Ngoan, Dỗ Em

Chương 58: Phiên ngoại: Nhân vật phụ (3)

Cận Bùi Niên tìm đến Điền Phi Chương cùng Khâu Viễn, mở chai bia ngửa đầu rót vào trong bụng. Điền Phi Chương đưa thịt dê nướng qua, anh cũng không nhận lấy, chỉ tập trung tinh thần uống rượu.

Khâu Viễn ngồi ăn đậu phộng ngẩng đầu nhìn anh: “Cậu đây là bị người nào đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi?”

Cận Bùi Niên không nói chuyện, uống xong chai trong tay lại mở một chai khác.

Điền Phi Chương không cản anh, gọi nhân viên phục vụ bưng thêm mấy chai tới, nhìn Cận Bùi Niên thở dài: “Cậu nói với mọi người là có thể bỏ xuống được, người thừa kế xí nghiệp Cận thị muốn người phụ nữ nào mà chẳng có, vậy sao bây giờ vẫn dại treo thân trên một cành cây?”

Khâu Viễn ở bên cạnh cũng phụ họa theo: “Cả hai dây dưa tính từ cao trung đến giờ đã hơn mười năm nhỉ? Biết rõ không thể nên chuyện, cậu cần gì phải chấp nhất? Làm người cầm được thì cũng buông được, cậu nhìn Khâu Viễn này một mình vẫn sống rất tốt đó, đến bây giờ tớ cũng chưa từng có nói chuyện yêu đương đâu.”

Điền Phi Chương buồn cười nhìn cậu ta: “Cậu có ý tốt lấy bản thân làm ví dụ nhỉ? Hồi đại học muốn vội vã thoát ế là cậu, cái người độc thân đến giờ cũng là cậu.”

Khâu Viễn uống mấy ngụm rượu, thở dài: “Các cậu muốn nói cái gì thì chính là cái đó, bây giờ tiền đặt cọc mua nhà ở thành phố C tớ cũng không có, làm sao có thể liên lụy tới con gái nhà người ta chứ?”

Khâu Viễn không cha không mẹ, đi theo bà nội lớn lên. Nếu như không phải có người giúp đỡ, thì cánh cửa đại học cũng không thể bước chân tới. Vốn chỉ muốn tốt nghiệp liền về nhà, hiếu kính bà nội thật tốt.

Đáng tiếc đến năm tư đại học, bà nội bệnh nặng qua đời, người duy nhất để tưởng niệm cứ như vậy không còn. Cậu không muốn sống một mình ở quê nhà, dứt khoát đi theo Cố Ngôn Thanh lăn lộn, lúc này mới phiêu bạt tại thành phố C.

Cận Bùi Niên nhìn qua: “Nhà tớ nhiều, đưa cho cậu một cái.”

Khâu Viễn nguýt anh một cái, xì khẽ: “Đừng có xàm!”

“Tớ nghiêm túc.”

Khâu Viễn nhìn về phía anh: “Cận lão đại, cậu cảm thấy cậu cùng Thanh ca điểm khác biệt lớn nhất là gì?”

Cận Bùi Niên mới uống thêm mấy chai rượu, lúc này có chút men say, nghe được cười nói: “Tớ đẹp trai hơn cậu ta.”

“. . .” Khâu Viễn nói, “Thanh ca kéo tớ nhập Doanh Hòa, trả cho tớ lương cao, rõ ràng cũng là có ý giúp đỡ. Nhưng tớ có khả năng vì Doanh Hòa bỏ tâm huyết, cho nên phần tiền lương này tớ nhận lấy không thẹn với lòng. Ngược lại cậu rất tốt, trực tiếp đưa nhà qua, nhưng nếu tớ thiếu cậu một nhân tình lớn như vậy, sau này chúng ta sao có thể làm anh em nữa?”

Cận Bùi Niên xùy một tiếng: “Tớ không có giống như Cố Ngôn Thanh, thích vòng vòng vèo vèo.”

“Nếu cậu có vòng vòng vèo vèo, thì Chu Thịnh Nam đã sớm bị cậu bắt tới tay rồi.”

“. . .” Thần sắc Cận Bùi Niên phai nhạt mấy phần, lại uống thêm một chai, sau đó đứng lên, “Các cậu tiếp tục chơi đi, tớ đi.”

Điền Phi Chương nhìn bên cạnh một đống vỏ chai, có chút lo lắng: “Uống nhiều như vậy, không có sao chứ?”

Cận Bùi Niên lảo đảo đi men theo ven đường.

Khâu Viễn cùng Điền Phi Chương vội vàng chạy tới giúp anh chặn một chiếc xe taxi, báo địa chỉ nhà Cận Bùi Niên.

Nhìn xe taxi rời đi, Khâu Viễn nhẹ nói nhỏ một câu: “Trên thế giới này có người trôi qua hạnh phúc, cũng có người trôi qua không hạnh phúc, đây mới là cuộc sống muôn màu nha.”

Điền Phi Chương vỗ vỗ vai của anh: “Nghe Thanh ca nói gần đây cậu đang xem nhà, dự định mua nhà ở thành phố C sao?”

Khâu Viễn cười cười: “Ở thành phố C ngây người lâu như vậy, liền có cảm tình. Huống chi, hiện tại tớ không có gì cả, cũng không thể ném đi công việc tốt như vậy chứ?”

Hơi ngẩng đầu xem sắc trời một chút, sau đó nhìn Điền Phi Chương nói, “Cậu đi với tớ lâu như vậy rồi, về nhà đi, vợ con cậu vẫn đang chờ ở nhà đấy.”

Xe taxi tới, Khâu Viễn lên xe, tạm biệt với Điền Phi Chương. Cửa sổ xe truyền đến ánh đèn xanh đỏ, Khâu Viễn cảm giác trong lòng trở nên trống trải. Bên trong xe có bài hát đúng lúc vang lên, là « phiêu bạt » của Ô Lan Đồ Nhã:

Mang theo thanh xuân ngây thơ mộng tưởng

Vì kiếm tiền một đường phiêu đãng

Thường thường mê thất tại phồn hoa đêm khuya

Khí ô nhiễm đô thị bên trong cô tịch bàng hoàng

Phiêu bạt tại không có gì cả trên đường

Không có một cái thuộc về ta địa phương

Không có yêu

Không có kết cục. . .

(Xin phép không dịch đoạn này, bởi vì editor không tìm được bài hát)

Khâu Viễn đè lên mi tâm, có chút đau đầu: “Chú à, đổi một bài khác đi.”

Tài xế xe taxi cười cười: “Chàng trai trẻ, thương cảm sao?”

Khâu Viễn trầm mặc, nghiêng đầu nhìn những người đi đường tấp nập bên ngoài cửa sổ. Ánh mắt đột nhiên dừng lại trên thân người đang cuộn tròn bên lề đường. Lông mày anh nhẹ chau lại, xoa xoa đôi mắt, cảm thấy mình bị hoa mắt. Khi anh nhìn lại, thân ảnh kia vẫn còn đó.

Cô ngồi xổm bên cạnh tảng đá lớn, bọc lấy áo khoác màu xám, mang theo mũ len dệt kim, mái tóc dài nằm mượt xõa xuống, sau lưng đặt một chiếc vali lớn. Thỉnh thoảng cô ngẩng đầu lên nhìn người qua đường một chút, khi chiếc xe taxi tới gần, khuôn mặt rõ ràng hiện trong tầm mắt Khâu Viễn.

“Chú tài xế, dừng xe một chút!”

Khâu Viễn ở ven đường mở cửa xuống xe, đi đến trước mặt cô gái kia, sửng sốt một hồi lâu, khó tin hỏi: “Tô Tử Hân?” cô năm tư đã về nhà thực tập, về sau cũng rất ít đến thành phố C. Lần cuối Khâu Viễn nhìn thấy cô, đến giờ ấn tượng đã phai nhạt.

Đã vào mùa đông, ban đêm thành phố C lạnh thấu xương, cô lại một mình co ro ngồi xổm ở chỗ này, có mấy phần chật vật. Cùng cô gái ăn mặc tinh xảo trong trí nhớ của Khâu Viễn chênh lệch rất xa.

Tô Tử Hân nghe thấy tiếng nói liền ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, cái mũi trở nên chua xót, nhịn không được vành mắt đỏ lên khóc thút thít.

Khâu Viễn xách vali lên, kéo cô ra xe taxi.

Tô Tử Hân lau nước mắt, nhẹ giọng kể lể với anh. Cô cùng người trong nhà cãi nhau, nhất thời không có nơi nào để đi, liền nghĩ tới thành phố C người quen nhiều. Cô cũng đã từng ở thành phố C một thời gian, cho nên liền mang theo hành lý tới. Kết quả, vừa mới tới nơi đã bị giựt mất giỏ sách, điện thoại túi tiền cùng các loại giấy tờ quan trọng đều ở bên trong. Cô lập tức trở nên luống cuống, không biết phải đi nơi nào, đứng ở ven đường chịu lạnh thật lâu.

Gia cảnh Tô Tử Hân ở quê nhà rất giàu có, cũng là nuông chiều từ bé lớn lên, chưa từng phải chật vật như vậy. Ban đầu cô khi ở một mình cô không có cảm giác gì, nhưng bây giờ gặp phải người quen, lại được lo lắng hỏi han, nước mắt cô lập tức không kìm lại được, lê hoa đái vũ (1), mãi vẫn không dừng.

Khâu Viễn đưa khăn tay qua, dù cảm thấy cô vô cùng đáng thương, nhưng vẫn không nhịn được phỉ nhổ: “Em có bị ngốc hay không, túi bị cướp không biết đi báo cảnh sát, một mình ngồi xổm ở ven đường chuẩn bị tự sinh tự diệt? Trời đã tối như vậy, một thân con gái rất nguy hiểm biết không?”

Tô Tử Hân hít hít cái mũi, hiện tại đối với Khâu Viễn chỉ còn lại cảm kích, cũng không cùng anh ồn ào: “Em muốn gọi điện thoại cho Tần Noãn cùng Á Nhụy, thế nhưng không nhớ số điện thoại hai cậu ấy, nhất thời sốt ruột, đầu óc cũng ngắn theo. Em chỉ nghĩ, cứ ngồi xổm ở ven đường như vậy, không chừng có người thấy đáng thương, liền đến giúp một chút.”

“Đêm hôm khuya khoắt, cũng không sợ gặp phải người xấu nhỉ?” Mạch não thật tuyệt vời.

“Hiện tại không phải em gặp anh sao, không có tiền, không có điện thoại cũng không có chứng minh nhân dân, em nên làm cái gì đây?” Cô nước mắt đầm đìa ngẩng đầu nhìn anh, hoàn toàn không có vẻ ưu nhã như ngày xưa, khó được có mấy phần ngoan ngoãn.

Khâu Viễn bị nhìn chằm chằm như thế, toàn thân không được tự nhiên, quay đầu đi: “Trước tiên dẫn em đến đồn công an báo án, có khi sẽ có camera, dễ dàng tìm được người kia.”

“Sau đó thì sao, đêm nay em ở chỗ nào?” Cô tiếp tục hỏi, có chút ngượng ngùng mở miệng, “Em còn chưa ăn cơm, vừa mệt vừa đói lại buồn ngủ.”

Khâu Viễn nhất thời trở nên khó xử. Ăn uống thì dễ giải quyết, nhưng mà ở… Anh không biết Chu Thịnh Nam ở chỗ nào, đưa cô ấy cho Tề Á Nhụy tốt, hay là nên đưa cho Tần Noãn mới tốt đây?Anh cảm thấy vẫn nên hỏi ý kiến Tô Tử Hân một chút, xem thử cô nguyện đến nơi nào làm bóng đèn.

Đang muốn mở miệng, Tô Tử Hân đột nhiên nghiêng người, dựa vào đầu vai của anh trực tiếp ngủ say.

“…” Hương thơm ngọt ngào đặc biệt của cô gái truyền đến, trong lòng Khâu Viễn liền trở nên rối loạn, lại thêm tác dụng của cồn, men say dần dần xuất hiện, hô hấp hơi dừng lại, cả người đều trở nên cứng ngắc.

Cô gái này cũng quá không tim không phổi, một chút ý thức phòng bị cũng không có. Anh điều chỉnh hô hấp, đẩy cô ra. Cô cau mày ưm hai tiếng, dựa vào cửa sổ xe ngủ tiếp, phảng phất thật sự rất thiếu ngủ. Khâu Viễn ghé mắt nhìn xem, than nhẹ một tiếng, cởϊ áσ khoác đắp lên người cô.

——Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad——@_yinandyang—-

Cận Bùi Niên quá say, thời điểm bị lái xe gọi dậy, anh mở mắt ra nghi hoặc trong chốc lát, có chút không biết mình đang ở chỗ nào.

“Tiên sinh, đến rồi.” Lái xe nhắc nhở anh.

Cận Bùi Niên nhìn phía ngoài biệt thự nhà mình một chút, nhíu mày: “Ai nói tôi muốn về nhà?”

“Bạn bè của anh bảo tôi đưa anh về nhà.”

Cận Bùi Niên ngồi ở trong xe lại sửng sốt một lát, cầm điện thoại di động lên chuẩn bị quét mã thanh toán.

Tài xế nói: “Bạn của anh đã trả rồi.”

Cận Bùi Niên không nói gì, anh thấy một tin nhắn Alipay gửi tiền đến, số tiền vừa bằng bộ quần áo hôm nay, không nhiều hơn một đồng, cũng không thiếu một phân nào. Cận Bùi Niên nắm chặt tay, nhíu mày trầm mặc…

Lúc Cận Bùi Niên đọc số ngân hàng quá dài, Chu Thịnh Nam không có nhớ kỹ. Cũng may cô còn nhớ số điện thoại của anh, chuyển Alipay dễ dàng hơn.

Giải quyết xong tâm sự, cô bắt đầu tập trung tinh thần nghiên cứu kịch bản, nhìn gương lặp đi lặp lại biểu cảm, chỉnh sửa từng chi tiết nhỏ. Sau đó cảm thấy đói, cô lại lười nhác tự mình làm, liền gọi thức ăn ngoài.

Nghiên cứu xong kịch bản, cô thay đồ thể thao trải đệm ra tập yoga. Chưa đến mười lăm phút sau, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.Không ngờ thức ăn ngoài tới nhanh như vậy, Chu Thịnh Nam có chút ngoài ý muốn. Cô không kịp nghĩ nhiều mà choàng áo khoác đi mở cửa, người bên ngoài là Cận Bùi Niên.

“…” cô cũng không nói chỗ ở của mình với Tần Noãn cùng Tề Á Nhụy, làm sao anh ấy biết mình ở chỗ này.

Chu Thịnh Nam biến sắc, vô thức đóng cửa, anh đưa tay ra ngăn lại, sức lực rất lớn, dường như mang theo lửa giận, trực tiếp xông vào, đóng cửa lại. Anh đi tới gần, thân hình cao lớn bao phủ lấy cô.

Chu Thịnh Nam bị hù dọa, liên tiếp lui về phía sau, thẳng đến phía sau lưng đυ.ng vào tường, nhất thời không có đường lui. Mắt cô lộ ra vẻ sợ hãi, có chút không vui nhìn về phía anh: “Cận tiên sinh, anh muộn như vậy tới đây có chuyện gì không? Nếu như là vì bộ quần áo kia, tiền tôi đã. . .”

Nụ hôn của anh rơi xuống, đưa câu nói kế tiếp nuốt vào, mạnh mẽ trừng phạt, nương theo mùi rượu nồng đậm, đôi môi của Chu Thịnh Nam bị anh mυ'ŧ đến chết lặng, trở nên đau đớn. Cô dùng sức đẩy anh ra, giữa lúc giãy dụa mà áo khoác ở trên vai rơi xuống mặt đất.

Cô mặc một chiếc áo ngắn ngang bụng màu đen bó sát, phác hoạ đường cong lung linh uyển chuyển, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng bờ eo nhỏ nhắn chưa đầy một nắm, da thịt trơn nhẵn mịn màng, trắng nõn hơn cả tuyết.

Bởi vì áo khoác trượt xuống, Chu Thịnh Nam trở nên run rẩy, Cận Bùi Niên vừa đúng lúc buông môi cô ra, ánh mắt anh dời xuống, mang theo vài phần mê say. Cô là người mẫu, dáng người cũng tự nhiên không thể bắt bẻ. Ở trên tạp chí, Cận Bùi Niên thấy qua vô số lần, nhưng bây giờ là lần đầu tiên anh tận mắt nhìn thấy.

Anh xoa lên mặt của cô, thấp giọng dỗ dành: “Nam Nam, chúng ta đừng lộn xộn nữa có được không? Em muốn cái gì, anh cũng đều đồng ý cả.”

Anh ôm chặt bờ eo cô, bờ môi mềm mại rơi xuống cổ, hôn qua xương quai xanh nhỏ nhắn, cả người gần sát cô. Mang theo lòng ham muốn chiếm hữu mãnh liệt, đem người giam cầm trong ngực mình.

Nghe thấy trên người anh có mùi rượu, Chu Thịnh Nam nghiêng đầu không có giãy dụa nữa, hơi cắn cắn môi, thấp giọng nói: “Cận tiên sinh, anh uống say rồi.”

Anh ngước mắt nhìn qua, trong ánh mắt mông lung mang theo men say, nhưng lại sạch sẽ thuần túy như một đứa trẻ.

Trong lòng cô tê rần, chậm rãi nói: “Tôi và anh, không phải là một đôi tình nhân cãi nhau, mà là thật sự kết thúc. Đêm hôm đó, tôi nói với anh rất rõ ràng. Đã nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều đi về phía trước, chỉ có anh vẫn đứng nguyên tại chỗ. Nhưng tình cảm là chuyện của hai người, không thể bởi vì chính anh không quên được, tôi liền phải trầm luân cùng anh, thế gian này vốn cũng không có đạo lý như vậy, có đúng không?”

Cận Bùi Niên ngẩng người nhìn cô, không có mở miệng.

Tiếng chuông cửa lại vang lên, cô lau mặt, khom lưng nhặt áo khoác trên đất lên, tay run rẩy, hờ hững đứng dậy mặc áo khoác vào. Mở cửa nhận thức ăn ngoài, lại đóng cửa lần nữa. Cô không có nhìn Cận Bùi Niên, trực tiếp ngồi xuống ghế sa lon. Đặt thức ăn ngoài xuống bàn trà, sau đó chậm rãi mở bao bì ra, lẳng lặng ăn cơm của mình.

Cận Bùi Niên nhìn Chu Thịnh Nam, trợn mắt đi tới, bắt lấy cổ tay của cô.

Trên cổ tay Chu Thịnh Nam đau xót, đôi đũa cũng thuận thế rơi xuống mặt đất.

Anh tới gần cô, trên trán nổi gân xanh: “Chu Thịnh Nam, sao em có thể đem những lời này nói ra một cách nhẹ nhàng như thế? Lúc đầu tôi vì em mà đối địch với toàn thế giới, tại sao em có thể… Nói không yêu liền không yêu nữa?” Thanh âm càng lúc càng trở nên nhỏ đi, mang theo thật sâu cảm giác bất lực, anh chôn mặt vào trong ngực cô, nghẹn ngào không nói nên lời.

Cô bị đè xuống ghế sa lon, khẽ run rẩy đỡ lấy bờ vai của anh, nhưng được nửa đường lại bỏ tay xuống, bình tĩnh nói: “Cận Bùi Niên, anh cần phải đi.”

Anh ôm chặt lấy cô, giọng nói khàn khàn: “Nam Nam, em không hài lòng chỗ nào, anh liền thay đổi có được hay không…”

Cô không nói lời nào, cũng không có đẩy anh ra, cứ như vậy bị ôm chặt lấy. Cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp từng chút từng chút tan chảy cô, trái tim nhịn không được run rẩy. Những năm này, cô ước mong rằng anh có thể đi cùng cô. Thế nhưng, cô có thể mang tới cho anh cái gì đây? Hai người bọn họ, vĩnh viễn không ở cùng một thế giới.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cận Bùi Niên dần dần không có tiếng động, dường như đã say không nhẹ, ngã đầu chìm vào giấc ngủ.

Chu Thịnh Nam cũng rốt cuộc thanh tỉnh, đưa tay đẩy anh ra, vội vàng ngồi xuống.

Cận Bùi Niên thuận thế ngã trên ghế sô pha, hơi thở đều đặn, bất tỉnh nhân sự.

Trong mắt cô tràn đầy nước mắt, đưa tay lau đi, lẩm bẩm một tiếng: “Trên đời tại sao có thể có người cố chấp vì người như thế chứ?”

Cầm lấy cái chăn bên cạnh, nhẹ nhàng đắp lên người Cận Bùi Niên, nhưng lại không cẩn thận đυ.ng phải cánh tay của anh.Chu Thịnh Nam sững sờ, tròng mắt nhìn về vết sẹo trên cánh tay.

Năm đó, bởi vì chuyện của ba mà cô bị toàn trường công kích, về sau con trai người bị hại dụ cô đến căn nhà bỏ hoang, châm lửa. Cận Bùi Niên liều lĩnh xông vào, lúc ôm cô ra, xà nhà từ trên trần rơi xuống, đả thương đến chân cô, cũng đả thương đến cánh tay đang ôm cô của anh. Về sau sợ cô ngại sẹo trên đùi, mỉm cười nói: “Đây coi như là giám chứng hai chúng ta đồng cam cộng khổ, rất đẹp mắt, phải giữ lại.”

Chỉ là Chu Thịnh Nam không nghĩ tới, anh vì báo thù cho cô, tìm tới người phóng hỏa, nổi giận đùng đùng cùng người ta đánh nhau. Đối phương là lưu manh, mang theo một đám người đánh cho anh người đầy thương tích, gãy mất xương sườn, cả người thoi thóp.

Lúc cô chạy tới bệnh viện xem anh, đã bị mẹ anh ngăn lại. Lời nói ngay lúc đó văng vẳng bên tai, giống như ngày hôm qua, phá vỡ mọi suy nghĩ của cô.

——

”Vì che chở cô, nó đối địch với bạn học toàn trường, ở nhà cũng cùng cha ầm ĩ, thậm chí còn bị trường học xử lý, mất đi cơ hội được cử đi. Vì cứu cô, nó nỗ lực quên mình xông vào đám cháy, bị thương cánh tay.”

“Nó cũng bởi vì cô mà cùng người ta đánh nhau, mình đầy thương tích, hiện tại cái mạng cũng muốn mất! Chu Thịnh Nam, tôi biết cô vô tội, cha cô sai cũng không liên quan gì đến cô. Thế nhưng con trai tôi lại càng vô tội hơn cả cô!

“Nó là dòng độc đinh Cận gia, từ nhỏ cẩm y ngọc thực (2), được nuông chiều từ bé, tại sao phải chịu tội như vậy? Nếu như không gặp cô, nó nên thuận buồm xuôi gió, vô ưu vô lo.”

“Nhưng hôm nay, nó bị đánh đều là do cô!”

“Cận gia chúng tôi có thể không quan tâm xuất thân, không quan tâm địa vị, không quan tâm danh vọng, dù cô là cô nhi, nhưng Bùi Niên yêu thích thì chúng tôi cũng sẽ chấp nhận. Thế nhưng, cha cô là tội phạm gϊếŧ người! Là vết bẩn cả đời cũng tẩy không sạch!”

“Cận thị là tâm huyết hai đời của ba nó cùng ông nội nó. Là người thừa kế tương lai, nếu như nó cưới con gái của tội phạm gϊếŧ người về nhà, người bên ngoài sẽ nói gì về Cận gia? Nói gì về xí nghiệp Cận thị, lại đối đãi thế nào với Cận Bùi Niên? Cô sẽ liên lụy đến nó!”

“Chu Thịnh Nam, nếu cô còn có chút lương tâm, mà nó móc tim móc phổi đối tốt với cô, cô phải tự mình hiểu lấy, cách nó xa xa, đừng lôi kéo nó cùng mình đi xuống địa ngục!”

(1): câu thơ miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương Quý Phi trong bài “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị

(2): Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Nghĩa bóng: Cuộc sống giàu sang.