Vô Ý Câu Dẫn

Chương 48

Bình thường, sau khi ăn cơm tối xong, Tô Kỷ thường đến phòng làm việc xử lý công việc còn tồn đọng, còn Tuyên Tử Phương sẽ chơi với con, hoặc là ôm con xem phim.

Do bệnh tình cha Tô Kỷ không được công bố, ông lại có ý để Tô Kỷ tiếp quản sự nghiệp, phần lớn người của ông trong quân đội cũng dần dần chuyển đến trong tay Tô Kỷ.

Những ngày đầu, Tô Kỷ bận đến mức không thể dùng từ sứt đầu mẻ trán để hình dung, bây giờ đã qua thời kỳ khó khăn ban đầu, cho nên bây giờ Tô Kỷ cũng rảnh tay được một chút, không cần thức trắng đêm liên tục, nhiều khi bức bối bực bội vì ngay cả tay người thương cũng không sờ được.

Nhưng mà hôm nay không như vậy.

Tuyên Tử Phương thấy Tô Kỷ không định vào phòng làm việc, mà lại kêu cơ giáp ôm Nháo Nháo về phòng đóng cửa tự chơi, ý tứ cũng thật rõ ràng...

Tuyên Tử Phương tuy hơi ngây ngô, nhưng đã kết hôn lâu vậy rồi, ít nhiều cậu cũng hiểu được hành động của Tô Kỷ, bất giác đỏ mặt.

Tô Kỷ không thích nói trực tiếp, anh thích ám chỉ, sau đó xem đối phương thế nào mà tùy cơ ứng biến. Khi mọi chuyện rõ ràng, nếu đối phương hiểu đúng, anh sẽ cộp mác "ý tưởng lớn gặp nhau", hay là "đồng chí" các thứ; còn nếu không, anh sẽ không do dự cộp mác "không phải người có thể hợp tác".

Tuyên Tử Phương cũng quen dần, thi thoảng cũng đọc hiểu được nội tâm của ông thầy nhà mình.

Cậu không tin tưởng vào chỉ số IQ của mình cho lắm, tuy kỹ năng chiến đấu không tệ, cậu không giống Omega bình thường, cậu tin tưởng vào thực lực của mình có thể đánh bại nhiều người cùng một lúc, nhưng so với thầy, cậu chắc chắn không đánh lại được.

Vừa không có giá trị vũ lực, vừa hơi đãng trí, ngu ngu, tại sao Tô Kỷ lại thích mình nhỉ?

Khi cậu hỏi Tô Kỷ, chỉ thấy anh mỉm cười, áp sát cậu, nói: "Vì trong anh, "nhãn mác" của em là "người phù hợp", là "người mình muốn được nắm tay đến cuối đời".

"Anh cũng vậy." Tuyên Tử Phương có qua có lại nói: "Là "thầy", là "bạn bè tốt", cũng là "người mình yêu nhất"."

Cho dù nhiều khi Tuyên Tử Phương không thể nhìn thấu được hành động của Tô Kỷ, càng không thể đoán ra anh sẽ làm gì, nhưng ít nhất, trên phương diện "chuyện ấy", hai người có thể gọi là cực kỳ ăn ý.

Có lẽ ở chung đã lâu, Tuyên Tử Phương cảm thấy mình cũng dần dà thay đổi.

Đương nhiên, hướng thay đổi này không hề xấu chút nào.

"Lại đây." Tô Kỷ ngồi trong bồn tắm lớn, vẫy tay với Tuyên Tử Phương.

Thân thể Tô Kỷ ngâm trong nước trong suốt, phô bày toàn bộ trước mặt Tuyên Tử Phương, cơ bắp săn chắc xinh đẹp.

Hơi nóng bốc lên nhè nhẹ, bầu không khí càng lúc càng mờ ám.

Tuyên Tử Phương khịt mũi, bước qua.

"Anh muốn... em giúp anh chà lưng sao?" Tuyên Tử Phương ngồi xổm, hai người hôn môi, miệng lưỡi đẩy đưa qua lại, hôn rất lâu, hôn đến mức khơi dậy ngọn lửa trong lòng.

Ngọn lửa kia hừng hực như muốn thiêu đốt cơ thể, ý thức Tuyên Tử Phương cũng dần mơ hồ, toàn thân nhũn ra, lúc này Tô Kỷ mới buông tha đôi môi cậu, vươn tay kéo cậu vào bồn tắm lớn.

Bùm ——!

Bọt nước bắn vào hai người, quần áo lẫn tóc Tuyên Tử Phương đều ướt mèm.

Tô Kỷ nhanh chóng cởϊ qυầи áo Tuyên Tử Phương, không tha cả qυầи ɭóŧ, tùy tiện vứt quần áo ướt sũng sang một bên.

"Ư... Thầy à..." Tô Kỷ hôn tiếp, dùng đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Tuyên Tử Phương cảm thấy miệng lưỡi không còn là của mình nữa, ê ẩm cả miệng, không ngờ chỉ hôn thôi cũng khiến người ta cảm thấy hô hấp khó khăn...

Alpha mấy tháng liền không được giải quyết nhu cầu đều rất nguy hiểm, Tuyên Tử Phương dưới kỹ thuật của Tô Kỷ nhanh chóng đầu hàng, sau khi bắn vẫn chưa mềm xuống, nơi tư mật phía sau bị Tô Kỷ xoa nắn vuốt ve, càng lúc càng cảm thấy trống không.

Mà Tô Kỷ cũng cứng sắp không chịu nổi, nhưng vẫn thong thả "khám phá" nơi mềm mại bên trong Tuyên Tử Phương.

Tuyên Tử Phương dựa vào Tô Kỷ, thở gấp, nói: "Thầy... Anh có thể vào được rồi..."

"Em đang mời gọi anh sao?" Tô Kỷ thổi vào tai Tuyên Tử Phương, thấp giọng cười hỏi.

"Không." Đáy mắt Tuyên Tử Phương ánh lên tia tức giận, lại hơi xấu hổ, cậu hừ một tiếng, kiêu ngạo ngẩng đầu nói: "Em đang ra lệnh cho anh."

Tô Kỷ bật cười: "Tuân lệnh "bà xã"."

Nói đoạn, Tô Kỷ dùng sức lật người Tuyên Tử Phương lại, để cậu quỳ úp sấp trước mặt mình, chống vào thành bồn, vểnh bờ mông cong.

Sau đó mạnh mẽ tiến vào, một phát đỉnh vào sâu bên trong, động tác càng lúc càng nhanh, thân thể hai người kết hợp chặt chẽ, trong phòng tắm toàn là tiếng rêи ɾỉ, tiếng thở trầm thấp, cùng âm thanh mặt nước rung động.

Cho đến khi Tuyên Tử Phương chịu không nổi muốn bắn ra, Tô Kỷ một tay cầm đồng chí nhỏ của cậu, một tay ôm eo cậu, dùng sức áp lên, anh tựa lên lưng Tuyên Tử Phương nói: "Chúng ta cùng ra."

"Ư..." Tuyên Tử Phương lắc đầu, trán đầy mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng, đáp: "Thoải mái... Nhanh lên..."

Động tác của Tô Kỷ nhanh hơn, dùng sức đâm, phút cuối buông lỏng tay, vật thể chôn bên trong Tuyên Tử Phương bùng nổ, nhiệt dịch rót đầy bên trong Tuyên Tử Phương, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt xông đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu, khiến cậu cũng phát tiết.

"A a..."

Khóe mắt Tuyên Tử Phương rưng rưng, thân thể run nhẹ, thân thể sau khi lêи đỉиɦ vẫn hơi ửng hồng, bọt nước khiến làn da trở nên bóng loáng, Tô Kỷ hôn từ dưới hôn lên chóp mũi đầy mồ hôi, lại liếʍ nhẹ đôi môi sưng đỏ của cậu, nói: "Nghỉ một lát, chúng ta tiếp tục."

"Còn... Còn nữa?" Tuyên Tử Phương động đậy hai chân, dịch thể trắng đυ.c theo động tác của cậu tràn ra, chảy xuống bắp đùi.

Ánh mắt Tô Kỷ trở nên thâm trầm.

"Ừm, em yêu, em cho rằng một lần là đủ với anh sao?" Tô Kỷ cười hỏi.

"Ngày mai anh không đi làm hay sao..." Tuyên Tử Phương xoay người lại, vẻ mặt đầy biếng nhác, cười cười, vươn tay gảy đầu ngực Tô Kỷ.

"Đừng nghịch." Tô Kỷ bắt lấy cổ tay Tuyên Tử Phương, bất đắc dĩ nhìn Tuyên Tử Phương, hỏi: "Em ăn chưa no đúng không? Muốn ở trong này thêm một lần hay về phòng? Đừng nói là em không đủ sức, anh vẫn còn được bốn năm lần đó."

"Thầy à, anh có thể thử xem em có đủ sức chơi cùng anh hay không." Tuyên Tử Phương liếʍ môi, biết rõ mình đang khích tướng cực vụng, nhưng cậu vẫn vui vẻ nói: "Ở trong này đi, làm xong tắm luôn, mất công đi tới đi luôn..."

"Được."

Tô Kỷ cười cười, để Tuyên Tử Phương dựa vào thành bồn, nắm cổ chân cậu nhấc cao lên, tiếp tục tấn công.

Sau khi tâm sự cùng Tô Kỷ, rũ bỏ được nghi hoặc trong lòng, Tuyên Tử Phương vui vẻ nhiệt huyết trở lại, tiếp tục công tác phỏng vấn của mình.

Cuộc thi đối kháng diễn ra hừng hực khí thế, càng vào sâu, thí sinh càng ưu tú, càng có cá tính.

Trong số đó, không ít người Tuyên Tử Phương đã theo phỏng vấn từ những trận đầu, thành ra họ cũng dần quen với phong cách phỏng vấn của cậu, nếu những người khác đến phỏng vấn thì họ lại hơi lúng túng, mà bài viết phỏng vấn của Tuyên Tử Phương trên website trường cũng được nhiều người yêu thích.

Nói chung là mọi thứ đều đi đúng hướng, ai cũng vui vẻ.

Đến cuối kỳ, cuộc thi chính thức kết thúc, Tuyên Tử Phương cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.

Hai đồng chí trưởng ban, phó ban đều hài lòng với thành tích của cậu, hỏi cậu có muốn ở lại tiếp tục làm việc không, cùng nhau trải qua một mùa deadline, ai cũng yêu mến cậu, nhưng mà Tuyên Tử Phương đành phải từ chối khéo.

"Ông lại nghỉ phép?" Thượng Tư Yên nhìn đơn xin nghỉ học của Tuyên Tử Phương, còn là nghỉ nguyên kỳ sau. Thượng Tư Yên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn trề sức sống của ông bạn thân, dò hỏi: "Ông lại mang thai hả?"

"..." Tuy rằng cũng hơi ngại, nhưng đây là sự thật, Tuyên Tử Phương xấu hổ gật đầu.

"Tôi chỉ có thể nói là thầy Tô khỏe thật." Thượng Tư Yên bối rối, chúc phúc hai người một câu, lại nói: "Nháo Nháo mới hơn một tuổi, cứ ba năm đẻ hai đứa, hai người tính sinh nguyên một tiểu đội hay gì?"

"Ông nghĩ tôi là heo chắc!" Tuyên Tử Phương đau khổ làu bàu.

"Hơi giống thôi..." Thượng Tư Yên nghiêm túc đáp.

Tuyên Tử Phương: "..."

Thượng Tư Yên vỗ vai Tuyên Tử Phương, nói: "May mà đa số fan của cậu không biết "nữ thần" của mình đang có đời sống hôn nhân "hạnh phúc" thế nào. Nói đi cũng phải nói lại, ông xin nghỉ dài như thế, định xin tốt nghiệp sớm sao?"

Vào học kỳ cuối cùng, chỉ cần không bị nợ môn, không phải đi thực tập thì có thể xin tốt nghiệp sớm.

Đương nhiên, tốt nghiệp sớm không phải là để sinh viên nhanh chóng ra trường tìm việc làm, mà là để bọn họ nhập ngũ sớm.

Tuyên Tử Phương gật đầu, nói: "Đây là ý của thầy nhà tôi, anh ấy sẽ rời khỏi tổng bộ một thời gian, lo lắng tôi ở đây một mình, nếu không mang thai thì anh ấy cũng giúp tôi xin tốt nghiệp sớm."

"Cho nên anh ta mới không cho ông đi thực tập sao..." Thượng Tư Yên ngẫm nghĩ, nói.

"Ừ. Thầy nói trong một năm tôi cưỡi ngựa xem hoa thế này, nếu tôi có thể tự học một vài kỹ năng thì cũng tốt." Tuyên Tử Phương nói.

"Ờ, rồi chơi sao lòi thêm đứa con luôn?"

Tuyên Tử Phương cười khổ: "Ông đừng nói thẳng thừng như thế được không..."

Thượng Tư Yên nhìn cậu, hỏi: "Vậy còn ước mơ của ông thì sao? Không phải là ông muốn làm phóng viên sao?"

"Không phải..." Tuyên Tử Phương gãi đầu, nói: "Dù sao thì đến lúc đó ông sẽ biết, việc tôi nhập ngũ không ảnh hưởng đến ước mơ của tôi, thầy nhà tôi nói rằng anh ấy sẽ sắp xếp mọi thứ thật tốt. Hẹn gặp lại, giữ sức khỏe nhé."

Thượng Tư Yên ôm cậu thật chặt, nói: "Tôi hóng đấy nhé, à, ông sinh con quen rồi, thôi tôi chẳng chúc ông sớm sinh quý tử nữa."

Tuyên Tử Phương: "..."