Tô Mộc Nghiên ôm cánh tay, nhìn Mạc Tư Ngư chạy đến bên Tô Nhiễm Nhiễm.
Thấy Mạc Tư Ngư, Tô Nhiễm Nhiễm kéo nàng, thừa dịp Mạc Tư Ngư nhìn không thấy, Tô Nhiễm Nhiễm quay đầu, hướng về phía Tô Mộc Nghiên làm mặt quỷ.
Đúng, mặt quỷ. Biểu tình thật giống như tuyên bố quyền sở hữu Mạc Tư Ngư của mình, cảnh cáo Tô Mộc Nghiên, đây là của nàng, không ai được đυ.ng vào.
Thực trẻ con.
Tô Nhiễm Nhiễm từ nhỏ đã theo Tô Mộc Nghiên đoạt đồ vật, ăn uống hay đồ chơi, chỉ cần Tô Mộc Nghiên có, nàng nhất định cũng muốn có, chỉ cần Tô Mộc Nghiên tốt, nàng nhất định phải tốt hơn so với Tô Mộc Nghiên. Ngay cả Tô Mộc Nghiên cùng Mạc Tư Ngư từ nhỏ thân như chị em, Tô Nhiễm Nhiễm cũng không vui, nhất định phải chặn trước một bước.
Yên lặng ở trong lòng mắng một câu, Tô Mộc Nghiên đứng ở tại chỗ nhìn, cảm thấy chị em họ sau hơn hai năm xa cách gặp lại, nói thế nào cũng phải tiến lên thân thiết một phen nói chút chuyện nhà. Nhưng Tô Mộc Nghiên nghiêng đầu, cảm thấy quan hệ giữa nàng cùng Tô Nhiễm Nhiễm thật sự không cần thiết phải giả mù sa mưa.
Hơn nữa, Tô Nhiễm Nhiễm ngoắc ngón tay, Mạc Tư Ngư lại không tiền đồ chạy qua, chẳng lẽ bản thân mình cũng phải giống Mạc Tư Ngư ngoan ngoãn nghe lời nàng sao?
Khinh thường ‘hừ’ một tiếng, Tô Mộc Nghiên nhớ tới mình cả ngày nay chưa ăn gì, sờ cái bụng đói meo, nàng xoay người, ý đồ hết sức tầm thường là tìm một ít đồ ăn lấp đầy bụng.
Nhưng tiệc tùng gì đó, không thể trông cậy vào việc nó làm đồ ăn vừa ngon vừa khéo, nhất là đối với Tô Mộc Nghiên vừa kiêng ăn lại kén ăn.
Tùy tiện ăn vài món, Tô Mộc Nghiên chọn một ly nước trái cây, nhàn rỗi đứng một góc, vừa không muốn bị người ta phát hiện sự tồn tại của nàng, lại không muốn ra ngoài tìm người bắt chuyện.
Nhưng nàng không muốn đi quấy rầy người khác, không có nghĩa không ai muốn đến quấy rầy nàng.
Đường đường là Tổng giám đốc Thụy An, Tô Mộc Nghiên độc thân, giàu có, xinh đẹp, chỉ là một số từ mấu chốt vậy thôi, có thể làm cho đàn ông toàn thế giới hướng vào. Bất luận tiệc tùng lớn nhỏ, chỉ cần nàng xuất hiện, không thể nghi ngờ chính là điểm sáng của bữa tiệc, luôn hấp dẫn không ít người theo sau. Mà đối phó với những kẻ như hổ rình mồi này, thủ đoạn của nàng vẫn như vậy.
Lời nói dịu dàng cự tuyệt một người đàn ông đến gần bên nàng, Tô Mộc Nghiên một lần nữa cầm một ly nước táo, tự giấu mình trong một góc tối, ý đồ yên lặng trong chốc lát.
Cách đó không xa Tô Nhiễm Nhiễm cùng Mạc Tư Ngư còn đang nói chuyện, Tô Mộc Nghiên hớp một ngụm nước táo, nghiêng đầu thấy Tô Nghiêu Hải cùng Mẹ Tô lâu rồi không có tham dự tiệc đang từ ngoài cửa tiến vào.
Hội trường vốn đã náo nhiệt lúc này càng thêm ồn ào, Tô Mộc Nghiên đặt ly xuống, yến lặng đi xuyên qua đám người, hướng tới Ba Tô cùng Mẹ Tô đi đến.
Tuy rằng quan hệ giữa nàng cùng Tô Nhiễm Nhiễm không tốt cho lắm, nhưng ngay cả ba mẹ đều đến thay Tô Nhiễm Nhiễm cổ động, lúc này nếu Tô Mộc Nghiên không lộ diện, thật sự là có chút không thể nói nổi.
Đợi đến lúc Tô Mộc Nghiên đi qua, Mạc Tư Ngư cùng Tô Nhiễm Nhiễm đã sớm chạy tới trước hai người họ, Tô Nhiễm Nhiễm làm nũng tay trái kéo Ba Tô, tay phải kéo Mẹ Tô, cũng không biết là nói gì đó, làm hai người ‘ha ha’ cười không ngừng, quên khép lại miệng.
“Ba, mẹ.” Tô Mộc Nghiên đầu tiên kêu Ba Tô cùng Mẹ Tô, sau nàng dừng một chút, ánh mắt cố ý soi đến Tô Nhiễm Nhiễm, khóe miệng xẹt qua một chút cười, một lời hai ý: “Nhiễm Nhiễm, hai năm không gặp, trông bộ dáng em vẫn như xưa.”
Này vẫn như xưa, rốt cuộc bộ dáng gì, chỉ sợ cũng chỉ có tự Tô Mộc Nghiên biết.
Tô Mộc Nghiên nói ra, Mạc Tư Ngư bất động thanh sắc tiêu sái đến bên cạnh nàng, ra vẻ hắng giọng ‘khụ khụ’. Một tiếng ý tứ hàm xúc này, người khác không rõ ràng lắm, nhưng Tô Mộc Nghiên hiểu.
Liếc Mạc Tư Ngư một cái, Tô Mộc Nghiên không nói nữa, Tô Nhiễm Nhiễm lại nở nụ cười. “Chị Mộc Nghiênn, hai năm không gặp, chị lại không giống trước?”
“Ồ, thật không?” thái độ Tô Mộc Nghiên vẫn đắn đo, đối với Tô Nhiễm Nhiễm vừa không quá phận vô cùng thân thiết, cũng không muốn bất hòa. Nàng nghe Tô Nhiễm Nhiễm nói, chỉ hơi hơi nhíu mày, cười hỏi: “Làm sao không giống?”
“Càng thêm thành thục nha.” Tô Nhiễm Nhiễm tươi cười thuần khiết vô cùng, nhưng Tô Mộc Nghiên có thể thấy trong mắt nàng có chút không thành thật.
Chưa từng nghĩ Tô Nhiễm Nhiễm thế nhưng lại khen mình, nhất thời làm cho Tô Mộc Nghiên khá kinh ngạc, nàng cũng không nói gì, chỉ cười cười.
Tô Mộc Nghiên không nói lời nào, không khí lập tức nghiêm túc. Mẹ Tô là người đầu tiên thấy không khí không thích hợp, bà nhìn trái phải, thế này mới hỏi: “Nghiên Nghiên, Tiểu Phong đâu?”
“Cô ấy đang có việc, nên vốn sẽ không đến.” Tô Mộc Nghiên nói dối đã quen, nghe Mẹ Tô hỏi, không cần suy nghĩ, tìm đại lý do qua loa cho xong.
“Thật không, vậy tiếc quá.” Mẹ Tô nghe xong, không phải không tiếc nuối lắc lắc đầu.
Tô Mộc Nghiên thấy Mẹ Tô thở dài, rõ ràng hiểu được dụng ý của bà. Cũng may nàng không kiên trì bắt Cảnh Phong tới đây, nói cách khác, tối nay không chừng bà muốn bất ngờ giới thiệu mấy tên quái đản cho Cảnh Phong.
“Cảnh Phong là ai?” Tô Nhiễm Nhiễm tò mò quay đầu, lắc lắc tay Mẹ Tô, tò mò hỏi.
“Ồ, Cảnh Phong nhân viên trong công ty của chị Mộc Nghiên của con, vài bữa nữa kêu chị Mộc Nghiên giới thiệu cho con.”
Tô Mộc Nghiên vẫn không nói gì, nghe đến đó, nàng mới nhịn không được cắt ngang nói: “Không có gì hay để giới thiệu.” Nói xong, thấy bên trái có người bạn ngoắc ngoắc nàng chào hỏi, nàng quay đầu nói với ba mẹ nói: “Có người bạn gọi, con đi một chút.”
Nói đùa sao, nàng căn bản không có ý định để Cảnh Phong cùng Tô Nhiễm Nhiễm quen biết nhau. Cảnh Phong là của nàng, cũng chỉ có thể là của nàng, nếu có khả năng tồn tại uy hϊếp nào, cần phải không chút lưu tình bóp chết nó từ trong nôi.
Nghĩ, nàng chạy chỗ người bạn nàng, đứng trò chuyện.
Đang trò chuyện hăng say, người bạn nhìn ra cửa đột nhiên kinh ngạc thốt lên: “Ê, đó không phải là Hạ Chi Ca sao? Cô ấy sao lại đến đây?”
“Hạ Chi Ca, đâu đâu?” Dù sao cũng ngôi sao nổi tiếng, nghe cái tên đó, một người bạn khác cũng tò mò nhìn qua.
“Đó, không phải ở đó sao?” Người bạn đứng nhìn ra cửa nói xong, huých Tô Mộc Nghiên, nhiều chuyện hỏi: “Hạ Chi Ca cũng đến đây, nói như vậy, lúc trước báo chí đăng về việc Thụy An chọn người phát ngôn, không thể nghi ngờ xác định chính là Hạ Chi Ca?”
Tô Mộc Nghiên lúc này cũng trông thấy Hạ Chi Ca, nàng mặc váy màu bạc, dây thắt lưng màu đồng, vừa mới đi đến cửa đã có người bao quanh. Nàng liền cười đáp lại, cũng không vội đi vào trong, chỉ lơ đãng quay đầu ra sau liếc một cái.
Tô Mộc Nghiên hơi nhíu mày, Hạ Chi Ca vừa xuất hiện, trong lòng nàng tự nhiên có một dự cảm xấu. Nàng nghi hoặc nhìn chằm chằm Hạ Chi Ca, lại nhìn theo tầm mắt Hạ Chi Ca quay đầu ra sau, một bóng dáng màu đen cũng từ ngoài cửa đi đến, cô ấy đi tới bên cạnh Hạ Chi Ca, không chút do dự, đến bên cạnh Hạ Chi Ca cùng đi vào.
Cô dừng lại bên cạnh Hạ Chi Ca, sau đó dường như có thể nhận ra ánh mắt như muốn ăn thịt người của Tô Mộc Nghiên, cô bất động thanh sắc nhìn lại, trên mặt ý cười thản nhiên, trông thấy Tô Mộc Nghiên, cô mỉm cười, trừng mắt giảo hoạt hướng về phía Tô Mộc Nghiên. Nụ cười tươi đó, nhưng là thợ săn tìm được con mồi, lại hơi lúng túng lướt qua giống như Tô Mộc Nhiên gặp ảo giác.
“Mộc Nghiên, rốt cuộc có phải thật không?”
Thấy Tô Mộc Nghiên không trả lời, người bạn không kiên nhẫn thúc giục nàng một tiếng, nhưng Tô Mộc Nghiên làm gì có tâm trí trả lời, nàng chỉ cảm thấy toàn thân mình lông tóc muốn nổ tung, cả người không thoải mái.
Đứng ở bên người Hạ Chi Ca, căn bản là không phải người khác, đó là người rất quen thuộc với nàng, cũng là người làm cho nàng giờ phút này tức đến suýt cắn lưỡi.
Cảnh Phong! Cô lại dám sau lưng tôi cùng Hạ Chi Ca đến, hai người luôn miệng nói chỉ là bạn bè, chẳng lẽ cô ta thật sự quan trọng hơn tôi?
Tô Mộc Nghiên trong lòng oán hận nghĩ, nàng cảm giác đỉnh đầu muốn bốc khói, trong lòng chua xót, loại cảm giác này thật sự làm người ta không thể bình tĩnh. Nàng không để ý tới câu hỏi của người bạn, chỉ đứng tại chỗ trừng mắt nhìn Cảnh Phong cùng Hạ Chi Ca, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, chỉ sợ hai người đã sớm chết trăm ngàn lần rồi.
Mạc Tư Ngư lúc này cũng đã nhận thấy, Cảnh Phong cùng Hạ Chi Ca xuất hiện, trong nháy mắt kí©ɧ ŧɧí©ɧ gợn sóng cùng xôn xao. Nàng bước nhanh đến bên Tô Mộc Nghiên, hai ba câu đuổi người bạn nhiều chuyện bên cạnh Tô Mộc Nghiên đi, thấy mấy người này đều không cam lòng rời đi, sau đó mới chỉ chỉ hướng Cảnh Phong.
“Mình thấy!”
“Vậy bồ tính sao?” Mạc Tư Ngư nói những lời này, có 50% là xuất phát từ tò mò, còn 50% còn lại, đương nhiên là xuất phát từ tâm lý xem kịch vui.
“Làm sao là làm sao?” Tựa hồ cảm thấy câu Mạc Tư Ngư hỏi không có chút sáng kiến nào, Tô Mộc Nghiên liếc nàng một cái, tức giận nói: “Đương nhiên là phải đi cướp về!”