Lên năm tư, vì trường học không còn lên lớp nên Tô Tử Hân liền trở về nhà thực tập, còn Tề Á Nhụy dọn đến chung cư của Điền Phi Chương. Trong ký túc xá đột nhiên trở nên trống vắng, Tần Noãn liền chuyển về biệt thự nam ngoại ô.
Ngày chuyển hành lý, sáng sớm Cố Ngôn Thanh đã lái xe tới trước cửa ký túc xá đón cô.
Bỏ vali vào trong cốp xe, Tần Noãn bưng lấy chậu cây tiên nhân cầu, hỏi Cố Ngôn Thanh: “Đây là của tiểu Chu Chu. Hồi trước gọi điện cậu ấy nói ném đi, nhưng em không có ném. Anh xem có nên đưa cho Cận Bùi Niên không?”
“Sau khi Chu Thịnh Nam xuất ngoại, cậu ta liền thay đổi. Trở thành một người hoàn toàn khác trước, mỗi ngày trầm mê vào trò chơi, cũng không biết muốn làm gì.” Cố Ngôn Thanh nhận lấy, nhìn thấy phía trên chậu hoa khắc chữ “Niên”, mới thở dài nói, “Để anh đưa cho cậu ta, tốt xấu gì cũng có cái tưởng niệm.” nói xong cũng bỏ vào trong xe.
Rời khỏi trường học, Tần Noãn chợt nhận ra đây không phải con đường về biệt thự nam ngoại ô, hơi nhìn về phía Cố Ngôn Thanh, hỏi: “Anh muốn dẫn em đến công ty?”
“Lát nữa anh có cuộc họp, tạm thời không có thời gian đưa em về nhà.”
Tần Noãn tùy ý duỗi lưng ra sau: “Được rồi, tùy anh.”
Công ty của Cố Ngôn Thanh, Tần Noãn đã đến rất nhiều lần. Có thời gian rảnh cũng đi theo bộ phận mỹ thuật đề ra chút ý tưởng của mình, mọi người cũng không lạ lẫm với cô.
Cố Ngôn Thanh sau khi trở về liền triệu tập bộ phận kỹ thuật họp. Cô cũng đến bộ phận mỹ thuật chào hỏi mọi người, rồi như bình thường đi tới văn phòng Cố Ngôn Thanh.
Trên bàn làm việc có hai cái máy tính, một trong hai là dành riêng cho cô.
Sau khi mở ra, cô tiếp tục thực hiện những hình ảnh chưa hoàn thành lần trước. Lúc Cố Ngôn Thanh quay lại liền nhìn thấy cô đã tự rót cho mình ly nước đặt trên bàn, ánh mắt chăm chú rơi xuống máy tính.
Cô có tài năng khác lạ trong hội họa, phong cách vẽ đặc biệt, những ý tưởng riêng độc đáo, luôn khiến hai mắt anh phải tỏa sáng một cách đầy kinh ngạc.
Khẽ xoa đầu cô, Cố Ngôn Thanh liền ngồi xuống bên cạnh: “Một tuần sau anh sẽ đi công tác.”
Tần Noãn ngẩng đầu nhìn anh.
Cố Ngôn Thanh nói: “Chúng ta cùng Hưng Lan có một cơ hội cạnh tranh công khai. Người thắng cuối cùng, sẽ có được bản quyền trò chơi.”
Tần Noãn vỗ vỗ vai anh: “Trình độ vẽ của bản cô nương đã đạt lô hỏa thuần thanh (1), bộ phận mỹ thuật chúng ta từng người từng người đều là tinh anh, hình ảnh demo tuyệt đối không có vấn đề! Nếu cuối cùng các anh không có thắng, vậy khẳng định là do phía kỹ thuật không tốt. Nhưng mà niềm tự hào của khoa máy tính Đại học C đã ở chỗ này, anh nói xem, có thể thua sao?”
“Đương nhiên sẽ không thua.” Cố Ngôn Thanh cười nhìn cô, thần sắc dần dần trịnh trọng mấy phần, “Đó là hạng mục lớn, lấy được hạng mục này sẽ đạt được một thành tích nhất định, đem lại danh dự cho chúng ta.”
——Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad——@_yinandyang—-
Ngày Cố Ngôn Thanh đi công tác, Tần Noãn ở nhà viết luận văn tốt nghiệp. Đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại nói Tần Hi ở trường học chơi bóng rổ gãy chân, lúc này Tần Minh Huy cùng Lan Bội lại đang ở nước ngoài, nhất thời không kịp quay về.
Thời điểm Tần Noãn vội vàng chạy đến bệnh viện, Tần Hi đã chống nạng từ bệnh viện đi ra, nhìn thấy Tần Noãn thì hơi ngoài ý muốn một chút, trừng mắt về phía quản gia.
Quản gia cúi đầu không nói gì. Chủ tịch cùng phu nhân đều không có ở nhà, ông đương nhiên chỉ có thể tìm Noãn tiểu thư.
Tần Noãn nhìn chân Tần Hi, hỏi: “Bác sĩ nói như thế nào?”
Tần Hi cười cười: “Không có làm bị thương đến gân cốt, nhưng mà cần thời gian nghỉ dưỡng.”
Tần Noãn giúp cậu nhóc mở cửa xe, sau đó cũng ngồi vào xe theo: “Đau không?”
“Còn đi được, không đau.”
Quản gia lái xe trở về Tần gia, phía sau hai chị em lại rơi vào im lặng, không nói một lời nào nữa.
“Anh rể đâu?” Tần Hi đột nhiên hỏi.
Tần Noãn nói: “Đi công tác.”
Tần Hi gật đầu.
Đến Tần gia, Tần Noãn mở cửa dìu cậu nhóc xuống. Thấy Tần Hi ngồi xuống ghế salon trong phòng khách, mắt Tần Noãn khẽ nhìn thời gian, suy nghĩ hỏi: “Em không có việc gì, thì chị về nhà trước nha?”
Tần Hi ngây ra một lúc: “Anh rể không có nhà, một mình chị về đó làm gì?”
“Viết luận văn tốt nghiệp đó.”
“… chị không nói em cũng quên mất, chị còn chưa có tốt nghiệp nhỉ? Nhưng ngược lại kết hôn cũng thật nhanh.” Tần Hi cười cười, “Chị, chị có ghét kết hôn không?”
Tần Noãn cho cậu nhóc một cái liếc mắt, quay người rót ly nước đi tới.
Tần Hi vừa đúng khát nước, nói tiếng cám ơn đưa tay muốn nhận lấy, Tần Noãn lại không nhìn thấy, trực tiếp ngồi xuống một bên ghế sopha khác, tự mình nhấp một ngụm. Về sau đột nhiên ý thức được cái gì, cô vô tội nhìn sang: “Em muốn uống nước sao?”
Khóe miệng Tần Hi co quắp, nghiêng đầu: “Không khát.”
Tần Noãn nín cười, lại rót cho cậu nhóc một ly đặt ở trên bàn thủy tinh.
Tần Hi quét mắt nhìn một vòng, không nhúc nhích.
Tần Noãn cười ra tiếng: “Em cũng đã lớp 12 rồi, làm sao vẫn còn ngây thơ như thế?”
“… Rõ ràng là chị ngây thơ.”
Tần Noãn bưng ly nước kia lên đưa cho cậu, Tần Hi nhận lấy, ừng ực ừng ực uống sạch sẽ, thật sự rất khát. Để ly xuống, Tần Hi đột nhiên nói: “Thi đại học xong, em sẽ ra nước ngoài”
Trên mặt Tần Noãn có chút kinh ngạc, chớp mắt một cái, lập tức gật đầu: “Ý muốn của em?”
“Là ý muốn của cha, nhưng cũng không khác biệt lắm với ý muốn của em đi. Lúc trước chị chống đối ông ấy, đến phiên em lại chọc ông ấy tức giận cũng không tốt, lớn tuổi rồi, tim cũng yếu.”
Tần Hi tựa vào ghế sô pha, trên khuôn mặt tuấn dật treo một nụ cười, “Thật ra em là loại người gặp sao yên vậy, đến đâu ở đâu cũng đều tốt.”
Tần Noãn nhìn về phía cậu: “Chính mình quyết định là tốt rồi, ra ngoài thấy chút việc đời, về sau Viễn Thương còn phải dựa vào em.”
Tần Hi muốn nói lại thôi, một hồi lâu mới nói: “Chị, nếu như em đi, chị thường xuyên trở về đây thăm mọi người một chút, được không?”
Tần Noãn cúi đầu nhấp một ngụm trà, hơi nóng bốc ra từ trong cốc hắt vào mắt cô, phản chiếu trong ánh mắt lộ ra mấy phần phức tạp. Dừng lại mấy giây, cô thở nhẹ một hơi, hơi gật đầu: “Được.”
Hai người lâu lắm mới ngồi xuống nói chuyện một lúc, bất tri bất giác đến trưa, Tần Noãn liền ở lại dùng bữa trưa.
Lúc từ Tần gia đi ra, quản gia nói muốn đưa cô về, nhưng cô không đồng ý.
Đứng ở bên ngoài cổng chính, cô lần đầu tiên khi rời đi quay đầu lại nhìn căn biệt thự này. Trước kia mỗi lần đến đều là vội vã đến, vội vã đi. Nơi này dường như cùng với cô không có lên quan gì quá nhiều, cô cố gắng làm chính mình thành người qua đường, nhưng trong lòng lại luôn có ngột ngạt không nói ra được, áp bách cô.
Hôm nay đi ra, cái cảm giác khó chịu dưới đáy lòng đột nhiên phai nhạt hơn rất nhiều. Cô lần đầu tiên cảm giác được, về nhà là một chuyện rất nhẹ nhàng, thoải mái. Ngước mắt lên, cô nhìn thấy Tần Hi đang đứng trên sân thượng, một tay chống cái nạng, sợi tóc nhỏ vụn bị gió thổi bay, nở nụ cười trong trẻo dưới ánh mặt trời rực rỡ. Cậu giơ cao tay lên lắc lắc ra hiệu, chỉ chỉ vào điện thoại.
Tần Noãn kinh ngạc cầm điện thoại di động lên, phát hiện cậu nhóc chẳng biết lúc nào đã chụp ảnh cô rồi gửi tới, ngay sau đó là một câu: 【Kết hôn rồi, vẫn là người Tần gia.】
Tần Noãn xem những chữ trên điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Hi, cậu nhóc vừa lúc đang nhìn cô, vui vẻ phất phất tay: “Chị, nhớ kỹ những gì đã đồng ý, phải thường xuyên trở về!”
Xe cô gọi đã đến, Tần Noãn mở cửa xe ngồi lên, lúc xe chầm chậm lăn bánh rời đi, cô ấn nút kéo kính cửa sổ xuống nhìn ra phía sau, Tần Hi vẫn ở trên sân thượng đứng đấy. Ô tô chạy qua khúc cua, thiếu niên trên sân thượng cũng biến mất trong tầm mắt. Nghĩ đến lời cậu nhóc vừa rồi, Tần Noãn ấn mở Wechat trả lời một câu: 【Nhớ kỹ, cám ơn!】
Tần Hi gửi tới một khuôn mặt tươi cười.
Lúc thoát khỏi giao diện nói chuyện, Tần Noãn phát hiện hai giờ trước Cố Ngôn Thanh gửi một tin nhắn: 【Anh lấy được bản quyền rồi, một lát nữa sẽ trở về.】
Tần Noãn ngạc nhiên nắm chặt điện thoại, suy nghĩ một chút, nói với tài xế: “Sư phụ, đổi địa điểm. Đi đến sân bay!”
Nơi này cách sân bay hơn một giờ, đợi cô đến sân bay, đoán chừng Cố Ngôn Thanh cũng gần đến rồi
——
Tần Noãn chờ tại cửa ra phi trường, liên tiếp nhìn quanh bên trong, nhưng vẫn không nhìn thấy người. Không biết thời gian máy bay hạ cánh, cô sợ mình đã bỏ lỡ, cúi đầu gửi Wechat cho Cố Ngôn Thanh: 【Anh về chưa? Mấy giờ đến thành phố C, em ở…】chữ còn chưa có đánh xong, trán đã bị người nào dùng ngón tay gõ hai cái.
Cô vô thức ngước mắt, nhìn thấy Cố Ngôn Thanh đứng ở trước mặt cô cười: “Sao không gọi điện nói trước một tiếng?”
Hôm nay anh có chút không giống trước đây. Anh mặc âu phục giày da, dáng người cao lớn, lưng thẳng tắp, trên khuôn mặt trắng nõn tuấn dật phác hoạ ra đường cong sạch sẽ, đẹp đẽ. So với khí chất ôn nhuận dịu dàng trước đây có điểm khác biệt, quanh thân lộ ra một tầng ổn trọng nghiêm trang chưa từng có.
Trong thoáng chốc, cô phát hiện trên người Cố Ngôn Thanh có hình bóng của dì Lục Tinh.
Lục thị thương nhân thế gia đã ăn sâu vào xương máu, chí khí bẩm sinh đủ để rong ruổi thương trường tàn khốc. Ngày trước cái chí khí ấy bị anh ẩn nấp dưới bề ngoài ôn tồn lễ độ, hôm nay lại bị một thân đồ vét đột nhiên phát huy vô cùng tinh tế.
Bộ dáng này của anh, khi tiếp nhận Đằng Thụy trong tương lai, hẳn sẽ đủ sức răn đe một số người trong hội đồng quản trị nhỉ?
Tần Noãn còn đang ngẩn người, Cố Ngôn Thanh nhíu mày, điểm một cái lên mũi của cô: “Nhìn cái gì đấy?”
Bên trong mắt hạnh Tần Noãn hiện ra ánh sáng, cười nói tự nhiên: “Nhìn chồng yêu đẹp trai của em!”
Khâu Viễn cùng Điền Phi Chương ở đằng sau ho kịch liệt.
Tần Noãn hoàn hồn, lúc này mới phát hiện đằng sau có người đi theo.”… Em là nói, chúc mừng các anh, có thể thuận lợi như vậy.”
Khâu Viễn nói: “Có thể nói là một chút cũng không thuận lợi, bên Hưng Lan âm thầm cho người ngáng chân, xém chút nữa đã thất bại trong gang tấc. Lý thị tốt xấu gì cũng là xí nghiệp lớn theo chân Viễn Thương, thế mà lại làm thủ đoạn tiểu nhân, đúng là không phải người!”
Tần Noãn nghe được liền xiết chặt tay, vội hỏi: “Sau đó thì sao?”
Khâu Viễn cười: “Hưng Lan bên kia không làm nên chuyện, chồng em chẳng phải cũng là cầm thú sao?”
Tần Noãn: “… ? ?”
Khâu Viễn vỗ vỗ vai Cố Ngôn Thanh, nói tiếp: “Hưng Lan muốn lúc chúng ta đang diễn thuyết xảy ra sai lầm. Kết quả trò chơi bên bọn họ đột nhiên tuồn ra tin tức dính đến đạo văn, đến tư cách cạnh tranh của Hưng Lan cũng không còn nữa. Chồng yêu em làm còn không cầm thú sao ?”
Cố Ngôn Thanh xem thường: “Hưng Lan đạo văn là thật, tớ chỉ là tại thời khắc mấu chốt phát huy hiệu quả lớn nhất. Đối phó với tiểu nhân càng phải dùng thủ đoạn cao cường hơn.”
“Cậu có chiêu cuối còn không nói sớm, làm hại tớ cùng lão Điền sốt ruột một lúc lâu, kết quả cái gì cũng không xảy ra. Đùa vui lắm sao?”
Cố Ngôn Thanh nhìn về phía cậu ta: “Nếu nói sớm, hai người các cậu sẽ không cảm thấy khẩn trương, bên Hưng Lan làm sao đắc ý nữa?”
“… Cầm thú!”
Cố Ngôn Thanh kéo môi, dắt tay Tần Noãn rời đi.
Khâu Viễn ở phía sau hô lớn: “Hai người đi đâu vậy?”
Cố Ngôn Thanh: “Về nhà.”
“Tiệc ăn mừng tối nay, đừng quên đấy!”
Cố Ngôn Thanh không trả lời. Anh để xe ở tầng hầm, hai người lái xe về nam ngoại ô.
Mở cửa vào nhà, Tần Noãn một bên thay giày một bên hỏi anh: ” Không phải Khâu Viễn nói có tiệc ăn mừng sao, anh không đi?”
“Không vội, để bọn họ chơi trước đi.”
“Có chuyện vui như vậy, kỷ niệm ăn mừng không phải cũng là một sự kiện lớn sao, sao có thể không vội được.”
Cô thay giày xong đang muốn đi vào phòng khách, bị anh dùng tay kéo lại, ép ở góc tường.
Ánh mắt thâm tình rơi xuống, khàn giọng mở miệng, “Muốn cùng em chúc mừng trước.”
Anh nhẹ mυ'ŧ môi Tần Noãn, bàn tay luồn vào bên hông của cô, khẽ vuốt ve da thịt non mềm.
Tần Noãn bị anh ngăn ở trên tường, hormone nam tính mãnh liệt bao vây quanh người cô, tràn đầy tính xâm lược.
Cô ưm một tiếng, đỏ mặt đẩy anh: “Đừng ở chỗ này…”
Anh ngước mắt nhìn cô, trong ánh mắt hòa hợp si mê, triền miên. Lúc nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng này của cô, anh khẽ mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: “Trong nhà mình, còn phải chọn chỗ sao?”
Anh ôm người giữ chặt trong ngực, lần nữa cúi đầu hôn lên môi đỏ đang vểnh lên, nuốt vào những lời than nhẹ không kịp của cô.
Hoàng hôn buông xuống, căn phòng liền ảm đạm, thanh âm thân mật liên tục kéo dài. Thời điểm Cố Ngôn Thanh tắm rửa trở về phòng ngủ, Tần Noãn đã nằm lỳ trên giường với mái tóc dài vừa được gội sạch.
Anh cầm máy sấy đi qua, ngồi ở bên giường giúp cô xấy khô mái tóc.
“Một lát nữa ăn mừng, em đi cùng anh đi.” anh đột nhiên nói.
“Đương nhiên! Trong đó cũng có công lao của em, rất nhiều nhân vật quan trọng là do em thiết kế.”
Cố Ngôn Thanh cười để máy sấy sang một bên, giúp cô vuốt vuốt mái tóc: “Vậy thay quần áo đi.”
Tần Noãn ừ một tiếng rồi đứng lên đi tới phòng thay quần áo, một bên thay quần áo, một bên nói chuyện với Cố Ngôn Thanh ở phía ngoài: “Đúng rồi, hôm nay Tần Hi không cẩn thận bị gãy chân, em có đi Tần gia nhìn một chút. Cậu nhóc nói thi đại học xong, muốn ra nước ngoài.”
“Rất tốt, về sau em ấy còn phải đi một con đường dài nặng nề, hẳn là nên thấy một chút việc đời.”
Tần Noãn mấp máy môi: “Em ấy còn nói muốn em trở về thăm Tần gia nhiều lần hơn. Thật sự em đi cũng không biết để làm gì, cũng không biết nên nói gì với cha nữa. Khả năng, trong lòng vẫn có một chút oán hận đi. Nếu như lúc trước em về nước, ông ấy có thể quan tâm tới em nhiều hơn một chút, nếu như ông ấy giống như ông nội mà làm bạn với em thì…” lời còn chưa nói xong, cửa phòng đã bị anh kéo ra.
Cố Ngôn Thanh đã thay một bộ quần áo bình thường, một lần nữa trở về cái khí chất nho nhã lịch sự kia. Trên người truyền đến hương cỏ xanh vừa mới tắm xong, tươi mát thoải mái, dường như có thể làm cho cô bình tĩnh lại.
Tần Noãn ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Anh tiến lên hai bước, lòng bàn tay khẽ vuốt gương mặt của cô, chậm rãi nói: “Không muốn đi thì không đi nữa.”
Tần Noãn cười cười: “Thật ra, Tần Hi cùng dì Lan Bội đều rất tốt, nhất là Tần Hi, em có thể cảm nhận được lòng tốt của em ấy đối với em. Mẹ con hai người cũng không tiếc gì với em, đúng không?”
Cố Ngôn Thanh nhìn chằm chằm cô, cũng không nói gì.
“Tần Hi nói, em kết hôn rồi thì vẫn là người của Tần gia, lời này ngay cả cha em cũng chưa nói với em. Anh nói xem người em trai này, có phải rất tốt hay không?” cô nói, thở phào một cái, “Cho nên yêu cầu của em ấy, em đồng ý. Nếu em ấy ra nước ngoài, dì Lan Bội ở nhà một mình, em sẽ thường xuyên trở về thăm hỏi. Anh xem em làm như vậy, có đúng hay không?”
Cố Ngôn Thanh giúp cô chỉnh tóc ra sau mang tai, ôn nhu nói: “Anh không quan tâm em đúng hay là sai, anh chỉ để ý tới em. Noãn Noãn của anh vui vẻ là được rồi.”
“Em cảm thấy, nếu con của chúng ta sau này có một người cậu tốt như vậy yêu thương nó, vậy sẽ là một chuyện rất vui vẻ. Em chỉ có một mình anh. Nhưng mà con của chúng ta, tương lai nhất định phải có rất rất nhiều người yêu thương. Như thế em sẽ không còn tiếc nuối điều gì.”
Cố Ngôn Thanh đau lòng ôm người trước mặt, ở bên tai cô nhỏ giọng: “Noãn Noãn, anh rất yêu em, sẽ luôn mãi mãi yêu em.”
Khóe môi Tần Noãn giương lên, duỗi ngón tay nâng gương mặt của anh lên, “Cố Ngôn Thanh anh biết không? Lần đầu tiên em nhìn thấy anh, em cảm thấy cả người anh đều đang phát sáng. Khi đó em nói với chính mình, anh là mặt trời của em, nếu như em đuổi kịp anh, thế giới của em sẽ không còn lạnh lẽo nữa. Cho nên em liều mạng theo đuổi anh, được ăn cả ngã về không mà chạy theo. Lúc ấy rất sợ hãi đuổi không được, sợ ánh mặt trời kia đột nhiên biến mất, em sẽ lại núp ở bên trong nơi âm u nơi hẻo lánh, mưa liên miên, gió lạnh lẽo, đầy rẫy bừa bộn.”
Tầm mắt cô rũ xuống, phảng phất lại nghĩ tới lúc trước cô đơn bất lực, mi mắt run rẩy nhiễm một tầng ướŧ áŧ.
Cố Ngôn Thanh đem người ôm vào trong ngực, hôn trán lên trán của cô, thanh âm khàn khàn, mang theo run rẩy: “Hiện tại, ánh mặt trời này là của một mình em.”
Cô dựa ở trước ngực anh, khẽ nhếch môi cười yếu ớt: “Đúng vậy, là mặt trời của em.”
“Mặt trời lớn về sau sẽ sinh mặt trời nhỏ, bọn nó đều mãi mãi yêu em.” anh thân mật cọ xát đỉnh đầu cô, “Sinh nhiều thêm mấy đứa, có được không?”
Tần Noãn cười, nhẹ nhàng gật đầu. Như vậy thật tốt.
—-
Thế giới của cô đã từng tràn đầy mây đen, mưa gió mịt mù, cỏ cây hoang tàn. Là anh mang theo mặt trời thiêu đốt mà đến, đẩy mây mù ra, chiếu ánh hào quang xuống. Từ đó trở đi, mặt đất hồi xuân, băng tiêu tuyết tan, mận đỏ nở rộ ngạo nghễ; chim chóc ngửa đầu hát vang. Thế giới của cô, rốt cục nghênh đón mùi thơm ngào ngạt thanh nhã, hạnh phúc hoa nở!
(1): Theo Tần Noãn chính là học vẽ cực kỳ cực kỳ nhuần nhuyễn, thực hành siêu việt.
*Tác giả có lời muốn nói: Chính văn đã kết thúc nha, cảm ơn mọi người đã ủng hộ, đằng sau sẽ còn có phiên ngoại ngọt ngào, cùng câu chuyện của Cận Bùi Niên cùng tiểu Chu Chu.
Cảm ơn tất cả các bạn độc giả đã cùng đi với Yin & Yang từ đầu những chương truyện hay những bạn đã ủng hộ thời gian sau này. Mỗi một comment, mỗi một lượt thích đều khích lệ tinh thần của chúng mình rất nhiều. Đây là cuốn truyện đầu tay nên khó trách khỏi những sai sót không đáng có nhưng chân thành cảm ơn vì các bạn đã theo chúng mình tới bây giờ. Vẫn còn 20 chương phiên ngoại phía trước đang chào đón, chúng mình sẽ tiếp tục chăm chỉ edit hoàn CV+PN. Sau này nhà sẽ ra thêm nhiều tác phẩm hơn, vẫn mong nhận được sự ủng hộ như thuở ban đầu và ngày càng được biết đến nhiều hơn
Hoàn chính văn: 08/04/2020