Ngoan, Dỗ Em

Chương 56: Phiên ngoại: Nhân vật phụ (1)

“Năm hai đại học cậu cũng không có biểu hiện gì là sẽ xuất ngoại, mà đi rồi thì đi rất nhiều năm. Lúc tốt nghiệp cậu không quay về, hôn lễ của Á Nhụy cùng Điền Phi Chương cậu không tham gia, tớ với Á Nhụy sinh con cũng không nhìn thấy cậu đâu. Còn tưởng là cậu muốn định cư ở nước ngoài, sẽ không gặp lại bọn này nữa.” trong biệt thự nam ngoại ô, Tần Noãn tự mình pha cà phê cho Chu Thịnh Nam, nhẹ đặt lên quầy bar.

Chu Thịnh Nam cầm thìa khuấy đều cà phê, trong mắt mang ý cười: “Sao có thể chứ, chỉ là tương đối bận rộn. Mà không phải chúng ta thường xuyên gọi video sao, cũng có khác gì gặp mặt đâu.”

Tần Noãn liếc nhìn cô ấy một cái, thở dài: “Những chuyện trên cậu không xuất hiện, là bởi vì thật sự bận bịu hay vẫn là sợ hãi gặp phải người nào đó?”

Chu Thịnh Nam khẽ giật mình, có chút buồn cười nhìn cô: “Năm tháng là con dao mổ heo, thứ nên quên đã sớm quên, cậu đoán mò cái gì đấy.”

Tần Noãn chống cằm: “Cậu thoải mái quá nhỉ, thật sự buông xuống rồi?”

“Hai chúng tớ vốn là người của hai thế giới, có cái gì mà không thể bỏ xuống được chứ.” cô ấy chỉ vào mình, sau đó hỏi Tần Noãn, “Cậu cảm thấy tớ hiện tại giống như người khổ sở vì tình sao?”

“Vậy sao cậu không tìm một người nữa? Rất nhanh sẽ ba mươi, vậy mà vẫn một mình lẻ bóng.”

Chu Thịnh Nam liếc mắt: “Ba mươi thì không thể một mình sao? Đây là cái logic gì chứ. Là do cậu cùng Cố Ngôn Thanh chưa có tốt nghiệp đã lĩnh chứng, mới cảm thấy người khác đều kết hôn muộn. Lại nói, hiện tại tớ vừa mới về nước, kết hôn sớm như vậy quá vướng víu.”

Chu Thịnh Nam cuối cùng vẫn đi trên con đường người mẫu, trong giới thời trang rất nổi tiếng, cầm trên tay không ít giải thưởng trong nghề, phát triển khá tốt. Tần Noãn mua rất nhiều tạp chí do cô ấy làm người mẫu.

“Lần này trở về, dự định ở trong nước phát triển, không đi nữa sao?” Tần Noãn hỏi cô.

Chuông điện thoại di động Chu Thịnh Nam vang lên, cô ấy tiện tay ấn cúp máy, tròng mắt suy tư điều gì đó, thật lâu mới ừ một tiếng: “Ừ, gần như là thế.”

Tần Noãn dò xét nhìn cô ấy một hồi lâu: “Nhìn cậu, có chút tiều tụy.”

Chu Thịnh Nam cười cười: “Công việc bận quá, mệt mỏi.”

Chuông điện thoại di động vang lên lần nữa.Chu Thịnh Nam cúp máy đứng lên, giơ tay cầm áo khoác: “Tớ phải đi rồi, chiều có buổi chụp ảnh.”

Lúc này Cố Tần hai tuổi đang ghé vào trên ghế sa lon chơi đồ chơi mà Chu Thịnh Nam mang tới, Chu Thịnh Nam cười đi qua sờ sờ đầu nó: “Tần Tần, dì đi đây.”

Tần Noãn ôm lấy con trai: “Nói với dì Chu Chu là hẹn gặp lại.”

Cố Tần ôm lấy cổ của mẹ, vươn tay ra quơ quơ, nhìn Chu Thịnh Nam cười cười.

Chu Thịnh Nam sờ sờ xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nó, than nhẹ một tiếng, có chút hoảng hốt: “Thật tốt.”

“Tớ đi đây, rảnh sẽ tới thăm cậu, bên ngoài lạnh lẽo, đừng mang Tần Tần ra, tớ không cần cậu tiễn đâu”. cô nói với Tần Noãn, sau đó quay người rời đi.

Từ trong nhà đi ra, Chu Thịnh Nam đυ.ng phải Cố Ngôn Thanh cùng Cận Bùi Niên đang từ trên xe bước xuống, sóng vai đi tới bên này. Bước chân Chu Thịnh Nam dừng lại.

Cận Bùi Niên cũng nhìn thấy cô, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó lại nhanh chóng bình tĩnh. Không nói một lời, khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn, cả người trở nên ác liệt hơn rất nhiều.

Cố Ngôn Thanh liếc nhìn cậu ta, mỉm cười đi tới: “Đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp.” cô lễ phép cười.

“Về nước khi nào?” Cố Ngôn Thanh hỏi.

“Vừa mới về.”

Cố Ngôn Thanh gật đầu: “Sẽ đi nữa sao?”

Chu Thịnh Nam im lặng một lát, mới chậm rãi nói: “Không có ý định đó.”

“Em còn có việc.” Chu Thịnh Nam nhìn Cố Ngôn Thanh gật đầu, trực tiếp rời đi, ánh mắt chưa từng dừng trên người Cận Bùi Niên.

Cận Bùi Niên ghé mắt, nhíu mày nhìn chằm chằm bóng lưng của cô thất thần.”Muốn đuổi theo thì nhanh lên.”

Cố Ngôn Thanh liếc cậu ta một cái, đi vào nhà.

“Tớ đến thăm Tần Tần.” Cận Bùi Niên thu hồi ánh mắt, cũng đi theo đi vào.

Tiểu Cố Tần nghe thấy tiếng động, kéo tay Tần Noãn chạy tới: “Ba ba ôm con!”

Cố Ngôn Thanh ôm lấy con trai hôn một cái, nhìn thấy đồ chơi trên ghế sa lon, hỏi: “Ai mua vậy?”

Con trai đọc từng chữ bập bẹ trả lời: “Dì Chu Chu.”

Thấy Cận Bùi Niên nhìn Tần Noãn muốn nói lại thôi, Cố Ngôn Thanh thay cậu ta hỏi: “Nghe nói, Chu Thịnh Nam đưa mẹ cùng cha dượng ra nước ngoài rồi, sao lại đột nhiên về nước?”

Tần Noãn lắc đầu: “Không biết, cậu ấy chỉ nói tạm thời sẽ ở trong nước.”

Nghĩ lại trạng thái hôm nay của Chu Thịnh Nam một chút, “Đoán chừng là có chuyện gì đó, cậu ấy không nói em cũng không thể ép hỏi.”

Cận Bùi Niên từ đầu đến cuối không nói gì, ôm lấy tiểu Cố Tần từ trong ngực Cố Ngôn Thanh, đùa giỡn với nó.

Cố Ngôn Thanh cùng Tần Noãn nhìn nhau một chút, cũng không nói thêm gì.

Cận Bùi Niên ngồi ở Cố gia chưa đến hai mươi phút, liền đứng dậy muốn đi. Cố Ngôn Thanh biết cậu ta ngồi không yên, cũng không nói cái gì, chỉ tùy ý cậu.

Lái xe từ khu biệt thự đi ra, trông thấy ở trạm xe buýt xa xa đằng trước, có một bóng hình quen thuộc. Cô mặc áo khoác màu đen ngồi xổm xuống, vùi đầu rất thấp, bả vai run lên nhè nhẹ. Một lát sau, cô lấy khăn giấy từ trong túi ra lau mặt, đứng dậy, ném khăn giấy vào thùng rác, lại nhìn bốn phía, dường như đang chờ người.

Đang vào lúc giao mùa thu đông, gần đây mưa nhiều, thời tiết rất lạnh, cô lại ăn mặc mỏng manh. Nơi này vắng vẻ, thời tiết lại lạnh, đứng ở trạm xe buýt chỉ có một mình cô, nhìn qua vô cùng yếu đuối.

Cận Bùi Niên nhìn chằm chằm cô thất thần. Đi tám năm, không phải phát triển rất tốt ư, vì cái gì đột nhiên về nước? Lại vì cái gì, không ngăn nắp xinh đẹp, sáng ngời chói mắt như anh đã thấy trên tạp chí.

Mấy năm nay cô thuận buồm xuôi gió, trong mọi trường hợp đều tự nhiên hào phóng, vẻ mặt tươi cười. Phảng phất đã sớm quên đi bên trong sinh mệnh của mình từng tồn tại một người tên là Cận Bùi Niên. Đối với việc này, anh một mực canh cánh trong lòng.

Nhưng hôm nay thấy được bộ dáng thảm hại của cô, trong lòng anh lại càng thêm khó chịu. Đêm hôm đó, cô nói từ nay về sau sẽ tự mình sống tốt, không liên lụy một ai nữa. Thế mà chưa tới nửa năm, cô đã lặng lẽ không tiếng động ra nước ngoài, một lần đi cũng mất tám năm. Vậy cái gọi là sống tốt đâu? Chu Thịnh Nam sống dưới ánh đèn flash sắc hồng sắc tím không nên có bộ dáng này. Cận Bùi Niên nắm chặt volant, lái xe tới gần cô.

Lúc này, một chiếc xe chạy nhanh đến, vượt qua anh dừng lại trước mặt Chu Thịnh Nam. Một người đàn ông che dù từ vị trí lái đi xuống, cởϊ áσ khoác choàng lên người cô, giúp cô mở cửa ở phía sau xe ra.

Trước khi lên xe, Chu Thịnh Nam dường như cảm giác cái gì đó, ghé mắt nhìn về phía chiếc xe đằng sau kia.

Cận Bùi Niên không có nhìn cô, mặt lạnh quay đầu rời đi.

“Nhìn cái gì đấy?” Trang Tín hỏi Chu Thịnh Nam.

Mưa dần lớn hơn, đằng trước tầm mắt hoàn toàn trở nên mơ hồ, Chu Thịnh Nam thu hồi ánh mắt, cười với anh ta: “Không có việc gì.”

Lúc lái xe rời đi, Trang Tín nói: “Xin lỗi vì để em chờ lâu như vậy, xe đi nửa đường đột nhiên xảy ra chút vấn đề.”

Chu Thịnh Nam cùng Trang Tín là quen biết ở nước ngoài, về sau Chu Thịnh Nam trở thành người mẫu, Trang Tín liền trở thành người đại diện của cô. Được xem như một trong số bạn bè ít ỏi mấy năm nay của Chu Thịnh Nam.

Chu Thịnh Nam ho hai tiếng, đáp: “Vẫn tốt, không đợi quá lâu.”

Điện thoại cô lại vang lên, cái số này, hôm nay gọi đi gọi lại rất nhiều lần. Chu Thịnh Nam thở một hơi thật dài, ấn nghe. Bên kia truyền đến thanh âm vội vàng của người đàn ông trung niên: “Thịnh Nam, bệnh viện lại thúc giục, làm sao bây giờ?”

“Lát nữa tôi sẽ chuyển cho chú.” Chu Thịnh Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng một lát mới hỏi, “Mẹ tôi còn tốt chứ?”

“Vừa mới tỉnh, con muốn nói chuyện với bà ấy sao?”

“Không cần, tôi hiện tại có chút bận bịu, bữa khác lại nói.” Chu Thịnh Nam cúp điện thoại, đưa tay đặt nhẹ lên mi tâm, cả người có chút mệt mỏi.

Trang Tín nhìn qua gương, liếc cô một cái: “Nhìn dáng vẻ này, hôm nay đi gặp Tần Noãn vẫn chưa vay tiền cô ấy sao?”

Chu Thịnh Nam giật mình, cười ngượng ngùng hai cái, thở dài: “Qua nhiều năm không gặp, vừa thấy mặt đã vay nhiều tiền thật không tốt, nói không nên lời. Huống chi, em không quá muốn để cậu ấy biết.”

Tần Noãn biết, Cận Bùi Niên sẽ biết.

Trang Tín nói: “Nếu đã không được, trước tiên anh giúp em một ít.”

“Anh đã giúp em rất nhiều.” Chu Thịnh Nam có chút hổ thẹn.

“Này có là cái gì, anh cùng vợ tạm thời không có ý định muốn mang thai đứa thứ hai, trong tay cũng tích góp một ít. Trước đó anh thương lượng qua với cô ấy rồi, đưa trước cho em một khoản trong lúc khẩn cấp này. Bệnh mẹ em là chuyện lớn, bệnh viện bên kia cũng không thể kỳ kèo mãi được.”

“Cảm ơn.” Chu Thịnh Nam đột nhiên không biết nên nói cái gì cho phải, cô tự giễu cười một tiếng, “Anh ở trong vòng lăn lộn nhiều năm như vậy, vẫn chưa gặp qua người mẫu nào mà nghèo như em nhỉ?”

“Mỗi người có khó khăn của riêng mình, qua thời điểm mấu chốt này sẽ tốt lên thôi.”

Chu Thịnh Nam cười khổ một tiếng.

Cha cô uống rượu lái xe đâm chết người bỏ trốn, hại cô cùng mẹ chịu bao nhiêu đau khổ. Về sau cha vào tù, mẹ có cha dượng, cô tìm được công việc thích hợp, khổ tận cam lai (1). Kết quả mẹ đổ bệnh, tiền nằm bệnh viện đắt đỏ, tiền giải phẫu, phí trị bệnh bằng hoá chất ép cô tới thở không nổi.

“Trước kia em cũng cảm thấy mọi chuyện sẽ ngày càng tốt hơn, nhưng sự thật lại là, bạn vượt qua được rồi, vẫn còn cái khác đang chờ bạn. Ông trời dường như chờ đến lúc trong lòng em có hy vọng, thì đột nhiên hạ xuống một tảng đá lớn, sau đó vô tình nói với em: Chu Thịnh Nam, cả đời này mày chỉ xứng giãy dụa trong địa ngục.”

Trang Tín nói: “Anh có một người bạn là đạo diễn, anh ta muốn mời em làm khách mời cho một bộ phim truyền hình, nhân vật trong phim cũng là người mẫu, anh ta nhìn thấy em qua tạp chí, nói hình tượng của em rất phù hợp. Biết em không nhận đóng phim, nếu như là bình thường anh sẽ giúp em từ chối, nhưng bây giờ không phải em đang thiếu tiền sao, muốn suy tính một chút hay không? Em nổi tiếng, catxe của bọn họ rất là rất khả quan.”

“Hiện tại sao em có thể kén cá chọn canh được? Ai mời cũng không từ chối.”

“Vậy để quay về anh gửi kịch bản cho em, nếu cảm thấy phù hợp, hôm nào hẹn thời gian thử sức.”

——Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad——@_yinandyang—-

Buổi tối Chu Thịnh Nam nhận được kịch bản Trang Tín gửi tới, nghiêm túc xem đến nửa đêm. Ngày hôm sau liền bắt đầu luyện tập. Cô không phải xuất thân chính quy, cũng không có kỹ xảo gì, chỉ có thể nhìn đi nhìn lại cách người khác diễn xuất, ghi chép kinh nghiệm.

Đợi đến khi rốt cuộc cô lòng tin tràn đầy đi thử sức, đã được thông qua dễ như trở bàn tay, gần như là đến trình độ lấy lệ. Xem ra Trang Tín nói không sai, đối phương chỉ là quan tâm danh tiếng cùng hình tượng mà mời cô, vốn chỉ là vai phụ nhỏ, cô có kỹ năng diễn xuất hay không người ta cũng không quan tâm.

Thử sức xong, trên đường đến nơi chụp ảnh cho tạp chí, Trang Tín thấy cô có chút buồn bực, khẽ khuyên nhủ: “Thái độ bọn họ không quan trọng, có thể được nhận vào bộ phim là tốt rồi. Nhưng mà anh cảm thấy em nên nhân cơ hội này học tập thêm nhiều kinh nghiệm, trải đường cho tương lai. Nếu mà em biết một chút kỹ năng diễn xuất, về sau sẽ còn được mời tham gia những bộ phim khác.”

“Trong giới showbiz mà được chút thành tựu, thu nhập cũng khả quan hơn so với việc làm người mẫu, em không thấy rất nhiều người mẫu đổi nghề sang làm diễn viên sao. Nhưng em không có kinh nghiệm diễn xuất, nếu không muốn bị người khác nói là bình hoa, vậy phải nỗ lực cố gắng hơn người khác rất nhiều, không thể lười biếng. Nhưng mà dựa theo trình độ liều mạng của em mà phân tích, anh cảm thấy hẳn là không cần phải lo lắng.”

Thấy Trang Tín bắt đầu mở ra một tràng dài giáo dục, Chu Thịnh Nam khó được bật cười: “Dông dài!”

Xe đi được nửa đường đột nhiên tắt máy, ngừng lại. Chu Thịnh Nam nhíu mày: “Gần đây xe của anh sao cứ xảy ra vấn đề thế?”

Trang Tín thở dài: “Không biết, chắc là thích ăn đòn.” anh ta xuống xe tìm nguyên nhân, phát hiện cầu chì đã hỏng mất.

Chu Thịnh Nam nhìn thời gian một chút: “Sắp đến thời gian chúng ta hẹn với bên tạp chí rồi, không thì em bắt xe đi trước, tự anh tìm người tới sửa nhé.”

“Nơi này khó đón xe, anh gọi người đến đón em.” Trang Tín cầm điện thoại lên gọi điện.

“Lúc này gọi điện thoại, đoán chừng sẽ không kịp.” Nhìn thấy một chiếc xe taxi đi tới, Chu Thịnh Nam đưa tay ra vẫy, nhưng bên trong có chở khách, không dừng xe. Lại vẫy tay với mấy chiếc nữa, nhưng không có xe nào dừng lại.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong lòng Chu Thịnh Nam nóng như lửa đốt. Cô không thích lỡ hẹn.

Trang Tín nói với cô: “Một lát nữa Tiểu Trần sẽ tới đón em, hẳn là có thể tới kịp.”

Lại một chiếc xe taxi chạy tới, Chu Thịnh Nam phất tay, nhưng xe kia tới gần cô mới phát hiện phía trên hình như có khách. Cô thất vọng nhìn chiếc xe taxi kia chạy đi, không nghĩ tới nửa phút sau, chiếc xe taxi kia quay trở lại, lái xe nhìn cô hỏi: “Cô gái, cháu muốn đi đâu vậy?”

Chu Thịnh Nam báo địa chỉ. Lái xe cùng người phía sau nói cái gì đó, sau đó mới nhìn cô nói: “Tiện đường, lên xe đi.”

Chu Thịnh Nam vừa mừng vừa sợ, không kịp nghĩ nhiều mở cửa lên xe. Lúc ngồi xuống, ghé mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, Chu Thịnh Nam có chút sửng sốt, đột nhiên trở nên luống cuống.

(1): nghĩa là hết khổ đến s͙ư͙ớ͙n͙g͙, thời kỳ gian khổ đã qua, giờ đã đến lúc hưởng sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙.

Hết PN 6