Tôi không nghĩ là anh sẽ xuất hiện ở đây nên tròn xoe mắt, ngạc nhiên hỏi:
– Ơ, sao anh lại ở đây?
– Thu bảo em bị móc túi, nhờ anh đến chỗ em.
– À… em không sao đâu.
– Em ở chỗ nào? Anh đưa về.
Lúc đó tôi cũng ngại, vì bình thường cũng không thân thiết gì với anh ấy, nhưng đây là Sài Gòn, một người hơi quen quen chắc chắn đáng tin cậy hơn người dưng, cho nên tôi đành gượng gạo đứng lên, bảo:
– Cảm ơn anh nhé. Ngại quá. Em ở khách sạn bên quận hai.
– Ừ, đi thôi.
Ngồi lên taxi, tôi chỉ kịp nói địa chỉ khách sạn chỗ mình ở, sau đó rượu ngấm nên hai mắt ríu lại rồi ngủ quên lúc nào không biết. Qua một lúc lâu sau, tôi thấy như ai đó lay gọi mình dậy nhưng không thể mở mắt ra được, chỉ thấy lợm giọng buồn nôn.
Tôi lơ mơ túm lấy tay người bên cạnh, gập người nôn thốc nôn tháo, vừa nôn vừa lẩm bẩm nói:
– Xin lỗi. Tôi uống đủ rồi. Không uống được nữa.
– Này, em có đi được nữa không?
– Đi được. Vẫn còn đi được mà. Ọe…
Không biết tôi nôn ra bao nhiêu, nhưng cứ có cảm giác như ruột gan muốn lộn cả ra ngoài. Sau đó một lúc thì thấy người mình như được ai bế lên, đặt lên giường, rồi tiếp theo như thế nào tôi cũng không nhớ nữa.
Tôi mê man ngủ đến nửa đêm thì bị cảm giác cổ họng khô rát làm cho tỉnh giấc, mở mắt ra thấy đã nằm trong phòng khách sạn của mình rồi. Cánh tay có cảm giác hơi trĩu nặng, ngoái đầu xuống nhìn thì thấy có kim truyền đang cắm trên tay mình, phía ghế ngồi trong phòng còn có một người đàn ông đang xem gì đó trên điện thoại.
Tôi giật mình bật dậy, trong bóng tối không rõ người ấy là ai nhưng tự nhiên xuất hiện trong phòng thời điểm này tôi làm tôi sợ. Mà người kia nghe tiếng động cũng ngẩng đầu lên, thấy tôi ngồi dậy mới nói:
– Nằm xuống đi, đợi truyền nước xong đã.
– Anh… sao anh vẫn chưa về?
Anh đi lại gần, nhìn kim truyền trên tay tôi vài giây rồi chỉnh lại tốc độ chảy của bình truyền, nhẹ nhàng bảo:
– Lúc đưa em về đến khách sạn, em sốt cao, say rượu nữa. Giờ em không có giấy tờ tùy thân, không đưa vào viện được nên anh mua bình truyền về truyền cho em.
Tôi hơi liếc ra ngoài cửa, thấy cửa chính vẫn mở, đèn ngoài hành lang soi sáng vào một góc trong phòng ngủ. Chắc anh ấy ngại tôi và người khác nghĩ linh tinh nên không đóng cửa mà chỉ ngồi lặng lẽ một góc trông chừng tôi trong lúc truyền nước.
Nhìn đồng hồ bây giờ đã hơn ba giờ sáng rồi, tôi vừa ngại với anh ấy, lại vừa thấy áy náy và cả biết ơn nữa. Vì cô đơn quá lâu nên giờ có một người đàn ông đối xử tốt với mình như thế thì có hơi xúc động, sống mũi bỗng nhiên cay cay:
– Cảm ơn anh nhé. Tự nhiên lại làm phiền anh.
– Không sao. Bệnh nghề nghiệp mà.
– Anh có mệt không?
– Không. Bình thường đi trực cũng thức đêm suốt. Em cứ ngủ đi. Đợi hết bình truyền rồi anh về.
– Hay là anh cứ về đi, tý nữa hết em tự rút cũng được. Gần sáng rồi, anh về nghỉ ngơi đi.
– Không sao đâu.
Anh kiên quyết như thế nên tôi đành nghe lời, có lẽ đó là bệnh nghề nghiệp của bác sĩ thật, thấy người chết nhất định sẽ dốc sức cứu, và có trách nhiệm với mạng sống của người ta đến cùng.
Tôi nằm trên giường nhưng không dám nhắm mắt ngủ nữa, cứ nằm đếm từng giọt nước truyền chảy vào tay mình, mong cho nhanh nhanh hết để anh ấy còn về. Qua một lúc sau, nhìn mỏi mắt quá nên tôi quay lại phía anh, vừa định lên tiếng hỏi để không khí đỡ gượng gạo thì anh Thành nói:
– Em vào Sài Gòn làm gì?
– Em đi ký hợp đồng cho công ty. Anh vào đây có việc ạ?
– Ừ, anh đi học thêm ở bệnh viện Chợ Rẫy. Mới học xong ngày hôm qua. Định sáng mai bay về Hà Nội.
– Anh bay chuyến nào? Em book vé bay chuyến 10h sáng, không biết có cùng chuyến với anh không?
Anh khẽ cười, bảo với tôi:
– Ừ, anh cũng bay chuyến 10h.
– Anh đừng nói số ghế 16E đấy nhé.
– Sao em biết, anh số ghế 16E.
– Anh nói thật hay đùa đấy. Số ghế của em là 16F.
– Thế thì sáng mai anh đến đón bạn ngồi chung ghế ra sân bay nhé, cùng đường về Hà Nội luôn mà.
– Nhân tiện có thể cho bạn cùng đường mượn tiền trả tiền thuê phòng khách sạn được không? Về đến Hà Nội em sẽ trả lại anh.
– Chờ mãi câu này của em thôi đấy.
Nói đến đây, tôi cũng phì cười, không khí trong phòng không còn ngượng ngập nữa, cũng chẳng có tý ái muội nào mà giống hệt như trong bệnh viện lúc trước, anh là bác sĩ, tôi là bệnh nhân. Có chăng, điểm khác duy nhất mà tôi thấy chỉ là mối quan hệ của chúng tôi đã tiến xa thêm được một bước, có lẽ đã có thể trở thành bạn bè rồi.
Tôi truyền nước đến tận 5 giờ sáng mới xong, anh rút kim truyền cho tôi, kiểm tra nhiệt độ cẩn thận rồi mới đi về. Khi ra đến cửa, hình như bỗng nhiên anh còn nhớ ra chuyện gì đó nên dừng bước, ngoái đầu lại nhìn tôi nói:
– À đúng rồi. Em lưu số điện thoại của anh vào, nếu từ giờ đến sáng mai có vấn đề gì thì gọi anh.
– Vâng.
– Số anh là 09xx.xxx.xxx.
– Em gọi qua luôn nhé, số em đuôi 889 đấy ạ. Anh lưu vào, khi về đến Hà Nội mà không tìm thấy em để đòi tiền thì nhớ số đó.
– Yên tâm, nếu không tìm thấy anh hỏi Thu địa chỉ nhà em.
– Em quên mất, đúng là chạy đâu cũng không hết nắng. Nhưng anh yên tâm đi, em không chạy đâu.
– Biết thế là được rồi. Tranh thủ ngủ đi nhé. Anh về đây. Khoảng 8h sáng anh qua.
– Vâng ạ.
Sau khi anh Thành về rồi, tay không còn đau nữa nhưng tôi nằm mãi vẫn không ngủ được. Đang lăn đi lộn lại thì điện thoại tôi bỗng dưng có tin nhắn đến, mở ra thấy số của Thu nhắn:
– Ê mày, sao rồi? Sốt đỡ chưa? Anh Thành còn ở đó không?
– Tao còn chưa xử tội mày đấy. Tự nhiên mày gọi người ta đến làm gì, làm phiền anh ấy ra.
– Thế không gọi anh ấy thì gọi ai, anh ấy lúc đó cũng đang ở ngay phố đi bộ còn gì. May mà còn gặp được anh Thành đấy, gặp người khác thì mày định sao? Con gái con lứa đã uống rượu say rồi còn sốt, nếu thằng khác nó túm mày đi thì mày xong đời rồi.
– Tại vì sốt bất thình lình nên mới thế. Tao có say rượu đâu.
– Cũng tại cái thằng chồng mày ấy. Loại khốn nạn. Để vợ một mình đi ký hợp đồng ở tận Sài Gòn.
– Rồi rồi, tại chồng tao. Thế mày làm gì mà dậy sớm thế?
– Dậy tập yoga chứ sao. Phải dáng đẹp, eo thon mới nhiều trai theo, hiểu chưa? Mày thấy sao rồi, ổn chưa?
– Rồi. Định nằm ngủ tý rồi tám giờ ra sân bay mà không ngủ được đây.
– Thế mày lấy tiền đâu ra để đi taxi lên sân bay thế.
– Tao vay anh Thành.
– Được, con này được. Phải thế chứ, bạo dạn lên.
– Sao tao cứ có cảm giác như mày đang cổ vũ cho tao tán ông ấy thế?
– Đâu, làm gì có. Tao đang huấn luyện mày bạo dạn lên thôi. Mà với cả mày chẳng bảo tao kiếm cho mày một anh để lòe thằng chồng mày còn gì? Ông này chẳng thích hợp à? Đẹp trai nhé, cao mét tám nhé, chắc cũng có cơ bụng đấy, lại làm trưởng khoa bệnh viện lớn nhé, mẹ, hơn đứt thằng cha Thái Dúi.
– Thôi đi, đối tượng của mày, tao không đυ.ng đâu. Tao cũng sợ vấy bẩn người ta.
– Không phải đối tượng của tao đâu, mấy hôm trước tao hỏi dò ý, ông ấy bảo tao như em gái ông ấy nên tao thôi rồi. Ông ấy chưa vợ con gì đâu, cũng chưa có người yêu luôn, nhường cho mày đấy.
– Mày biến đi.
– Mẹ, giới thiệu cho trai đẹp mà còn đuổi tao. Nhớ lấy.
Tôi cười cười, không muốn suy nghĩ thêm về chuyện này nên không nhắn lại nữa, ném điện thoại sang một bên rồi nhắm mắt ngủ. Vẫn mệt nên tôi ngủ quên đến tận khi nhận được điện thoại của anh gọi đến, anh hỏi tôi chuẩn bị chưa để giờ anh sang đón.
Tất nhiên là tôi đành phải nói dối dậy rồi, sau đó cuống cuồng dọn đồ đạc, thay quần áo, may sao vừa mới xong xuôi thì cũng vừa kịp lúc anh qua. Anh trả tiền thuê khách sạn cho tôi, còn cho tôi đi nhờ taxi lên sân bay.
Trên máy bay, vì ngồi gần nhau nên tôi có thể ngửi thấy mùi thuốc khử trùng vẫn còn thoang thoảng trên áo anh. Loại mùi này ngày nhỏ tôi thấy rất sợ, sợ nó y hệt như sợ uống thuốc, thế nhưng bây giờ mùi khử trùng lại cho tôi cảm giác rất kỳ lạ, không còn khó chịu mà chỉ có cảm giác sạch sẽ và an tâm.
– Em còn sốt nữa không?
– Không, em đỡ rồi ạ.
– Mới sốt xong mệt đấy, tranh thủ ngủ tý đi.
– Vâng. Anh cũng tranh thủ ngủ tý đi.
– Ừ.
Tôi biết anh ấy thức cả đêm còn mệt hơn mình nên cả quãng đường hầu như không làm phiền, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc sau quay sang thấy anh Thành đã ngủ rồi, hai mắt khép chặt, hàng mi dài rủ xuống mắt, cong cong như phiến lá.
Giống như người bị mê hoặc, không hiểu sao tôi không quay đi mà ánh mắt cứ dán chặt lên khuôn mặt anh, nhìn từng đường nét một, sau đó lại âm thầm đánh giá ở trong lòng.
Từ nhỏ đến lớn tôi cũng tiếp xúc qua rất nhiều đàn ông, từ người tốt đến người xấu, hoặc là người giả vờ tốt cũng đều gặp qua rồi, nhưng thật sự tôi chưa từng thấy ai như anh bác sĩ này cả.
Ngay từ lần đầu gặp, tôi đã rất có cảm tình với anh ấy, giờ càng tiếp xúc càng thấy anh rất dễ gần dễ chịu, không phải loại đàn ông chỉ được cái mẽ bề ngoài như chồng tôi mà là kiểu người rất có nội hàm, vừa tử tế lại vừa điềm đạm ôn hòa.
Đàn ông có sự nghiệp, có nhân cách, lại có cả ngoại hình thế này chắc chắn phụ nữ theo nhiều lắm nhỉ?
Tôi cứ ngồi chống cằm nhìn anh như thế cho đến tận khi loa phát thanh thông báo máy bay chuẩn bị hạ cánh ở sân bay Nội Bài mới quay đi chỗ khác, giả vờ nhắm mắt ngủ. Lát sau, khi xuống khỏi máy bay, tôi với anh vẫn đi cùng xe để quay lại nội thành Hà Nội.
Khi sắp về đến nơi thì bỗng nhiên tôi nhận được điện thoại của Thái, vừa nhấc máy lên, chưa kịp nói gì thì anh ta đã mắng tôi oang oang:
– Cô làm cái gì mà giờ vẫn chưa có mặt ở công ty? Gọi điện từ sáng đến giờ thì không liên lạc được. Cả đêm qua cô ở đâu?
Tôi ngượng với anh Thành nhưng không biết phải làm sao cả, cuối cùng đành hạ volume xuống, cố lịch sự nói:
– Hôm qua tôi gọi điện báo đối tác mời ở lại rồi nhưng anh không nghe máy, tôi có nhắn qua thư ký của anh rồi.
– Cô đừng có đổ tội lung tung nhé, cả ngày hôm qua không có cuộc gọi nào của cô hết. Điện thoại của tôi mà tôi không biết à? Cô ở lại làm gì với thằng Tuấn bên đó?
– Tôi không làm gì cả. Giờ tôi đang trên xe về Hà Nội, tý nữa đến công ty tôi gặp anh sau.
– Cô liệu hồn đấy. Không giải thích rõ ràng thì đừng trách tôi.
Cúp máy xong, tôi quay sang nhìn thì thấy anh Thành, thấy anh ấy cũng rất lịch sự ngồi dịch về phía cửa sổ bên kia, tránh vô tình nghe điện thoại của tôi. Lát sau, khi về đến đầu Hà Nội rồi, anh ấy mới lên tiếng:
– Em về chỗ nào?
– Em xuống ở Cầu Giấy ạ.
– Ừ, thế anh xuống trước ở đây nhé.
– Chưa đến bệnh viện chỗ anh làm mà. Sao anh lại xuống ở đây?
– Anh có bạn ở gần đây. Em cứ ngồi taxi này về nhé.
– Vâng.
Anh Thành trả tiền taxi cho tôi rồi xuống ở ngay đầu đường, tôi biết không phải anh có bạn ở gần đây mà là anh không muốn đưa tôi về đến tận công ty, ngại chồng tôi hoặc ai nhìn thấy lại hiểu nhầm.
Tôi cũng không muốn làm phiền anh cho nên cũng không nói thêm gì cả, ngồi thở dài suốt từ đó cho đến khi về đến chỗ làm. Vừa mới bước vào sảnh công ty thì vô tình đυ.ng mặt Thủy, cô ta nhìn thấy tôi thì ngay lập tức nở nụ cười châm biếm:
– Chị về rồi đấy ạ? Hợp đồng thành công chứ chị?
– Ừ. Hôm qua lúc chị nhờ em báo lại việc bên đối tác mời ở lại cho sếp biết, em quên không báo à?
– Ơ, chị nhờ em báo lúc nào ạ? Em có biết đâu. Hay chị nhớ nhầm sang ai.
Tôi liếc sắc mặt cô ta, thấy nói dối không chớp mắt như thế chắc cũng thuộc dạng cao thủ. Tôi biết mình bực tức thì chỉ đúng ý con yêu quái này thôi, cho nên chỉ nói:
– Thật à? Hay là chị nhớ nhầm nhỉ? Giọng giống giọng em lắm. Còn nhận lời nhắn lại cho sếp nữa mà.
– Vâng, chắc là thế đấy ạ.
– May mà điện thoại chị còn lưu cuộc gọi, tý nữa nếu sếp hỏi thì đưa cho anh ấy xem. Tra thời gian là ra ngay lúc đó ai nghe hộ sếp ấy mà.
Nghe tôi nói thế, sắc mặt cô ta trong thoáng chốc liền cứng ngắc, tuy nhiên rất nhanh, một giây sau lại khôi phục lại vẻ tươi cười thùy mị như cũ. Cô ta bảo:
– Vâng, chị cứ kiểm tra đi xem ai ạ.
– Ừ. Chị lên phòng sếp đây, em có cần cầm giúp gì không, chị cầm cho.
– Không chị ạ, em còn mang cái này đi photo nữa. Mấy hôm rồi ốm, xin nghỉ ở nhà rồi mà cũng chẳng được nghỉ ngơi tý nào, giờ đi làm vẫn còn nguyên cả đống việc đây chị ạ.
– Ốm thì chịu khó mà nghỉ, lao lực quá mức nhanh tàn tạ lắm đấy em ạ. Đàn bà có thì thôi, hết thanh xuân thì lại tiếc.
– Vâng, em cảm ơn chị.
Tôi cảm thấy trình độ móc mỉa của tôi càng ngày càng cao, làm cô ta tức đến nỗi tay siết chặt mấy tờ giấy trong tay mà mặt tôi vẫn không biến sắc. Tôi cũng cười cười, quay người vào thang máy rồi đi thẳng lên tầng 8, cất đồ đạc rồi sang phòng Giám đốc gõ cửa.
Giọng anh ta hằm hằm vọng ra:
– Vào đi.
Lúc tôi đẩy cửa bước vào, thấy giấy tờ đồ đạc bị ném vung vãi trên sàn nhà. Còn chưa kịp nói gì thì chồng tôi đã bảo:
– Cô giải thích ngay cho tôi, tối qua cô ở trong Sài Gòn làm gì mà không về? Qua cô đi đâu?
– Tôi nói rồi, bên đối tác mời ở lại liên hoan.
– Mời ở lại liên hoan, thằng Tuấn nó mời cô ở lại để gạ cô lên giường thì có.
– Anh nói gì thế? Anh không có bằng chứng thì đừng có đổ tội cho người khác như thế, tôi chẳng làm gì cả.
– Không có bằng chứng á? Thế tôi hỏi cô, sao sáng nay tự nhiên nó lại điện thoại ra hỏi tôi thông tin về cô? Cô vào đó ưỡn ẹo lả lơi với nó kiểu gì mà hôm nay nó nằng nặc hỏi tôi cô có chồng chưa. Hả, cô trả lời đi xem nào.
Nghe đến đây thì tôi mới chợt hiểu ra là sáng nay anh Tuấn gọi điện ra hỏi anh ta chuyện về tôi, chắc cũng khen ngợi vài câu gì đó nên chồng tôi mới nổi điên. Bình thường anh ta không đoái hoài gì vợ, nhưng người ta bảo rồi “cơm nguội nhà mình nhưng lại là cao sơn mỹ vị đối với người khác”, chắc qua chuyện anh Tuấn, chồng tôi cũng nhận ra điều này cho nên mới lên cơn đố kị.
Anh ta thế này thực ra đúng ý tôi rồi, nhưng tôi thấy thế vẫn còn chưa đủ, tôi còn cố ý bồi thêm một câu:
– Bạn bè hỏi thăm thế là chuyện bình thường thôi, anh để ý làm gì. Đằng nào tôi với anh cũng ly hôn, tôi không để ý đến chuyện của anh thì anh cũng đừng quan tâm đến chuyện của tôi mới đúng chứ?