỏi ý cô.”

Cảnh Phong nghe vậy, bất động thanh sắc nhíu mày, cô cũng không sốt ruột tỏ thái độ, chỉ là ánh mắt bao hàm thâm ý nhìn về phía Tô Mộc Nghiên. Ánh mắt đó, thật giống như đang nói, cô lại có ý quỷ quái gì đây.

Tựa hồ lường trước được phản ứng của Cảnh Phong, Tô Mộc Nghiên cũng không khách khí mà đón nhận ánh mắt của cô, không chút để ý đến ý tứ hàm xúc trong ánh mắt đó, nói: “Thế nào, Giám đốc Cảnh?”

“Nếu là chính nhị tiểu thư mở miệng, thì đó là vinh hạnh của tôi.” Cảnh Phong yên lặng cười rộ lên, làm người khác không đoán ra cô nghĩ gì.

Tuy rằng trước khi Tô Mộc Nghiên kêu Cảnh Phong đến, cũng đã trăm phần trăm liệu định được thái độ cùng quyết định của Cảnh Phong, nhưng nay nghe được cô hờ hững trả lời, trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút không thoải mái. Nhưng đó chỉ là trong thoáng chốc, nàng rất nhanh bình tĩnh trở lại, nói: “Vậy Giám đốc Cảnh cô dẫn Nhiễm Nhiễm đi làm quen với hoàn cảnh đi.” Nói xong, nàng đã đứng lên, hào phóng săn sóc thay hai người mở cửa. “Vất vả cho cô.”

“Đây là tôi phải làm.” Không thể nhớ nổi Cảnh Phong đã bao lâu không nói lời khách khí như vậy mới mình, Tô Mộc Nghiên cảm thấy trong lòng mất hứng, dùng nụ cười tiêu chuẩn thay câu trả lời. Thấy Tô Mộc Nghiên không trả lời, Cảnh Phong cũng không nhìn nàng nữa, mà quay đầu nói với Tô Nhiễm Nhiễm: “Nhị tiểu thư, mời đi theo tôi.”

Nhìn theo Cảnh Phong cùng Tô Nhiễm Nhiễm rời đi, Tô Mộc Nghiên ‘rầm’ một tiếng đóng cửa văn phòng lại, sau đó bước nhanh về ngồi trước bàn làm việc, lập tức gọi điện thoại cho Mạc Tư Ngư.

“Alô, Mạc Tư Ngư, Nhiễm Nhiễm vừa mới đến đi tìm mình, bồ đoán xem là chuyện gì?” Tô Mộc Nghiên đưa tay lên ngắm mấy móng tay được cắt tỉa bằng phẳng của mình, hờ hững nói.

“Sẽ không là, đi tìm Cảnh Phong chứ?” Mạc Tư Ngư tuy nói là câu nghi vấn, nhưng lại không có bao nhiêu ý tứ tò mò ở bên trong.

Cùng người thông minh nói chuyện, chính là ưu việt ở chỗ đó, nói một chút là hiểu, đặc biệt giống Mạc Tư Ngư như vậy không chỉ hiểu Tô Nhiễm Nhiễm, mà còn là người thông minh phản ứng lanh lẹ. Khóe miệng Tô Mộc Nghiên cong lên, lộ ra ý cười giảo hoạt, châm dầu vào lửa nói: “Mình thấy Nhiễm Nhiễm tám phần là để bụng Cảnh Phong, mà bồ cũng biết Cảnh Phong làm người thế nào rồi, mình chỉ sợ đến lúc đó Nhiễm Nhiễm sẽ chịu thiệt. Bồ cũng biết Nhiễm Nhiễm được nuông chìu từ nhỏ, nếu bị té ngã trước Cảnh Phong, vậy bồ còn không đau lòng đến chết đi.”

“……” Mạc Tư Ngư hít sâu một hơi, trong lúc nhất thời không nói gì, hồi lâu, nàng mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Mộc Nghiên, bồ nha, rất phúc hắc.”

Tô Mộc Nghiên cố ý ‘khanh khách’ cười rộ lên, nghe được tiếng hít thở mạnh bên kia điện thoại của Mạc Tư Ngư, nàng nhìn quanh bàn làm việc, thành thơi nói: “Mười giờ chúng mình có cuộc họp, mình có thể giúp bồ coi chừng tiểu ác ma nhà bồ, nhưng thời gian nghỉ trưa, mình không cam đoan em ấy sẽ tìm Cảnh Phong làm gì đâu.”

Tô Mộc Nghiên vừa nói xong, Mạc Tư Ngư bên kia lòng như lửa đốt cúp điện thoại, nghe tiếng ‘tút tút’ trong điện thoại, Tô Mộc Nghiên tâm tình tốt nở nụ cười.

Phim hay, sắp bắt đầu.

Cảnh Phong dẫn Tô Nhiễm Nhiễm đi tháng máy đến tầng làm việc của mình, vừa ra thang máy, Tô Nhiễm Nhiễm hết nhìn đông lại ngó tây. Có đồng sự nhìn nàng, nàng liền hào phóng cùng người khác chào hỏi, cười đến vô cùng ngây thơ, làm đám đồng sự nam nháy mắt liền đổ hết.

Cảnh Phong cũng không giới thiệu Tô Nhiễm Nhiễm với mọi người, mà trực tiếp dẫn nàng đi vào phòng nghỉ ngơi, hơn nữa đóng cửa lại.

“Cảnh Phong, sau này tôi sẽ làm gì?” Đi theo Cảnh Phong vào phòng nghỉ, Tô Nhiễm Nhiễm cũng không cảm thấy chỉ có hai người ở chung có bao nhiêu quái dị cùng không được tự nhiên, nàng không chút khách khí đặt mông ngồi xuống ghế, chống đầu hỏi Cảnh Phong.

Cảnh Phong lúc này tìm một cái tách sạch sẽ, lấy một ít bột ca cao có trong phòng, đánh giá ước lượng đổ vào chén đến. Nghe Tô Nhiễm Nhiễm hỏi, cô hơi quay đầu nhìn nàng: “cô muốn làm gì?”

Tô Nhiễm Nhiễm nguyên bản không để ý giọng Cảnh Phong, nhưng khi ở chung, an tĩnh thật sự nghe cô nói chuyện, dường như có thể nghe ra được giọng cô trời sinh mang theo hơi thở ôn nhu. Nàng nghe vậy, yên lặng nghĩ nghĩ, cuối cùng thành thật lắc lắc đầu, “Thật sự tôi cũng không muốn làm gì, cô cũng biết chị tôi rồi, tự cao tự đại, tôi làm gì chị ấy cũng sẽ không vui?”

Cảnh Phong đổ nước nóng vào tách, sau đó khuấy khuấy, nghe Tô Nhiễm Nhiễm nói, tay cô dừng một chút, nhưng không nói gì.

Cảnh Phong không nói lời nào, Tô Nhiễm Nhiễm liền mừng rỡ có một người im lặng nghe, nàng cũng không để ý trước mặt người ngoài lại đi nói xấu vấn đề tác phong của chị họ mình, tiếp tục liệt kê khuyết điểm Tô Mộc Nghiên: “Chị của tôi rất cứng đầu, bá đạo không phân phải trái, còn thường hay khi dễ tôi, kiêu ngạo không để ai vào mắt, luôn kiêu căng nói một là một.”

“Phụt.” Cảnh Phong đưa lưng về phía Tô Nhiễm Nhiễm, hơi hơi cười khẽ ra tiếng, lưng cô hơi run run, dường như là nhịn cười dữ lắm. Cô xoay người lại, đang định nói chuyện, chợt nghe tiếng gõ cửa. Dừng lại lời muốn nói, Cảnh Phong liếc nhìn Tô Nhiễm Nhiễm một cái, nói: “Ngại quá, tôi ra ngoài một chút.”

Ra cửa, Cảnh Phong liền thấy Đa Đa đang ghé sát ngoài cửa, nhịn không được liếc mắt vào trong một cái, lại bị Cảnh Phong đúng lúc đóng cửa chặt đứt tầm mắt.

“Chuyện gì?”

“Người đó…” Đa Đa gãi gãi đầu, thế này mới ấp úng nói: “Các đồng sự đều rất ngạc nhiên, cho nên bảo em tới hỏi thăm, người Giám đốc Cảnh vừa mang về là đồng sự mới sao? Mọi người đều muốn đi đón tiếp.”

“À, đúng là đồng sự mới.” Cảnh Phong nói xong, đón ánh mắt đầy chờ mong của Đa Đa, nở nụ cười.“Chỉ có điều cô ấy là Tô gia nhị tiểu thư, cô xác định muốn đi chào hỏi sao?”

Năm chữ ‘Tô gia nhị tiểu thư’ này ‘bụp bụp’ rớt xuống đầu Đa Đa, nàng đứng ngây ngốc, hết vài giây mới tỉnh táo lại. Gượng cười ‘ha ha’ vài cái, Đa Đa thụt lùi nửa bước, nói: “Vậy hay là thôi đi, Giám đốc Cảnh hai người cứ trò chuyện vui vẻ, em sẽ không quấy rầy hai người.”

Sau khi Đa Đa đi rồi, Cảnh Phong mới mở cửa quay vào.

Tô Nhiễm Nhiễm đang nhàm chán ngồi trên ghế, thấy Cảnh Phong vào, nàng mới nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Cảnh Phong nhẹ nhàng bâng quơ nói xong, tiếp tục đi đến trước bàn khuấy tách ca cao, “Lát nữa tôi có cuộc họp, nếu cô muốn đến, có thể đi cùng tôi.”

“Tôi không đi đâu, đi tới đó sẽ gặp chị tôi, tôi không có hứng gặp chị ấy.” Tô Nhiễm Nhiễm nghe vậy, ‘hừ hừ’ cự tuyệt lời đề nghị của Cảnh Phong.

“Vậy cô cứ ở đây đi, nếu thấy nhàm chán, có thể kêu trợ lý tôi dắt cô đi xem xung quanh.” Cảnh Phong lúc này đã khuấy xong tách ca cao, đặt trước mặt Tô Nhiễm Nhiễm. Cô nói xong, mỉm cười với Tô Nhiễm Nhiễm, nói: “Còn nữa, vừa rồi định nói với cô, thật ra chị cô cũng không tệ như cô nói.” Nàng chẳng qua chỉ mạnh miệng lại hay như con mèo hoang nhỏ xù lông giơ chân lên mà thôi.

Câu cuối cùng hiển nhiên là Cảnh Phong không nói ra miệng, cô chỉ khẽ cười, nuốt vào trong bụng.

Tô Nhiễm Nhiễm yên lặng bưng tách ca cao nóng trong tay, không chớp mắt nhìn Cảnh Phong đi ra ngoài, đầu lưỡi liếʍ chất lỏng vươn trên khóe miệng, giảo hoạt nở nụ cười.

Nàng cảm thấy Cảnh Phong người này, thật sự rất thú vị.