Màu xanh là màu sắc đại diện cho sự không chung thủy. Nếu người đàn ông đội mũ màu xanh lục này thì người đó bị cắm sừng.
—————
Cuối tuần này, tâm trạng Tần Noãn rất không tốt. Rõ ràng đã hẹn cùng nhau đi xem phim, kết quả đột nhiên bị cho leo cây. Cô càng nghĩ càng thấy chuyện này không thích hợp. Lúc ăn cơm cô vụиɠ ŧяộʍ nhét thư tình vào túi laptop, khi anh mời cô đi xem phim cũng chưa biết chuyện đó. Nhưng mà buổi tối hôm đó lại lật lọng, nói có việc bất ngờ muốn đi thành phố A.
Ai là có việc thật không, hay là nhìn thấy thư tình của cô rồi lại chạy trối chết, cố ý trốn tránh? Thật sự không phải Tần Noãn suy nghĩ nhiều. Lúc nghỉ hè anh cũng là không nói tiếng nào, đột nhiên bỏ việc ở tập đoàn Đằng Thụy sao? Bây giờ bị cô dọa bỏ chạy đến thành phố A, dường như cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.
Nhưng mà, cô theo đuổi anh. . . đáng sợ như vậy sao? Mà anh phải trốn tránh như thế? Trong nháy mắt, lòng tự trọng của Tần Noãn bị tổn thương.
“Cố Ngôn Thanh, lão nương mà còn theo đuổi anh. Tôi sẽ đổi giọng anh là ông nội!” Cô nằm ở trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, đột nhiên hô to một tiếng.
Tô Tử Hân cùng Tề Á Nhụy đang ở giường dưới đùa giỡn. Nghe thấy lời này sửng sốt mấy giây, cùng nhau lại gần.
“Vậy là từ bỏ rồi? Nói không chừng anh ấy vẫn chưa nhìn thấy thư tình.” Tề Á Nhụy chủ động giúp cô phân tích tình huống.
Tô Tử Hân phụ họa: “Đúng thế, da mặt Cố Ngôn Thanh cũng không mỏng đến mức bởi vì một bức thư tình mà chạy trối chết chứ? Khả năng đi thành phố A thật sự là có chuyện quan trọng.”
Tần Noãn xông lên khoát tay hai cô ấy: “Không cần an ủi tớ, dù sao lão nương cũng không theo đuổi nữa!”
Tức chết, cộng thêm lúc nghỉ hè, bà đây đã theo đuổi hai lần thất bại! Ai nói nữ theo đuổi nam chỉ cách một lớp mỏng? Đây sợ rằng cách cả một sa mạc lớn đó! Hai ngày nay, cô còn cho rằng mình sắp thành công rồi. . .
Tần Noãn vịn thành giường ngồi dậy: “Á Nhụy, không phải cậu nói sẽ cùng ký túc xá bạn trai làm quan hệ hữu nghị sao, lúc nào?”
Tô Tử Hân sững sờ, cười với cô: “Không phải chứ, vừa từ bỏ Cố Ngôn Thanh đã chuẩn bị tìm mục tiêu mới rồi?”
“. . .” Tần Noãn liếc mắt, “Tớ chỉ là nghĩ có một bữa cơm miễn phí, an ủi tâm hồn đau thương một chút.” Huống chi, có người như Cố Ngôn Thanh phía trước, về sau cô chỉ sợ rất khó để gặp một nam sinh khác vừa mắt.
Tô Tử Hân cũng nhìn về phía Tề Á Nhụy: “Đúng nha, đã nói là quan hệ hữu nghị mà. Huấn luyện quân sự của chúng ta cũng đã kết thúc, vì sao không thấy động tĩnh gì?”
Tề Á Nhụy cười ngượng ngùng: ” Hôm nay tớ cũng có hỏi anh ấy, anh ấy nói bạn cùng phòng gần đây không có không ở thành phố C, phải đợi bạn cùng phòng anh ấy trở về. Cho nên có thể sẽ chờ thêm mấy ngày nữa.”
Tần Noãn thở dài, cảm thấy không có tí sức lực nào, dứt khoát từ trên giường leo xuống: “Đúng rồi, ngày mai thứ hai, học môn gì đầu tiên?”
Tề Á Nhụy nhìn thời khoá biểu, vẻ mặt sợ hãi: “Không phải chứ, tiết đầu tiên trong năm lại là vật lý?”
Lại nhìn tiết thứ hai: Toán học nâng cao. Tề Á Nhụy hít thở không thông: “Quả thực cực kỳ khủng khϊếp!”
Tần Noãn ngồi trên bàn của mình. Lấy sách vật lý đại học ra, tùy ý lật mất trang. Vật lý cô không tốt, vừa lúc bây giờ không có chuyện làm. Người chậm cần bắt đầu sớm, chuẩn bị bài thôi.
Nửa giờ sau, cô từ bỏ. Cảm thấy vẽ tranh vẫn thích hợp với bản thân hơn.
Tề Á Nhụy ở phía sau cười cô: “Noãn Noãn, học tra không phải đọc mấy dòng là hiểu được, chúng ta đều là miễn cưỡng mới đậu được khoa này của Đại học C. Cũng không trông cậy vào sau này làm nữ thợ điện, đừng miễn cưỡng nữa, ha ha ha ha. . .”
Tần Noãn giật mình, khô khan nói: “Cũng không phải quá khó, tớ …xem hiểu rất nhiều, chỉ là có chút mệt.”
Nói xong che miệng ngáp một cái, chán nản nói, “Nếu như tớ có bạn trai học bá, tớ cũng có thể trở thành học bá.”
———–Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad———@_yinandyang——————–
Thứ hai, toàn khoa được học trong một giảng đường lớn. Bốn lớp gộp lại, Tần Noãn và bạn cùng phòng vừa vặn không cần tách ra.
Ngày đầu tiên, mọi người ai cũng rất hào hứng. Vừa sáng sớm đã từ ký túc xá ra, dự định cùng đến căn tin mua bữa sáng, sau đó trực tiếp đến phòng học đoạt chỗ ngồi hoàng kim ở hàng ghế sau.
Bốn nữ sinh tay nắm tay cũng nhau đi đến căn tin, cười cười nói nói vô cùng náo nhiệt. Ai ngờ đột nhiên bị người khác chặn đường lại.
Người kia thân hình cao lớn cao, mặc áo khoác màu đen, quần bò màu xám trắng, nửa khuôn mặt được che bằng chiếc khẩu trang đen, vành mũ lưỡi trai kéo thấp. Nhìn qua vô cùng bí ẩn, không khác gì một tên tội phạm đang lởn vởn ngoài vòng pháp luật.
Thấy bốn nữ sinh dừng chân, anh ta nâng vành mũ lên, lộ ra đôi mắt đào hoa cười mà như không cười.Giọng nói trầm thấp, hơi có chút tự do không bị trói buộc, lại có chút quyến rũ: “Bạn học Tần Noãn, tớ thích cậu lâu rồi, kết bạn Wechat thế nào?”
Giọng nói quen thuộc làm Tần Noãn sửng sốt mấy giây, cảm giác như là đang nằm mơ, vừa mừng vừa sợ, đẩy cậu ta một cái: “Sao cậu lại tới đây?”
Hai tay chàng trai cắm ở trong túi, ngữ khí lười biếng: “Không phải đã nói rồi sao, tớ phải tới nhìn cậu một chút xem có gì thay đổi không.”
Tần Noãn đánh cậu ấy: “Rõ ràng là cậu xấu không nỡ nhìn, che mặt chặt chẽ như vậy. Xem ra đối với sắc đẹp của bản thân rất tự mình hiểu lấy.”
“Đúng rồi, các cô ấy là bạn cùng phòng của tớ.” Tần Noãn giới thiệu với cậu, quay đầu lại, đối diện với vẻ mặt hóa đá của Tề Á Nhụy và Tô Tử Hân.
Hai người nhất trí nhìn chằm chằm cậu ta, đôi mắt cũng không nháy lấy một cái.
Tề Á Nhụy: “Tớ hình như thấy được Cố Trí Dương, người thật!”
Tô Tử Hân: “Tớ cũng thế, cũng nhìn thấy.”
Tần Noãn: “. . .” Xem ra không cần giới thiệu.
Cố Trí Dương đi lên, cánh tay khoác lên vai Tần Noãn, chủ động chào hỏi: “Tôi là Cố Trí Dương, cảm ơn mọi người đã chiếu cố tiểu Noãn của chúng ta, buổi trưa tôi mời mọi người ăn cơm.”
Tề Á Nhụy cả người đều lắp bắp: “Anh, anh, anh cùng Tần Noãn là. . .”
“Tôi là ba ba a a a—— anh trai cô ấy.” Cố Trí Dương xoa lỗ tai bị nắm thô bạo, cười nhạo, “Ác như vậy? Tớ vậy mà vừa mới đến thành phố C đã chạy đi tìm cậu đầu tiên, con người tàn nhẫn, kẻ hung ác, kẻ vong ân bội nghĩa.”
Bây giờ là thời gian lên lớp, người lui tới rất nhiều, Cố Trí Dương lại ăn mặc quá gây chú ý.
Tần Noãn đẩy cậu ta đi lên phía trước: “Mời cậu ăn bữa sáng, báo đáp cậu được chưa?”
Một bên khác, Khâu Viễn đi mua đồ ăn sáng cho Điền Phi Chương và Cận Bùi Niên, không nghĩ tới lại bắt gặp một màn này. May mắn phản ứng nhanh, anh ta cầm điện thoại chụp Tần Noãn và nam sinh lạ mặt kia.
Sau đó gửi lên nhóm ký túc xá: 【(hình ảnh) 】Thuận tiện @Cố Ngôn Thanh.
Điền Phi Chương: 【 Cái gì, Thanh ca còn chưa theo đuổi tới tay đã bị xanh rồi? 】
Khâu Viễn: 【 Lão Điền, mau hỏi nàng dâu nhà cậu, nam sinh này là ai. Tớ nhìn thấy quan hệ với chị dâu không tầm thường đâu. 】
Điền Phi Chương ngồi trong phòng học, ngữ khí xem náo nhiệt: 【 Thanh ca cũng chưa gấp, cậu gấp cái gì. 】
——
Thẳng đến lúc ngồi trong phòng học, hai người Tô Tử Hân và Tề Á Nhụy như là đang nằm mơ, đắm chìm bên trong sự vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ khi gặp được idol.
Cố Trí Dương ngồi bên cạnh Tần Noãn, bây giờ đã cởi khẩu trang và mũ lưỡi trai. Tóc ngắn, da trắng, mũi cao thẳng, cặp mắt đào hoa trời sinh mang theo mấy phần câu người khóe môi cũng kéo lên, đủ loại phong tình.
Tô Tử Hân và Tề Á Nhụy vụиɠ ŧяộʍ nhìn xem, mở cờ trong bụng (1)
Toàn bộ khoa điện tín chỉ có 4 nữ sinh, Cố Trí Dương xen lẫn trong đám nam sinh cũng không ai biết. Dù sao, nam sinh cũng sẽ không bị bề ngoài cậu ta hấp dẫn.
Nhưng Tần Noãn quá thu hút nam sinh, nhiều ánh mắt lục tục ngo ngoe nhìn qua, cứ như vậy liền có người nhận ra Cố Trí Dương. Có nam sinh mượn cơ hội chào hỏi với Cố Trí Dương, lại gần nói chuyện với Tần Noãn.
Cố Trí Dương chậc chậc vài tiếng, nhìn hoàn cảnh trong phòng học, thở dài: “Sao tớ lại có cảm giác, bốn đứa trẻ các cậu mỗi ngày đến lớp. Bị một đám nam sinh nhìn chằm chằm, không khác gì dê vào miệng cọp. Cái ngành này, nam nữ mất cân đối nghiêm trong. Quá dọa người, với sắc đẹp của cậu. . . Tớ đề nghị cậu nên đổi chuyên ngành.”
Tần Noãn chống cằm: “Ngược lại tớ cũng muốn thế, nhưng mà thành tích không đủ nha.”
Cố Trí Dương: “Trước kia cậu nên báo danh vào khoa mỹ thuật của Đại học P, hai ta còn có thể học chung trường, tớ còn có thể chiếu cố cậu. Mà cậu am hiểu vẽ tranh như thế, đó mới là lĩnh vực của cậu.”
Tần Noãn ghé mắt: “Biết tớ vì sao không đi Đại học P không?”
“Vì sao?”
“Cậu nói quá nhiều, cách cậu xa một chút mới yên tĩnh.”
“. . .”
“Tần Noãn, cậu là người đầu tiên bảo tớ nói nhiều. Không biết tớ trước giờ là một người cao lãnh sao?”
“. . . A, thật cao lãnh nha!”
“. . .”
——
Đại học A, sau khi cuộc hội đàm kết thúc, Cố Ngôn Thanh vừa đi vừa tắt chế độ máy bay. Từ khán phòng đi ra, đứng ở cửa chờ Trần giáo sư.
Có nữ sinh đi tới, cười chào hỏi anh, ngại ngùng hỏi: “Chào bạn, bạn là sinh viên Đại học C được Trần giáo sư dẫn theo sao?”
Cố Ngôn Thanh ngước mắt, nữ sinh giới thiệu: “Tớ là tổ trưởng hạng mục của khoa máy tính đại học A, tớ. . . Nhìn cậu học thức rất uyên bác, thuận tiện kết bạn Wechat, sau này có vấn đề gì sẽ nhờ cậu giúp đỡ.”
Đối diện với ánh mắt mong chờ của nữ sinh, Cố Ngôn Thanh dừng mấy giây, lễ phép nói: “Ngại quá, chuyện này tôi cần phải có sự đồng ý của bạn gái.”
Nữ sinh kia sững sờ, mặt lộ vẻ thất vọng: “Bạn…có bạn gái?”
“Có.” Khóe môi anh hơi nhếch lên, ánh nắng ấm áp chiếu lên khuôn mặt trong trẻo của anh, ôn hòa ấm áp, lại hết sức loá mắt.
Nữ sinh lúng túng nở nụ cười: “Cái kia, làm phiền rồi.” Nói xong cô ta vẫy tay bỏ đi.
Cố Ngôn Thanh cúi đầu nhìn điện thoại, nhìn thấy Khâu Viễn ở trong nhóm @anh, anh ấn mở group chat.
Trông thấy bên trong hình ảnh kia, khóe môi đang duy trì ý cười của anh dần dần nhạt xuống. Ấn mở hình ảnh nhìn mấy giây, anh cảm thân hình nam sinh kia có mấy phần quen thuộc. Nhưng là trùm người quá chặt chẽ, Khâu Viễn chụp ảnh cũng bị mờ, không cách nào phân biệt. Mà bên trong hình ảnh, Tần Noãn cùng người này có cử chỉ thân mật lại là thật.
Trong ảnh, cô nhéo lỗ tai nam sinh kia, đuôi mắt giương lên, mang theo vài phần uy hϊếp. Nam sinh chỉ lộ nửa mặt, còn bị khẩu trang và mũ lưỡi trai che mất, không nhìn thấy ngũ quan cùng vẻ mặt lúc đó.
Cố Ngôn Thanh nắm chặt điện thoại, môi mỏng khẽ mím. Trước giờ anh luôn nhẹ nhàng, lúc này quai hàm dâng lên một khí chất lạnh lùng đẹp mắt.
Trần giáo sư đi tới vỗ vỗ vai anh: “Đứng đây sững sờ cái gì, gọi mấy lần cũng không nghe.”
Cố Ngôn Thanh hoàn hồn, cùng Trần giáo sư đi ra khỏi khán phòng: “Liên quan đến hạng mục người máy trước đó, vừa nãy Tưởng giáo sư đã cho em một số lời khuyên, em cảm thấy rất hữu ích. Dự định sau khi quay về lại viết báo cáo một lần nữa.”
Trần giáo sư cười gật đầu: “Đi, nếu lần này báo cáo làm cho thầy hài lòng, hạng mục này sẽ làm theo ý em.”
Cố Ngôn Thanh vâng một tiếng, do dự hồi lâu, hỏi: “Giáo sư, khi nào chúng ta về trường học?”
Trần giáo sư nghĩ nghĩ: “Chiều nay còn có hội nghị chuyên đề giao lưu, buổi sáng ngày mai cũng có. Nếu không có gì xảy ra thì xế chiều ngày mai có thể trở về.”
“Làm sao vậy, trường học bên kia có việc gấp sao?”
Lần này Cố Ngôn Thanh không phủ nhận, cười cười: “Có chút việc tư.” Tấm hình kia làm anh cảm thấy hoảng hốt.
“Chuyện này nha. . .” Trần giáo sư suy tư một chút, “Cuộc họp ngày mai cũng không trợ giúp gì cho em. Nếu như em có việc thì sau khi kết thúc hội nghị chuyên đề giao lưu chiều nay, em có thể về trước.”
Cố Ngôn Thanh không chắc chắn hỏi: “Có thể chứ?”
Trần giáo sư cười: “Đây có cái gì mà không thể. Nếu chậm chân, bạn gái bị người ta đoạt đi mất thì không phải lỗi do thầy sao? Vừa nãy thấy em nhìn chằm chằm ảnh chụp lâu như vậy, thầy đã biết em muốn đi.”
Không nghĩ tới Trần giáo sư thế mà đã nhìn ra, bên tai Cố Ngôn Thanh hơi nóng, không biết nên nói cái gì: “Em. . .”
Trần giáo sư vỗ vỗ lưng anh, trêu chọc nói: “Thầy với cha em là bạn học, lại là đồng nghiệp với nhau, thầy cũng nhìn em lớn lên. Kỳ thật lúc trước em muốn học máy tính, nói thầy dụ dỗ để em hứng thú với ngành này cũng không sai, đoán chắc ở sau lưng mẹ em và ông ngoại em oán trách thầy không ít đâu. Bây giờ nếu thầy còn chậm trễ em theo đuổi con gái nhà người ta, sau này cửa nhà em cũng không thể vào mất.”
Trần giáo sư và Cố giáo sư là bạn cũ mấy chục năm. Lúc trước Lục Tinh nữ sĩ theo đuổi Cố giáo sư, Trần giáo sư cũng là người trong cuộc đứng xem. Cho nên đối với tình huống trong gia đình Cố Ngôn Thanh gia đình, ông cũng là một trong số ít người biết chuyện.
Trần giáo sư đối với Cố Ngôn Thanh mà nói, là thầy giáo, cũng là bạn tốt.
Đúng như Trần giáo sư đã nói, anh thích máy tính, đích thật là bởi vì đã tiếp xúc với Trần giáo sư từ nhỏ. Là Trần giáo sư giúp anh hiểu rõ đến IT huyền diệu, đắm chìm trong đó, khiến anh kiên quyết muốn đi con đường này.
“Giáo sư, hạng mục người máy, em nhất định sẽ làm tốt. Báo cáo em sẽ nhanh chóng gửi cho thầy.”
Trần giáo sư vỗ vỗ vai anh: “Đi thôi, ăn cơm trước.”
——-
*Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay phần canh thứ tư
: ~Tấu chương vẫn như cũ có hồng bao. Mặt khác cuối tháng, lặng lẽ meo meo cầu một đợt dịch dinh dưỡng tưới tiêu nha (✧◡✧)
(1) Nguyên văn là tâm hoa nộ phóng [心花怒放] Như mở cờ trong bụng
Hết chương 18