Tối hôm đó, sau khi Tần Noãn rửa mặt nằm ở trên giường, nghĩ đến chuyện phát sinh hôm nay trên bãi tập.
Mặc dù Cố Ngôn Thanh không phải cho cô cái cốc, nhưng mà lại cho cô phúc lợi mỗi ngày đi nhận chè đậu xanh không cần xếp hàng nha. Suy nghĩ cẩn thận một hồi, anh có phải . . . đối xử với cô khá tốt không?
Cô đang nghĩ ngợi, Cố Ngôn Thanh gửi Wechat qua: 【 Khi nào bên em hội diễn huấn luyện quân sự? 】
Tần Noãn không ngờ tới anh sẽ chủ động gửi tin nhắn cho mình, nhất thời không kịp lấy lại tinh thần.
Tỉnh táo vài giây, xác định không phải đang nằm mơ, cô ngồi dậy nhắn lại: 【 Thứ sáu tuần này. 】
Cố Ngôn Thanh: 【 Hôm nay không phải em bảo bao giờ mời em ăn cơm sao, vậy thì thứ sáu tuần này luôn đi, sau khi hội diễn kết thúc gửi Wechat cho anh, anh mời em ăn cơm. 】
Tần Noãn nhìn chằm chằm tin nhắn kia, đọc đi đọc lại ba lần, nội tâm nổi lên một trận điên cuồng vui mừng.
Anh thế mà chủ động mời cô ăn cơm!!
【 Được, được, được! 】 cô nhanh chóng trả lời tin nhắn, sau đó lại cảm thấy bản thân quá không tự kiềm chế. Vội thu hồi tin nhắn kia, lạnh lùng gửi một chữ 【 Ok. 】
Trong phòng ký túc xá nam, Cố Ngôn Thanh nhìn thấy thông báo tin nhắn bị thu hồi, sau đó lại gửi một chữ “Ok”, anh sửng sốt một chút, bật cười.
Bên này Tần Noãn để điện thoại di động xuống, nằm trên giường lăn qua lăn lại, trong lòng đắc ý.
Lại nghĩ tới lời Tô Tử Hân nói trước đó, do dự ghé vào mép giường hỏi: “Tử Hân, cậu thật sự cảm thấy Cố Ngôn Thanh thích tớ sao?”
Tô Tử Hân đang ngồi trên giường của mình, chân gác trên khung giường ngồi sơn móng tay, vừa sơn vừa vẫy tay với cô, ngữ khí hững hờ: “Dù sao tớ cảm thấy khả năng rất lớn.”
Tần Noãn chống cằm, như có điều suy nghĩ: “Anh ấy hẹn tớ thứ sáu tuần này đi ăn cơm, vậy đến lúc đó tớ có nên lại thổ lộ một lần nữa không?”
“Lại?” Chu Thịnh Nam ngồi dựa vào trên giường đọc sách, lập tức bắt được trọng điểm, kinh ngạc ngẩng đầu, “Cậu từng thổ lộ rồi?”
Tần Noãn giật mình, cười giải thích: “Tớ. . . lúc nghỉ hè từng gặp qua anh ấy, theo đuổi một tuần liền.”
“Nhưng không được.” cô xoa xoa mũi.
“Tần Noãn!” Tô Tử Hân quát to một tiếng, “Tớ đang sơn móng tay, cậu lại nói tin giật gân như thế, làm đổ hết sơn rồiii.”
Cô ấy luống cuống tay chân vội cầm khăn giấy lau sạch giường của mình, vẻ mặt sống trên đời không còn gì để luyến tiếc.
Tần Noãn: “. . .”
“Thôi xong, ga giường cũng phải ném đi.” Tô Tử Hân nhìn sơn móng tay bị dính, lắc đầu thở dài.Sau đó lại nhìn về phía Tần Noãn: “Bảo sao tớ cảm thấy quan hệ giữa cậu với Cố Ngôn Thanh có chút lạ, thì ra lúc nghỉ hè đã quen biết nhau, còn đã theo đuổi người ta, cậu giấu cũng quá kỹ đấy.”
Cô ấy chậc chậc hai tiếng.
Tần Noãn ngượng ngùng cười: “Không phải không theo đuổi được sao, cho nên tớ cũng không có nói ra.”
“Khả năng là do lần trước dùng sai cách, không bằng thử đổi một biện pháp khác.” Tô Tử Hân đề nghị.
Tần Noãn lo lắng, nhẹ nhàng gật đầu: “Lần trước có lẽ quá đơn giản, không tinh tế, cũng không dè dặt. Không thì, lần này tớ sửa thành viết thư tình, kiểu này cũng tương đối thơ mộng. Anh ấy là học bá, chắc sẽ thích kiểu này?”
Tô Tử Hân suy nghĩ một chút: “Cái này có thể, nội dung chân thành một chút, đừng chép trên mạng.”
Chân thành một chút. . .
Tần Noãn trở mình nằm thẳng xuống giường, hai tay gối sau đầu, nháy mắt nhìn trần nhà.Viết thế nào mới có thể lộ ra sự chân thành đây?
“Có rồi!” Cô linh hoạt cử động, vội vàng đứng dậy, từ giường trên leo xuống, bắt đầu mở đèn chiến đấu giữa đêm.
“. . .” Tô Tử Hân nhìn cô, sửng sốt một lúc rồi cười, “Cậu sẽ không đến mức đó chứ, bây giờ viết?”
“Bây giờ câu từ trong đầu tớ chảy như suối.” Tần Noãn ngồi trước bàn, tìm tờ giấy trắng A4, lấy bút ra tự mình viết thư.——Thứ sáu, hội diễn huấn luyện quân sự bắt đầu. Thời tiết không tốt như trông đợi, mưa tí tách rơi liên tục, gió nhẹ thổi qua mang lại một chút lạnh lẽo.
Nhưng mà, thời tiết có xấu đến mức nào, cũng không có cách gì ngăn cản bước chân cùng ý muốn đi ăn cơm chung với Cố Ngôn Thanh của Tần Noãn.
Nghĩ đến việc sẽ đưa cho anh bức thư tình, Tần Noãn cảm thấy rất kích động.
Hội diễn bắt đầu từ 8:30 sáng đến 2 giờ chiều mới kết thúc.
Ra khỏi thao trường, cô không kịp chờ vội vàng gửi tin nhắn cho Cố Ngôn Thanh: 【 Kết thúc rồi, em muốn về ký túc xá thay đồ trước. 】
Chiều thứ sáu Cố Ngôn Thanh không có tiết, bây giờ đang ở nhà dọn dẹp phòng ngủ.
Nhận được tin nhắn của cô, anh trả lời:【 Ừ, nửa tiếng sau gặp ở cổng trường phía nam đi. 】
Tần Noãn nhanh chân quay về phòng tắm rửa, thay một cái áo len màu vàng nhạt, phối với chân váy dài màu trắng. Ngồi trước gương trang điểm, sau đó đeo một chiếc túi rồi vô cùng cao hứng đi ra ngoài.
Trước khi đi, Tô Tử Hân còn vỗ vai để cỗ vũ cô.
Lúc ra cửa mưa đã tạnh, Tần Noãn liền không mang ô.
Kỳ thật, cô là có chút tâm tư. Lỡ như trời lại mưa, cô không có mang dù, vậy có thể đi chung với Cố Ngôn Thanh dưới một cây dù nha, lại có thể đứng sát gần anh nữa.
Nhưng mà lúc đến cổng trường phía nam. Ngoài ý muốn là Cố Ngôn Thanh cũng không mang ô, chỉ mang theo một chiếc túi laptop.
Tần Noãn ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, mưa vừa ngừng, không chừng một lát sẽ tiếp tục rơi. Cô là cố ý không mang theo ô, Cố Ngôn Thanh vì sao cũng không mang?
Chẳng lẽ . . . Cũng cố ý? Quên đi, cô vẫn là tốt nhất không nên tự luyến, miễn cho bị đánh vào mặt.
Đi về phía trước, Tần Noãn liếc nhìn túi laptop: “Đây là. . .”
“Lát nữa tới thư viện.” Anh nói.
Tần Noãn hiểu ra. Người ta là người bận rộn, có lẽ đã dùng sạch thời gian rảnh rỗi để ăn một bữa với cô đi.
“Muốn ăn cái gì?” Hai người cùng nhau đi ra khỏi cổng trường, Cố Ngôn Thanh ghé mắt hỏi.
Tần Noãn sờ lên bụng: “Em đói bụng từ sáng đến giờ, bây giờ rất thích hợp để đi ăn buffet, có thể ăn rất nhiều.”
Cố Ngôn Thanh suy nghĩ một chút: “Gần đây có khai trương một nhà hàng buffet nướng, qua đó thử xem.”
Sau đó dẫn đầu đi trước.
Tần Noãn vui vẻ theo sau, lại sợ anh cảm thấy mình ăn nhiều, vội giải thích: “Kỳ thật bình thường em không ăn nhiều đến thế, lượng cơm ăn đặc biệt ít. Hôm nay chủ yếu là do khá đói, với lại cũng muốn ăn thịt nướng.”
Cố Ngôn Thanh đuôi mắt nhướng lên, nhẹ nhàng trả lời: “Ừ, anh biết.”
“Em không có lừa anh, anh nhìn đi, em còn rất gầy nha.” Cô nghiêng đầu qua, bóp bóp khuôn mặt của mình cho anh nhìn.
Mắt hạnh cô rất lớn, đen trắng rõ ràng, lúc này ngón tay nhéo lấy khuôn mặt nhỏ, mi mắt cũng vì vậy mà rung động nhè nhẹ, mang theo vài phần linh động hoạt bát.
Hô hấp Cố Ngôn Thanh trì hoãn mấy giây, duỗi ngón trỏ đẩy đầu cô sang một bên, tiếp tục đi về phía trước: “Ừ, rất gầy. Lát nữa ăn nhiều một chút.”
Thanh âm anh dịu dàng, ngữ điệu tùy ý, có chút giống như đang dỗ mèo.
Tần Noãn xoa cái trán bị anh dùng tay đẩy, cảm thấy động tác và ngữ khí kia có chút thân mật.
———–Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad———@_yinandyang——————–
Đi đến nhà hàng, Tần Noãn hoàn toàn quên mất mình đã từng nói qua “sức ăn nhỏ”, các loại bay trên trời, chạy trên mặt đất và bơi trong biển, đều được đặt trong dĩa.
Thẳng đến lúc chồng chất dĩa, cô mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng. Ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn Thanh đang ngồi bất động đối diện, có chút chột dạ.
“. . . Em biết anh khẳng định khó chọn, không biết món nào ăn ngon, cho nên những thứ này là em đặc biệt chọn giúp anh.” Nói xong chọn vài món đặt sang một bên, rất tri kỷ đẩy qua phía anh.
Khóe môi Cố Ngôn Thanh khẽ nhếch: “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí.” Cô mỉm cười tự nhiên, dường như không lộ ra dấu vết nào, “Em sẽ nướng cho anh một con cua.”
Cố Ngôn Thanh đưa nước trái cây cho cô, rồi tự mình rót nước sôi để nguội từ từ uống.
Hai người ngồi ở chỗ gần cửa sổ, bên ngoài tí tách tí tách rơi cơn mưa nhỏ, trên đường có người không mang dù đang vội vàng ôm đầu chạy.
Bên đường, những cành liễu đang phất phơ theo gió. Sau đó mưa càng lúc càng lớn, dường như không có ý định dừng lại.
Tần Noãn đang ăn, có chút lo lắng nhìn anh: “Anh cũng không mang ô?” Sớm biết thế cô đã mang ô theo.
“Có lẽ sau khi ăn xong sẽ tạnh mưa.” anh nhàn nhã trả lời, kẹp miếng sườn mới nướng xong qua cho cô.
“Ồ.” Tần Noãn cắn cắn đũa, dứt khoát không nghĩ tiếp, chuyên tâm ăn tiếp.
Chờ ăn đến lúc không sai biệt lắm, cô mới nhớ đến bức thư tình còn chưa đưa cho anh. Khẽ liếc về phía bức thư tình trong túi, lại nhìn về phía Cố Ngôn Thanh.
Trực tiếp đưa cho anh, nói đây là thư tình. . . Có phải vẫn là quá không uyển chuyển hay không?Người da mặt mỏng như Cố Ngôn Thanh, có lẽ làm như vậy không thích hợp lắm. Lỡ như hại anh ấy xấu hổ quá nhất thời từ chối cô, kết quả không khác gì lúc nghỉ hè.
Cho nên cô phải đưa sao cho thần không biết quỷ không hay mới được.
Tần Noãn suy nghĩ, ân cần cho rót nước cho anh: “Đã ăn xong phải uống nhiều nước, sẽ trợ giúp tiêu hóa rất tốt.”
Cố Ngôn Thanh nhìn tròng mắt trong veo đầy nước đang chuyển động kia, không biết có ý đồ gì, bất đắc dĩ lắc đầu.
Đối diện với ánh mắt tràn ngập mong đợi của cô, anh miễn cưỡng cầm lấy cốc nước ngửa đầu uống hết.
Uống xong Tần Noãn lại tiếp tục rót đầy: “Uống thêm một chút. Đồ ăn ở đây có chút cay, không uống nước sẽ dễ dàng nóng trong người.”
Rót cho anh xong, bản thân cũng tượng trưng uống nửa ly.
Đợi đến lúc cô rót cho mình ly thứ ba, Cố Ngôn Thanh rốt cục nhịn không được, cản lại: “Anh không khát.”
“Em——” mười ngón tay anh đan xen, hai ngón tay cái cọ vào nhau.
Một lát sau, anh ngẩng đầu nhìn về phía cô, “Em có phải có chuyện muốn nói với anh không?”
Hết chương 16