Buổi chiều, tất cả mọi người rời khỏi biệt thự Lục gia, Tần Noãn cùng Cố Ngôn Thanh vẫn còn ở đó.
Ông ngoại Lục mang kính lão kéo Cố Ngôn Thanh chơi trò chơi với mình, Tần Noãn cùng bà ngoại Lục ngồi ở bên cạnh xem.
Bà ngoại Lục cười cười nói với Tần Noãn: “Từ khi Mị Mị làm ra trò chơi này, mỗi ngày ông ấy cái gì cũng không làm, chỉ muốn chơi trò chơi thôi. Mị Mị sợ ông chơi nhiều tổn thương mắt, cài đặt thời gian hạn chế, mỗi lần đến thời gian hạn chế, lão liền ném tay cầm trò chơi đi, bắt đầu phát cáu.”
Bà Lục nói, dở khóc dở cười lắc đầu: “Ông ngoại con hiện tại không khác gì trẻ nhỏ, lão hài đồng (1), nhìn xem ta có như ông ấy không?”
Tần Noãn nghe xong, kéo cánh tay bà ngoại Lục nháy mắt cười: “Bà ngoại vẫn còn trẻ mà, bà ưu nhã hào phóng, thanh lịch nhẹ nhàng, ông ngoại cùng bà không cách nào so sánh được.”
Ông ngoại Lục đẩy gọng kiếng, nhìn sang bên này một chút: “Tần nha đầu(2), lỗ tai của ta vẫn còn hoạt động rất tốt đấy.”
Tần Noãn sẵng giọng: “Ông ngoại, con đây không phải đang dỗ bà ngoại cao hứng sao, ông ngoại giả bộ không nghe thấy có được không?”
Lục lão gia tử hừ hừ cái mũi: “Con bé này ,như vậy là không được! Khen một cái còn phải giẫm một cái.”
Cố Ngôn Thanh ghé mắt nhìn về phía ông ngoại: “Ông như vậy còn cùng tiểu cô nương chấp nhặt, bà ngoại nói ông ngoại là lão hài đồng không sai mà.”
Ông ngoại Lục trừng anh.
Cố Ngôn Thanh nhướng mày ra hiệu về phía màn hình lớn: “Ông ngoại, ông rơi xuống khe rồi.”
“. . . anh đi chơi cùng Tần nha đầu đi, tôi cùng bà ngoại anh vẫn có sự ăn ý hơn, anh mang tôi theo làm rơi xuống khe không nói, thế mà còn chết mấy lần!” Ông ngoại Lục nói xong đẩy anh đi.
Cố Ngôn Thanh cười đứng dậy, cùng bà ngoại Lục đổi vị trí.
Anh dựa vào trên ghế sa lon, nắm tay Tần Noãn một cách tự nhiên, tùy ý vuốt ve chơi đùa.
Bà Lục không thường chơi, rốt cục ông ngoại Lục đã có một cơ hội tuyệt vời thể hiện uy phong, chỉ lung tung đủ thứ, khoa tay múa chân.
Không đến hai mươi phút, bà Lục bị bạn già la hét ầm ĩ làm cho phiền não, nhíu mày ném tay cầm đi: “Không chơi, ông lợi hại như vậy thì tự lên đi!”
Nói xong quay người đi ra.
Ông ngoại Lục sửng sốt một lúc, nhỏ giọng lầm bầm: “Nói tôi trẻ con, vậy mà còn tức giận với tôi.” Trong miệng thì nói vậy, nhưng vẫn vui vẻ đuổi theo bà ngoại.
Trong phòng trò chơi chỉ còn lại Tần Noãn cùng Cố Ngôn Thanh, Tần Noãn nghĩ đến khi ông bà ngoại Lục ở chung, nhịn không được câu môi cười, lại cảm khái: “Hai chúng ta đến lúc già cũng được như vậy là tốt rồi.”
Cố Ngôn Thanh vuốt vuốt ngón tay nhỏ bé của cô, thanh âm bình tĩnh không lay động: “Sẽ không.”
Tần Noãn kinh ngạc ngẩng đầu, hơi nhíu mày, có chút không vui. Sẽ không là ý gì? Bọn cô sẽ không thể như vậy đến già sao?
Cố Ngôn Thanh nhấc mí mắt lên nhìn cô. Một lát sau cười đem ngón tay của cô dán lên gương mặt chính mình, khẽ hôn vào lòng bàn tay: “Anh sẽ không ngây thơ như ông ngoại chọc bà ngoại tức giận, già rồi anh vẫn luôn sủng ái em.”
Tần Noãn bị anh trêu chọc có chút đỏ mặt, lại sợ bị anh phát hiện, cúi đầu im lặng chốc lát. Cô ngẩng đầu, giả bộ trấn định mà nói: “Mị Mị, em cũng sẽ sủng ái anh!”
“. . .” Khóe môi Cố Ngôn Thanh giật giật, bên tai đỏ lên mấy phần, nhíu mi, “Không cho phép gọi anh như vậy.”
Trong nắt Tần Noãn hiện lên vẻ giảo hoạt: “Vì sao, ông bà ngoại cũng gọi anh như vậy.”
Cố Ngôn Thanh nâng cằm thon của cô lên, trong giọng nói lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Em gọi như vậy, phá hư bầu không khí.”
“A, có lẽ anh vẫn chưa quen, chờ nghe quen thuộc là tốt rồi. Về sau em sẽ gọi thật nhiều.”
“. . .”
——Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad——@_yinandyang—-
Chuyện Tần Noãn cùng Cố Ngôn Thanh đính hôn cũng không có nói ra ngoài, ngoại trừ người thân trong nhà, thì cũng chỉ có thành viên của hai phòng ký túc xá biết được.
Tối hôm đó, Cố Ngôn Thanh theo lệ mời người của hai phòng ký túc xá ăn cơm.
Lúc tụ tập ở cửa chính trường học, Cận Bùi Niên dựa vào thân xe, nhìn về phía đám người Tần Noãn, ánh mắt đảo qua phía sau ba cô gái, trong mắt hiện lên một vòng kinh ngạc. Sau đó quay đầu đi, cũng không nói gì.
Cố Ngôn Thanh liếc cậu ta một cái, hỏi Tần Noãn: “Sao lại thiếu một người?”
Tần Noãn giải thích: “Tiểu Chu Chu có công việc làm thêm tối nay mới kết thúc, bảo chúng ta qua trước đi.”
Nghe ra cô ấy không phải vì trốn tránh mình, Cận Bùi Niên đứng bên cạnh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, mở cửa để cho mọi người lên xe.
Tề Á Nhụy, Điền Phi Chương cùng Tô Tử Hân lên xe Cận Bùi Niên. Cuối cùng Khâu Viễn lạc đàn, rất vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ ngồi trên xe Cố Ngôn Thanh làm bóng đèn.
Ngồi ghế sau chỉ có một mình Khâu Viễn, cậu ta tùy ý co chân tay lại, nhìn Tần Noãn ngồi ghế phụ nói: “Học muội, em khi đó dễ dàng bị Thanh ca lừa gạt tới tay coi như xong đi. Hiện tại còn tiến triển nhanh như vậy, thế mà lại đồng ý cùng cậu ta đính hôn.”
Cậu ta nói, thở dài một tiếng: “Người như Cố Ngôn Thanh, mặc dù cũng tạm được, nhưng mà em không thể quá gấp nha. Con gái nhiều lựa chọn, lỡ như có người tốt hơn cậu ta thì sao?”
Cố Ngôn Thanh lái xe đi trên đường lớn, đuôi lông mày nhướng lên: “Tốt hơn? Cậu sao?”
Khâu Viễn sửa sang lại cổ áo, cả người ngồi thẳng ho nhẹ hai tiếng, dáng vẻ chanh xả: “Sao, thế nào?”
Cố Ngôn Thanh cười: “Ánh mắt vị hôn thê của tớ rất cao, dạng như cậu, cô ấy chướng mắt.”
Khâu Viễn: “. . .”
Tần Noãn nãy giờ một mực không chen vào, quay đầu lại hỏi: “Học trưởng, anh tại sao nói em lúc đầu bị Cố Ngôn Thanh lừa gạt tới tay dễ như trở bàn tay ? Lúc trước em theo đuổi anh ấy, mọi người đều biết nha, phải là anh ấy bị em dỗ tới tay mới đúng.”
Khâu Viễn chậc chậc lắc đầu: “Học muội quả nhiên quá ngây thơ rồi. Nào, hôm nay anh đây vạch trần cho em biết lịch sử đen tối của Thanh ca một chút.”
Cố Ngôn Thanh: “Cậu muốn xuống xe sao?”
Khâu Viễn vẻ mặt u oán: “Học muội, xem ra nói không được nữa rồi, chồng em uy hϊếp anh.”
“. . .” Tần Noãn nhìn Cố Ngôn Thanh một chút, rất hứng thú nói với Khâu Viễn, “Không có việc gì, anh cứ tiếp tục nói, anh ấy không dám.”
Trong mắt Khâu Viễn hiện lên vẻ đắc ý, thở dài: “Ai, nên kể đoạn nào đây? Nhớ ngày đó, học trưởng Thôi Hạo của khoa em ở trong ký túc xá tụi anh tuyên bố nói muốn theo đuổi Tần Noãn. Nói lúc phát đồng phục quân huấn sẽ vụиɠ ŧяộʍ giấu cái mũ của em đi, để nhân cơ hội mời cơm. Kết quả em nói xem có khéo hay không, đúng lúc gặp được Thanh ca của chúng ta, da mặt dày dạn cùng các em ăn cơm.”
“Anh nghe nói, lúc ăn cơm cổ tay cậu ta lỡ run một cái, làm bẩn váy em, hai người còn mượn cớ trao đổi Wechat.” Khâu Viễn nói, quét mắt về phía vị trí lái, thanh âm nhỏ hơn một chút, “Sau đó Cận lão đại về ký túc xá nói với bọn anh: Cố Ngôn Thanh quá đen tối, rất có thể đang có mưu đồ với con gái người ta!”
Tần Noãn sửng sốt một chút. Chuyện này cô còn nhớ rõ, lúc ấy vừa khai giảng năm nhất. Thì ra đồng phục quân huấn thiếu mất cái mũ không phải là trùng hợp, là Thôi Hạo gây sự, mượn cơ hội mời cô ăn cơm?
Cho dù như thế, ở đại sảnh ký túc xá nam sinh gặp được Cố Ngôn Thanh cùng Cận Bùi Niên, mọi người cùng nhau đi ăn lẩu, có chút không giống như lời Khâu Viễn nói. Lúc ấy, cô cũng không nhìn ra Cố Ngôn Thanh có một chút gì thích cô.
Khâu Viễn: “Học muội em phải tin anh, chuyện Cố Ngôn Thanh không chỉ mỗi chừng này. Còn nhớ lúc trước có người thổ lộ với em ở thao trường không? Ngày đó Thanh ca của chúng ta ỷ mình là chủ tịch hội sinh viên chạy tới náo loạn một trận. Lúc trở về ký túc xá, sắc mặt cậu ta có thể mang đi dọa người.”
Cố Ngôn Thanh: “Khâu Viễn, cậu ngậm miệng!”
Tần Noãn nghe đến chỗ thú vị: “Tiếp tục, tiếp tục.”
Sau đó dặn dò Cố Ngôn Thanh, “Anh lo lái xe đi, phải tập trung.”
“. . .”
Khâu Viễn nghĩ nghĩ: “Lại sau đó, lão Điền của ký túc xá bọn anh không phải hẹn hò với Tề Á Nhụy sao? Muốn mời ăn cơm, nói hai phòng ký túc xá làm quan hệ hữu nghị. Cố Ngôn Thanh ngay lúc đó tỏ thái độ rất không hứng thú, không muốn tham dự.”
“Cận lão đại nói Tần Noãn cùng Tề Á Nhụy chung phòng ký túc xá. Sau đó anh liền nói: Như vậy đúng lúc tổ chức quan hệ hữu nghị Cố Ngôn Thanh không đi, mỹ nữ không có ai cùng tớ tranh giành. Em đoán xem lúc ấy Cố Ngôn Thanh nói cái gì?”
Khâu Viễn hắng giọng, học ngữ khí của Cố Ngôn Thanh ngay lúc đó:” Người của tớ, đừng đυ.ng vào.”
Khóe môi Tần Noãn dần dần giương lên, nhìn về phía Cố Ngôn Thanh: “Khi đó, em cùng anh cũng không có quan hệ gì nha? Vì sao lại là người của anh rồi?”
Cố Ngôn Thanh mím môi: “Cậu ta nói mò, đừng tin.”
“Nói mò?” Khâu Viễn hỏi Tần Noãn, “Lúc trước huấn luyện quân sự, Cố Ngôn Thanh có phải từng đưa cho em cốc nước hay không?”
Tần Noãn giật mình, nghĩ nghĩ nói: “Anh ấy bán cho em, em bỏ tiền ra mua.”
“Đúng, chính là lúc đó, cậu ta đưa cho em cái cốc, em lại trả cho cậu ta một trăm nhân dân tệ tiền mặt đúng không?”
Tần Noãn gật đầu: “Sao anh biết?” Lúc ấy không có tiền lẻ, Cố Ngôn Thanh còn trả lại tiền thừa cho cô nữa.
Sắc mặt Cố Ngôn Thanh dần dần không nhịn được: “Khâu Viễn, tối nay cậu còn muốn ăn cơm nữa không.”
Tần Noãn nghe đang rất hăng say, quay sang trừng anh: “Đừng ngắt lời!”
“. . .”Phía trước đèn đỏ, Cố Ngôn Thanh dừng lại, ghé mắt nhìn cô: “Chuyện còn lại nếu em muốn biết, hôm nào anh sẽ kể cho em nghe.”
Trên mặt Tần Noãn hiện lên một tia đắc ý nhỏ: “Cho nên những gì học trưởng Khâu Viễn nói đều là thật sao?”
“Ừ.” Anh mất tự nhiên quay mặt, lái xe đi thẳng.
Tần Noãn nghĩ đến những lời Khâu Viễn mới nói, chuyện trước kia dần dần kéo về. Cô vẫn cho rằng theo đuổi Cố Ngôn Thanh rất khó khăn. Kết quả, mình là đần độn bị lừa gạt sao?
“Cố Ngôn Thanh, ” cô nghiêng đầu nhìn anh, “Chuyện này em nhớ kỹ, anh phải tìm cơ hội thành thật khai báo với em. Nếu không, em rất khó dỗ.”
(1): Lão- già; hài đồng- đứa trẻ ấu trĩ. Từ này nghĩa là tuy già rồi nhưng tính vẫn còn trẻ con
(2): thường trưởng bối dùng từ này để gọi cháu gái một cách thân mật
Hết chương 44