Khuôn mặt cô rất gần, ngũ quan tinh xảo xinh xắn, da thịt trắng nõn mềm mịn, hàng mi cong dài rung động nhè nhẹ. Không tô son nhưng đôi môi vẫn hơi đỏ, khóe môi giương lên mấy phần, ở bên trái gò má có lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Cố Ngôn Thanh chống cằm nhìn cô, nhất thời muốn trêu chọc một chút. Anh dần dần di chuyển mặt mình sát gần, sau đó duỗi ngón chỏ tay phải, ở trên môi đỏ cô nhẹ nhàng điểm một cái.
Sau đó, Cố Ngôn Thanh thần sắc tự nhiên thu tay lại, nhìn bộ dáng cô lúc này, nhẹ nói: “Được, hôn xong rồi.”
Tần Noãn chậm rãi mở mắt ra, nhớ lại vừa mới giữa cánh môi chuồn chuồn lướt nước xúc cảm, môi mỏng nhấp hai lần, vẫn chưa thỏa mãn. Anh ấy, thật chỉ hôn một chút như vậy thôi sao?Không cần trung thực như thế chứ. . .Tần Noãn trong lòng có hơi thất vọng.
Cố Ngôn Thanh đã ngồi thẳng người, cầm lấy sách trước mặt cô bỏ chung với sách của mình, đứng dậy: “Đi ăn cơm thôi.”
“Ồ.” Tần Noãn ngoan ngoãn đáp một tiếng, cùng anh đi ra khỏi phòng học.
Trong lòng vẫn đang suy nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp. Có lẽ là quá nhập tâm, quên mất rằng phòng học toàn bộ đều là bậc thang, dưới chân dẫm vào hư không, thân thể không khống chế được ngã về phía trước.
Cố Ngôn Thanh quay đầu, thấy vậy liền biến sắc, thuận thế giữ chặt cánh tay cô.
Cả người Tần Noãn ngã dúi về phía trước, nhào vào trong lòng anh. Cô vẫn chưa hết kinh hoàng ngẩn đầu nhìn anh, mắt hạnh mở to nhìn anh: “Em, em không phải cố ý.”
Ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào, hắt lên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Má hồng, da trắng, hai con ngươi linh động chợt lóe, tinh tế mà lại đáng yêu.
Cố Ngôn Thanh lẳng lặng nhìn chăm chú một lát, gương mặt tuấn dật sát lại gần, như muốn hôn cô.
Tần Noãn khẩn trương nhắm mắt lại, trong lòng nhảy loạn.
Lúc này, bên ngoài hành lang chợt truyền đến tiếng cười đùa, thanh âm rất gần.
Thân hình Cố Ngôn Thanh hơi dừng lại, buông cô ra.
“Nhìn đường.” Ngữ khí bình tĩnh nắm lấy tay cô, nhanh chân đi ra khỏi lớp học.
Nụ hôn trong mong đợi không đến, Tần Noãn cắn môi đi theo sau anh, trong lòng có chút không thoải mái. âm thầm phỉ nhổ những người bên ngoài tới không đúng lúc, phá hư chuyện tốt của cô.
Ngẩng đầu thấy bên tai Cố Ngôn Thanh phiếm hồng, lúc này cô mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, ý cười trên mặt nở rộ.
Ra khỏi tòa nhà giảng dạy, tay Tần Noãn tay vẫn như cũ bị anh nắm.
Anh bước chân quá nhanh, Tần Noãn từng bước nhỏ theo sau: “Cố Ngôn Thanh, đây có phải là mối tình đầu của anh không?” Vừa dứt lời, Tần Noãn rõ ràng cảm giác được dường như bước chân anh chậm nửa nhịp, về sau giả bộ không có chuyện gì tiếp tục đi về phía trước.
Tần Noãn cười: “Trước đây anh đã chạm qua tay cô gái nào không, kiểu ngây thơ đó?”
Cố Ngôn Thanh không để ý tới cô, ngược lại bước chân so với vừa rồi còn nhanh hơn.
Tần Noãn theo không kịp, dùng sức kéo anh lại.
Cố Ngôn Thanh dừng lại, bất đắc dĩ nhìn cô: “Không đói bụng?”
Tần Noãn không đáp, nhướng mày nhìn anh: “Em có phải là mối tình đầu của anh không?”
Cố Ngôn Thanh trầm mặc.
Tần Noãn: “Nếu như đúng thật, vậy rất có khả năng đây là cơ hội yêu đương cuối cùng trong đời anh. Hơn nữa còn là em đuổi theo anh.”
Cố Ngôn Thanh nhìn cô, muốn nghe xem rốt cuộc tiếp theo cô muốn nói cái gì.
Tần Noãn cười giả dối: “Mà cả đời này, dù sao cũng phải vì yêu mà dũng cảm một lần. Chưa từng theo đuổi qua một ai, là quá không hoàn mỹ. Vì để cho anh càng thêm hoàn mỹ hơn, em cho anh một cơ hội theo đuổi em, thế nào?”
Đôi mắt sáng ngời nhìn anh, bên trong viết đầy vẻ chờ mong.
Cố Ngôn Thanh có chút hứng thú nhíu mày. Buông tay cô ra, ngữ khí lười nhác: “Được.”
Anh đồng ý quá nhanh, Tần Noãn có chút không phản ứng kịp.
Lại thấy anh hất cằm: ” Nào, chạy đi.
“Tần Noãn: “? ?”
Cố Ngôn Thanh: “Em chạy trước, anh ở phía sau theo đuổi.”
“. . .”
——
Chuyện Tần Noãn theo đuổi Cố Ngôn Thanh làm diễn đàn thổi lên một trận gió lớn tức giận, cũng làm đắc tội một nhóm lớn nữ sinh thầm mến nam thần Cố Ngôn Thanh. Lúc bình chọn hoa hậu giảng đường, rất nhiều nữ sinh trước kia ủng hộ cô cũng quay đầu bỏ phiếu cho Lý Nhiễm.
Về phần nam sinh, đều nhắm đến Lý Nhiễm – người không có bạn trai, bỏ phiếu lại một lần nữa.Cuối cùng, Lý Nhiễm khoa máy tính đứng đầu với số phiếu đáng kinh ngạc, thành hoa hậu giảng đường mới của trường.
Mặc dù như thế, trong diễn đàn hình ảnh Cố Ngôn Thanh cùng Tần Noãn vẫn như cũ chưa hạ nhiệt.
Những năm qua khi bình chọn hoa hậu giảng đường kết thúc, diễn đàn kiểu gì cũng sẽ náo nhiệt một lúc lâu. Nhưng năm nay rõ ràng bị Tần Noãn lấn át danh tiếng, bị đánh giá rằng hoa hậu giảng đường ít được chú ý nhất trong lịch sử đại học C.
Tô Tử Hân ngồi trong túc xá dạo diễn đàn, nghĩ đến Lý Nhiễm trong lúc huấn luyện quân sự vênh vang đắc ý, lúc này cảm thấy thật sự muốn khẩu nghiệp. Lại nhìn Tần Noãn, cô chống cằm nằm lỳ ở trên giường, đá vào bắp chân, cầm cuốn tiểu thuyết mượn ở thư viện đọc say sưa ngon lành.
Tô Tử Hân ngạc nhiên nhìn: “Đêm hôm khuya khoắt là thời gian hoàng kim để hẹn hò, Tề Á Nhụy cũng đã đi rồi, cậu còn ở ký túc xá làm gì?”
Tần Noãn ủ dột thở dài: “Đại thần nhà tớ có chút bận bịu.”
Cố Ngôn Thanh gần đây hình như đang bận hạng mục lớn gì đó, đôi khi thời gian ăn cơm cùng Tần Noãn cũng không có, đừng nói là hẹn hò.
Tô Tử Hân thương hại nhìn cô: “Quả nhiên cùng học bá yêu đương, là có chút vất vả ha. Nhưng mà dạng người như vậy cũng rất tốt, đại học cố gắng nhiều, sau khi tốt nghiệp có thể chịu khổ được. Có người đại học sống phóng túng không đứng đắn, vừa tốt nghiệp mới cảm nhận được xã hội tàn khốc.”
“Đại thần nhà cậu, có ước mơ, còn dũng cảm theo đuổi. Là một người đàn ông thành thục, về sau khẳng định sẽ cho cậu một cuộc sống tốt đẹp!” Tô Tử Hân giơ ngón tay cái với cô.
“. . .” Cô mới không cần Cố Ngôn Thanh nuôi, về sau Cố Ngôn Thanh nếu như cần cô nuôi, ngược lại cô rất nguyện ý tiếp nhận. Tần Noãn ăn khoai tây chiên, lắc đầu, tiếp tục xem tiểu thuyết của mình.
Tô Tử Hân thay đồ thể thao, nhìn về phía cô: “Tớ đi thao trường chạy, cậu có đi không?”
Tần Noãn không ngẩng đầu: “Cậu đi đi, tiểu thuyết đang đến đoạn hấp dẫn.”
“Được thôi, bé cá nhỏ ướp muối, có cái gì muốn mua nhớ gửi Wechat, tớ mua giúp cậu.” Tô Tử Hân nhún vai, đi ra khỏi ký túc xá.
Tần Noãn lại đọc thêm vài trang, thấy điện thoại bên gối sáng lên.
Cô tiện tay lấy tới ấn mở Wechat, là Cố Ngôn Thanh.【 Có chút chán, em muốn ra ngoài chơi không? 】
Tần Noãn sững sờ, trả lời: 【 Không bận? 】
Cố Ngôn Thanh: 【 Qua nhà ăn số 2 ăn cơm, cách ký túc xá của em rất gần, sau đó lại cùng đi dạo. 】
Tần Noãn mắt nhìn thời gian, đã chín giờ rưỡi tối. Anh thế mà giờ này mới ăn cơm.
Cô trả lời: 【 Được, đợi em một chút! 】
Vội vàng từ trên giường leo xuống, từ trong ngăn tủ lấy quần áo, thuận tiện nhìn cửa phòng tắm mà Chu Thịnh Nam đang tắm nói: “Tiểu Chu Chu, tớ đi hẹn hò, Tử Hân đi chạy bộ, nói với cậu một tiếng!”
Chu Thịnh Nam ở trong phòng tắm đáp lại: “Ừ.”
Vừa dứt lời, Chu Thịnh Nam đột nhiên kêu một tiếng, bên trong lốp bốp tiếng đồ vật va chạm với sàn nhà.
Tần Noãn giật mình, vội vàng vọt tới trước cửa phòng tắm: “Sao thế?”
“Không có việc gì, ngã một cái thôi.” Thanh âm cô ấy dường như đang cố kiềm nén.
Tần Noãn cảm thấy không thích hợp, vô thức mở cửa, bên trong đã khóa trái.Cô có chút sốt ruột: “Tiểu Chu Chu cậu không sao chứ?”
“Trật chân.”
“Cậu mở cửa ra đi.” Tần Noãn nắm lấy tay vịn. Bên trong không có động tĩnh.
Tần Noãn đợi một hồi, gõ cửa: “Tiểu Chu Chu? Mở cửa ra đi, chúng ta đều là cùng một ký túc xá, có cái gì mà không thể nhìn, mở cửa!”
Qua một lúc lâu, cửa phòng tắm mới được mở ra, Tần Noãn trông thấy Chu Thịnh Nam ngồi dưới đất ôm mắt cá chân, hốc mắt rưng rưng.Cô ấy dùng khăn tắm che kín thân thể, nhưng hai cái đùi vẫn lộ ra ở bên ngoài, trên đùi phải có một mảng vết sẹo lớn, giống như bị bỏng nặng gây nên.
Thấy Tần Noãn đi vào, cô ấy bối rối đưa tay ra che, cắn môi nước mắt rớt xuống, rất chật vật.
Tần Noãn không nói gì, vội vàng lại nâng Chu Thịnh Nam lên, từ trong phòng tắm đi ra ngoài.
Nhìn mắt cá chân cô ấy, Tần Noãn nhíu mày: “Đã sưng to thế này, chắc phải đi bệnh viện thôi.”
Chu Thịnh Nam lắc đầu: “Không có việc gì, mình thường bị trật chân, xoa chút thuốc là tốt rồi. Trong ngăn tủ tớ có thuốc lưu thông máu, cậu lấy giúp tớ là được.”
Tần Noãn lấy thuốc ra, tự mình giúp cô ấy thoa thuốc: “Cậu cố gắng chịu đau một chút.”
Chu Thịnh Nam không nói gì.
“Vừa nãy có chuyện gì vậy, trượt chân?” Cô thuận miệng hỏi, giúp cô ấy phân tán sự chú ý.
Chu Thịnh Nam: “Sữa tắm đổ ra sàn nhà, trượt chân té ngã.”
Thoa thuốc xong, Tần Noãn từ trong ngăn tủ tìm đồ ngủ cho cô ấy.
Chu Thịnh Nam khó khăn thay đồ, cúi đầu nhìn chânmình, cười ngượng ngùng: “Vừa nãy, chắc là hù cậu sợ rồi?”
Tần Noãn sửng sốt một chút, mới biết là cô ấy đang nói đến vết sẹo.Lúc trước Tô Tử Hân hỏi cô ấy vì sao chỉ mặc mỗi quần dài, bao chính mình vô cùng chặt chẽ. Lúc ấy Chu Thịnh Nam không trả lời, bây giờ cuối cùng Tần Noãn đã biết nguyên nhân.
Chu Thịnh Nam ôm chân ngồi trên ghế, cúi đầu, không thấy vẻ mặt Tần Noãn. Cả người tản ra sự bi thương khó giải thích.
Trong phòng yên tĩnh, Tần Noãn đột nhiên không biết nên nói cái gì. Trầm mặt chốc lát, cô cười vỗ vỗ vai Chu Thịnh Nam: “Tớ cũng chia sẻ cho cậu một bí mật.”
Chu Thịnh Nam nghi ngờ ngước mắt, thấy Tần Noãn đưa lưng về phía bản thân, vén áo lên, lộ lưng trơn bóng cho mình nhìn.
Lưng cô rất đẹp, vòng eo đúng tiêu chuẩn mỹ nhân. Nhưng mà ở vị trí thắt lưng bên trái, là một hình xăm gốc hoa diên vĩ. Rõ ràng là do một người chuyên nghiệp xăm lên, màu tím của hoa diên vĩ trên thắt lưng nở rộ, lộ ra phần da thịt trắng nõn như tuyết, mang theo vài phần xinh đẹp, cao quý cùng thần bí.
Chu Thịnh Nam hơi kinh ngạc nhìn xem: “Hoa diên vĩ này nhìn rất đẹp.”
Ý cười trên mặt Tần Noãn trên phai nhạt mấy phần, nhẹ nói: “Cậu, nhìn kỹ.”
Ánh mắt Chu Thịnh Nam lại nhìn về phía hình xăm một lần nữa. Dần dần cô ấy nhận ra, vô thức duỗi tay, lại không dám đυ.ng vào, đầu ngón tay có chút run rẩy.Bên dưới hình xăm có vẻ tinh tế đó, là những vết sẹo dữ tợn, giương nanh múa vuốt. Chu Thịnh Nam ngây người một lúc lâu, mũi có chút chua xót, nhất thời quên mất cả hít thở.
Tại trong ấn tượng của cô ấy, Tần Noãn là thiên chi kiều nữ, vẻ ngoài tốt, tính cách tốt, sự giáo dưỡng từ trong xương, bối cảnh gia thế mà cô ấy không thể tưởng tượng được.Cô hẳn là sẽ sống không buồn không lo mà trưởng thành, cùng thế giới của mình khác biệt một trời một vực. Thế nhưng sao lại như thế. . .
Đúng lúc tiếng điện thoại vang lên, cô mới kịp phản ứng. Tần Noãn vội vàng bỏ quần áo xuống ấn nghe.
Là Cố Ngôn Thanh gọi tới, ngữ khí ôn hòa: “Sao còn chưa xuống? Anh ở dưới lầu ký túc xá.”
Hết chương 24