Từ khi có bạn trai, mỗi buổi tập huấn buổi tối Tề Á Nhụy đều sẽ đi hẹn hò, chỉ còn lại Tần Noãn, Tô Tử Hân và Chu Thịnh Nam ba người cùng nhau về ký túc xá.
Hôm nay, ba người như bình thường kéo tay nhau về ký túc xá, nghĩ đến việc gần đây thường xuyên nhìn thấy bạn trai Tề Á Nhụy, Tô Tử Hân nói: “Học trưởng Điền Phi Chương nhìn qua cũng rất ổn, hai cậu cảm thấy thế nào?”
Chu Thịnh Nam không nói nhiều, chỉ gật đầu một cái.
Tần Noãn trả lời: “Có vẻ rất tốt.”
Tô Tử Hân: “Chờ huấn luyện quân sự kết thúc phải bảo anh ấy mời chúng ta ăn cơm mới được, đây là quy tắc. Còn có hai cậu nữa, sau này thoát ế cũng phải tuân thủ quy tắc đó, nghe không?”
Tần Noãn và Chu Thịnh Nam nhìn nhau, từ chối cho ý kiến.
Lúc đến gần ký túc xá, Tô Tử Hân đột nhiên vỗ trán một cái, đứng yên: “Tớ đã quên một việc lớn!”
Tần Noãn và Chu Thịnh Nam kinh ngạc nhìn qua.
Tô Tử Hân nói: “Tớ đã đồng ý với nam sinh trong lớp, bán bảo vật huấn luyện quân sự cho bọn họ.”
Tần Noãn: “Thứ gì?”
Chu Thịnh Nam: “Chắc là băng vệ sinh đi, làm đệm ở dưới lòng bàn chân có thể hút mồ hôi, mà lại khá mềm mại, lúc hành quân sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Có rất nhiều nam sinh sử dụng nhưng lại ngại ngùng mua, tìm nữ sinh giúp đỡ.”
Tô Tử Hân thở dài: “Đúng vậy, nữ sinh trong lớp chỉ có một mình tớ thôi. Bọn họ năn nỉ tớ rất lâu, tớ chỉ có thể đồng ý.”
Nói xong nhìn về phía Chu Thịnh Nam và Tần Noãn: “Lớp các cậu không có nam sinh nào đến tìm nhờ mua giúp sao? Nghe nói có rất nhiều nam sinh xài rất hữu dụng.”
Tần Noãn và Chu Thịnh Nam rất ăn ý lắc đầu.
“. . . Làm sao tớ lại bày ra chuyện này chứ.” Tô Tử Hân im lặng nhìn trời, cô ấy hít vào một hơi, cắn răng quyết định, “Dù sao một mình tớ cũng không cầm hết, đi thôi, hai cậu đi với tớ.”
——
Khuôn viên Đại học C tương đối rộng, cũng chia thành rất nhiều căn tin. Để tiện giao cho nam sinh, ba người đi đến căn tin cách ký túc xá nam gần nhất.
Tô Tử Hân chỉ vào quầy băng vệ sinh, nói với Tần Noãn và Chu Thịnh Nam: “Các cậu có thể lấy được bao nhiêu thì cứ lấy bấy nhiêu, càng nhiều càng tốt, nam sinh lớp tớ cần dùng khá nhiều.”
Chu Thịnh Nam khịt mũi: “Nam sinh lớp cậu thật già mồm.”
“Loại việc này là do tâm lý bầy đàn nghiêm trọng, một người nhờ mua giúp, những người khác cũng chạy theo muốn thử một chút, cuối cùng đại đa số nam sinh trong lớp đều muốn mua.” Tô Tử Hân nói, đã bắt đầu cầm lấy băng vệ sinh dùng sức nhét vào trong ngực. Chọn những cái rẻ nhất, miễn cho lãng phí.
“Hai người các cậu cũng tranh thủ thời gian lấy đi, ngây ngốc đứng đó làm gì.” Tô Tử Hân vội vàng nhét băng vệ sinh.
Trước kia đều là người giúp việc trong nhà Tần Noãn chuẩn bị, cô cho tới bây giờ chưa từng tự mình đi mua. Làm loại việc này, cũng có chút ngượng ngùng. Huống chi đây là căn tin gần ký túc xá nam, nam sinh lui tới vô cùng nhiều, cô càng không được tự nhiên.
Chu Thịnh Nam mím môi không nói gì, có vẻ cũng khó xử như Tần Noãn.
Tô Tử Hân buồn cười nhìn hai cô, “Không đến mức đó chứ, đều là sinh viên đại học, hai người làm sao lại không khác gì tiểu cô nương thế.”
Bị cô ấy trêu, Chu Thịnh Nam im lặng nãy giờ cũng bắt đầu cầm lấy đồ trên giá, nhét vào trong ngực.
Cuối cùng đến lượt Tần Noãn, không có cách nào, đành cắn răng chấp nhận.
Ba người ôm một đống đồ đi đến quầy tính tiền. Tần Noãn đi cuối cùng, nhất thời không ôm hết được làm rơi mất mấy cái, dưới tình thế cấp bách cô vội vàng xoay người xuống nhặt.
Lại bởi động tác này, băng vệ sinh trong ngực càng ngày càng rơi xuống nhiều hơn.
Tần Noãn: “. . .”
Tô Tử Hân và Chu Thịnh Nam đi trước nên không chú ý đến, cũng không cách nào giúp cô nhặt. Cô chỉ có thể tự mình vội vàng khom lưng nhặt từng cái.
Lúc này, một bàn tay thon dài trắng nõn đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô, giúp cô nhặt vài bao ở đằng xa, đợi cô đứng dậy sau đó đưa cho cô.
Đối diện với khuôn mặt quen thuộc của Cố Ngôn Thanh, cả người Tần Noãn như đóng băng, sau đó toàn bộ khuôn mặt triệt để đỏ ửng.
Anh anh anh anh tại sao lại ở chỗ này. . .
Cố Ngôn Thanh mới từ phòng thí nghiệm trở về, trước khi về ký túc xá thuận tiện đến căn tin mua nước.
Gặp được Tần Noãn trong căn tin gần ký túc xá, anh có chút ngoài ý muốn. Đang định chào hỏi, lại thấy cô làm rơi đồ, thuận thế liền giúp cô nhặt lên.
Chỉ là giờ phút này, nhìn vẻ mặt Tần Noãn hóa đá, Cố Ngôn Thanh hậu tri hậu giác (1) mới kịp phản ứng, bản thân vừa mới nhặt là cái gì.
Cố Ngôn Thanh: “. . .” Đồ vật trong tay đột nhiên trở nên cực kỳ phỏng tay, hai tai cũng nóng đến phiếm hồng.
Tần Noãn đã đưa tay ra nhận lấy, khô khan mở miệng: “Cảm, cảm ơn!”
Sau đó giả bộ bình tĩnh đi đến quầy tính tiền, nội tâm phảng phất không chút gợn sóng.
Trong tay Cố Ngôn Thanh cầm một chai nước lọc, đi theo đằng sau cô.
Tần Noãn trả tiền xong được dì bán hàng cho vài cái túi đen, cô nhét lung tung băng vệ sinh vào túi, nhanh chân chạy: “Học trưởng, tạm biệt!”
Cô vừa đi, dì bán hàng vội hô lên: “Cháu gái, cháu còn dư một bao này!”
Nhưng mà Tần Noãn đã sớm trốn không thấy tung tích.
Dì bán hàng nhìn về phía Cố Ngôn Thanh: “Cháu trai, hai cháu biết nhau sao?”
Cố Ngôn Thanh: “. . .”
Dì bán hàng liếc anh một cái, lấy túi đen nhét cái bao bị Tần Noãn bỏ lại vào, đặt chung một chỗ với nước của Cố Ngôn Thanh: “Ở đây người đến người đi, lần sau dì cũng sẽ không nhận ra cô bé, cháu mang về đưa người ta giúp dì nhé.”
Mặt Cố Ngôn Thanh xanh đỏ lên, muốn nói lại thôi, muốn từ chối cũng không biết nên nói thế nào.
———–Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad———@_yinandyang——————–
Lúc Cố Ngôn Thanh đẩy cửa về ký túc xá, Khâu Viễn ghé mắt nhìn qua, thấy trong tay anh cầm túi đồ, tò mò lại gần: “Có gì ngon mà thần bí như vậy?”
Cố Ngôn Thanh trong lòng giật mình, tránh cậu ta đυ.ng vào: “Đừng động đậy.”
Tưởng là vật gì quý giá, Khâu Viễn cũng không hiếu kỳ nữa, chỉ lột kẹo que nhét vào miệng.
Thấy Cận Bùi Niên không ở trên giường, ngay bàn cũng không có ai, Cố Ngôn Thanh hỏi: “Bùi Niên không ở phòng?”
Khâu Viễn nâng cằm, ra hiệu về phía ban công: “Hút thuốc.”
Cố Ngôn Thanh nhíu mày: “Sao lại hút thuốc lá, có tâm sự?”
Khâu Viễn lắc đầu: “Không biết, có lẽ là do lão Điền thuận lợi thoát ế, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cậu ta. Nhắc đến cái tên Điền Phi Chương nhàm chán này, bình thường không nói lời nào nhưng ngược lại là ra tay rất nhanh, mới đó đã nói chuyện yêu đương. . . Tớ tưởng mình đang nằm mơ.”
Cố Ngôn Thanh nhìn về phía ban công một chút, cầm đồ trong tay bỏ vào tủ quần áo. Sau đó kéo cửa kính ban công, đi ra.
Đối diện phòng ký túc xá bọn anh chính là sân bóng rổ. Lúc này có một vài người đang chơi bóng rổ dưới ánh đèn vàng của sân, đầy nhiệt huyết và phấn chấn.
Cố Ngôn Thanh đi tới, đặt tay lên lan can, nhìn về phía Cận Bùi Niên: “Khâu Viễn nói cậu bị lão Điền kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mới ra đây đứng hút thuốc.”
Cận Bùi Niên vừa hít một hơi, bị Cố Ngôn Thanh nói mà sặc, ho mãnh liệt vài cái, cười mắng: “Cậu ta nói nhảm!”
“Vậy cậu đứng đây làm gì, có chuyện buồn nên ra đây hồi tưởng nỗi đau?”
Cận Bùi Niên đưa thuốc lá cho anh, Cố Ngôn Thanh từ chối. Anh không hút thuốc lá, cũng sẽ không rút.
Cận Bùi Niên cũng không ép buộc, ngón tay vân vê đầu thuốc lá, trầm mặc một lát mới mở miệng: “Hôm nay ở quán ăn, trong một thoáng tớ hình như nhìn thấy bóng lưng của cô ấy, nhưng lại biến mất một cách nhanh chóng. Cảm giác như là đang nằm mơ, đột nhiên cảm thấy thật điên rồ.”
Trong lòng Cận Bùi Niên có một cô gái, hai người từ trung học đến cao trung đều là bạn học. Cụ thể vì sao không đến với nhau Cố Ngôn Thanh không có hỏi qua. Anh chỉ biết là, Cận Bùi Niên đối với cô gái kia nhớ mãi không quên.
“Không bỏ xuống được vì sao không đi tìm xem, hoặc là hỏi những bạn học khác một chút.” Cố Ngôn Thanh nói.
Cận Bùi Niên cười khổ một tiếng, lắc đầu: “Cái gì cũng không nghe được, cô ấy với bạn học đều cắt đứt liên lạc, chắc là, cô ấy cố ý trốn tránh tớ đi.”
Cố Ngôn Thanh vỗ vỗ bờ vai của cậu ấy: “Có duyên, sẽ gặp lại.”
Hai người đang nói chuyện, Điền Phi Chương từ bên ngoài trở về. Ở trong phòng ký túc xá nói chuyện với Khâu Viễn. Nói vài câu, sau đó hai người cùng đi về phía ban công, Khâu Viễn thò đầu ra dò xét: “Lão Điền nói qua mấy ngày nữa mời ăn cơm, tớ cảm thấy nhân cơ hội này hai ký túc xá làm quan hệ hữu nghị, chủ ý này rất tốt nhỉ? Hai người các cậu cảm thấy thế nào?”
Cận Bùi Niên cười Khâu Viễn: “Cậu muốn thoát ế điên luôn rồi, chỉ cần có cơ hội tiếp xúc với em gái, liền không buông tha.”
Khâu Viễn thở dài: “Tớ vốn là không cảm thấy gì, nhưng lão Điền lại yêu đương trước tớ, chuyện này làm tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự trọng.”
Điền Phi Chương đám cậu ta một cú, Khâu Viễn cười né tránh, lại hỏi Cố Ngôn Thanh và Cận Bùi Niên: “Chuyện ăn cơm, hai người các cậu không có ý kiến hả? Phải thể hiện thái độ nha.”
Cận Bùi Niên lắc đầu: “Tớ thì không đi được, ba người các cậu đi đi, đỡ phải tranh người với các cậu.”
Cố Ngôn Thanh cũng nói: “Lão Điền mời ăn cơm là được, quan hệ hữu nghị vẫn nên quên đi.” Anh không thích bầu không khí như thế.
“Đừng nha, hai người thật nhàm chán.” Khâu Viễn vẻ mặt cầu xin.
Cánh tay Cận Bùi Niên khoác lên vai Cố Ngôn Thanh, ngữ khí lười nhác: “Cùng ký túc xá bạn gái lão Điền quan hệ hữu nghị, cậu không đi cũng đừng hối hận.”
Cố Ngôn Thanh nghi ngờ nhìn về phía cậu ấy.
Cận Bùi Niên nhếch miệng: “Biết bạn gái lão Điền là người ai không?”
Cố Ngôn Thanh thật đúng là không biết, anh bình thường tương đối bận rộn, không quan tâm nhiều đến mấy việc này, chỉ biết là học muội năm nhất.
Cận Bùi Niên nói cho anh biết: “Tề Á Nhụy, cô gái cũng chúng ta ăn cơm hôm trước. Bạn cùng phòng Tần Noãn.”
“Tần Noãn?” Khâu Viễn đối với cái tên này rất có ấn tượng, “Trước kia Thôi Hạo nói cô gái đó rất xinh đẹp, định theo đuổi đúng không? Thanh ca còn mặc đồ con gà cùng người ta chụp hình nữa.”
Khâu Viễn nhớ lại tấm hình kia, trên mặt khó nén kích động: “Đại mỹ nữ tuyệt thế, giá trị nhan sắc rõ ràng cao hơn Lý Nhiễm, nhưng trên diễn đàn bình chọn hoa khôi cô ấy luôn đứng thứ hai nhỉ, tớ cũng nghi ngờ Lý Nhiễm đi cửa sau.”
“Thanh ca và Bùi lão đại đều không đi đúng không, vậy thì vừa đúng, tớ sẽ không khuyên các cậu đi nữa.” Khâu Viễn một mặt mong đợi nói xong muốn đi vào phòng, bị Cố Ngôn Thanh đè bả vai xuống.
Khâu Viễn nghi ngờ quay đầu, chỉ thấy Cố Ngôn Thanh cúi đầu tới, tiếng nói nhàn nhạt, mang theo ý cảnh cáo: “Người của tớ, đừng động vào.”
Sau đó mặt vô cảm ra khỏi ban công, đi vào phòng tắm.
“. . .” Khâu Viễn ngây người một lúc, nhìn về phía phòng tắm hô lên: ” Làm sao lại là người của cậu, là bạn gái của cậu sao?”
Bên trong phòng tắm truyền đến tiếng tiếng nước chảy rào rào.”Không nghĩ đến Cố đại thần, cũng có ngày đi xuống thần đàn nha.” Khâu Viễn tựa vào lan can, híp mắt sờ cằm, “Nhưng mà, cậu ấy xem trọng Tần Noãn lúc nào?”
Cậu ta hỏi Cận Bùi Niên.
Cận Bùi Niên mỉm cười lắc đầu. Anh cũng không nói lên được, anh chỉ biết là hôm bữa ăn cơm, Cố Ngôn Thanh “Hư hư thực thực” cố ý làm bẩn váy Tần Noãn.
Đến tận bây giờ, chuyện chiếc váy kia vẫn dây dưa đến giờ, có vẻ như sẽ không triệt để kết thúc.
Còn có vài ngày trước, Tần Noãn ở bãi tập được người ta thổ lộ, cậu ta dẫn người của hội học sinh cầm theo bình cứu hỏa đến dập hết lửa, anh cũng có nghe thấy.
Nói Cố Ngôn Thanh làm việc này không có một chút tâm tư, anh cũng không tin!
Cố Ngôn Thanh tắm rửa xong đi ra, lúc mở tủ lấy xếp lại quần áo, nhìn thấy bên trong có nằm một chiếc túi màu đen chứa băng vệ sinh, lại nghĩ tới đêm nay ở căn tin gặp được Tần Noãn, nhất thời có chút đau đầu.
Thứ đồ chơi này, anh làm sao đưa cho cô đây?
——
Lúc này bên trong ký túc xá Tần Noãn cũng đang nói đến việc quan hệ hữu nghị.
Tần Noãn không muốn đi, bị Tề Á Nhụy và Tô Tử Hân hai người đè lên đệm yoga cù lét, cuối cùng chỉ có thể cầu xin tha thứ nói đi.
Chu Thịnh Nam ngồi bên cạnh triệt để bị dọa, thấy Tề Á Nhụy cùng Tô Tử Hân hướng về phía mình đi tới, cô ấy phủi mông từ trên ghế ngồi đứng lên, lui ra sau mấy bước, ôm chặt lấy cái thang dẫn lên tầng trên. Tề Á Nhụy nhíu nhíu mày: “Tiểu Chu Chu, có đi hay không?”
“. . .” Chu Thịnh Nam quét mắt một vòng nhìn Tần Noãn, thấy cô đầu bù tóc rối, lệ rơi đầy mặt, lập tức nói ra, “Đi, tớ đi!”
Tề Á Nhụy quay đầu nhìn Tần Noãn: “Nhìn tiểu Chu Chu không nhiều lời đã đồng ý, nào giống cậu?”
Tần Noãn cười: “Gϊếŧ gà dọa khỉ, cậu lấy tớ làm gương, cậu ấy dám không nghe lời sao?”
Tề Á Nhụy cười giang hai tay ra: “Đến đây, cho cậu một cái ôm yêu thương.”
“. . .” Tần Noãn đẩy cô ấy, “Ôm bạn trai nhà cậu đi.”
Sau đó cô cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Lúc đi ra, ba người đều đang bận việc của mình, thấy Chu Thịnh Nam đang đọc sách, cô cũng không tắt đèn.
Tề Á Nhụy chơi điện thoại di động mở miệng nói: “Sáng nay tớ xem, Noãn Noãn số phiếu đã vượt qua Lý Nhiễm, bây giờ vì sao lại rớt xuống rồi. Nói về giá trị nhan sắc, Noãn Noãn so Lý Nhiễm hơn rất nhiều đi, nếu nói đến nhảy múa, lần trước tập huấn buổi tối Noãn Noãn nhà chúng ta cũng đã múa, đủ để kéo dài khoảng cách với Lý Nhiễm đi, tại sao lại rớt rồi?”
Cô ấy càng nghĩ càng thấy không thích hợp.
Tô Tử Hân: “Đây gọi là có tiền có thể sai khiến được ma quỷ. Nhà Lý Nhiễm là phú hào của thành phố C, hợp tác lâu dài với tập đoàn Viễn Thương, mấy năm nay vì dựa sát cây to Viễn Thương này, kiếm được rất là nhiều tiền. Khắp nơi gào to bản thân và Viễn Thương là thế gia, lời này vừa ra, bao nhiêu người muốn nịnh bợ, kêu người bỏ phiếu còn không phải quá dễ dàng sao?”
Thành phố C có hai đại gia tộc, Viễn Thương Tần gia, Đằng Thụy Lục gia. Quan hệ thâm sâu với họ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, bao nhiêu người lấy hết toàn lực muốn theo bọn họ nhờ vả chút quan hệ.
Nhà Lý Nhiễm và Viễn Thương có quan hệ, vậy liền khó trách nhiều người ủng hộ cô ta như vậy.
Tề Á Nhụy thở dài: “Nếu nói như vậy, hoa hậu giảng đường chắc là trừ cô ta ra không còn có thể là ai khác. Đầu năm nay, bình chọn có cái hoa hậu giảng đường còn phải có bối cảnh giàu có, nếu như Noãn Noãn cũng có gia thế tốt như vậy, đã sớm không có chuyện gì với cô nàng Lý Nhiễm này rồi. Mà nhắc đến, Noãn Noãn chúng ta cũng họ Tần đấy, nói không chừng mấy trăm năm trước, là cùng một tổ tiên với Viễn Thương Tần thị đó.”
Tần Noãn lẳng lặng nghe hai cô ấy nói từng câu từng chữ, trầm mặc một lát, đeo tai nghe lên xong bịt mắt lại, nhắm mắt nghe nhạc.
Một đêm không mộng.
Lúc cô đang ngủ say, bị tiếng điện thoại đánh thức.
Bị quấy rối mộng đẹp, Tần Noãn có chút không vui, nhíu mày cầm điện thoại di động lên. Lúc thấy là điện thoại wechat của Cố Ngôn Thanh, trong lòng như có như không, không còn bất mãn nữa.
Bạn cùng phòng còn đang ngủ, cô cắm tai nghe vào, lặng lẽ xuống giường đi ra ban công, lúc này mới nghe: “Đây.”
“Là anh.” Cố Ngôn Thanh trầm mặc một lúc, “Anh ở dưới lầu túc xá của em, em ra đây một chút.”
“? ?” Tần Noãn mắt nhìn đồng hồ, “. . . Bây giờ là rạng sáng năm giờ ba mươi phút.”
Cố Ngôn Thanh: “Mặt trời lên rồi, không tính là rạng sáng.”
Tần Noãn nhìn mặt trời mới mọc bên ngoài, không phản bác. Chỉ là, anh đột nhiên sớm như vậy gọi cô xuống dưới làm gì, không một chút dấu hiệu, cũng không có nói trước với cô.
Thanh âm Cố NgônThanh lại vang lên: “Không cần rửa mặt, anh chính là có thứ này phải trả cho em, em xuống dưới cầm lên là được.”
“Cái, cái gì?” Tần Noãn vừa tỉnh, đầu óc còn có chút chập mạch, nghe được vẫn không hiểu gì.Nhưng mà bên kia đã cắt đứt điện thoại.
“. . .”
Nghĩ đến anh ở dưới lầu, Tần Noãn đành phải vội vàng mặc quần áo. Trước khi đi, vẫn nhịn không được ở trước gương ra sức cào tóc một chút, cảm thấy không còn bù xù nữa mới chạy trước xuống dưới.
Cửa túc xá vừa mở, hầu như không có ai, Cố Ngôn Thanh đứng ở ngoài cửa, bóng lưng cao thẳng tắp.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu lại, cầm một thứ được giấy A4 màu trắng bao lấy, dùng băng dán quấn mấy lớp hình hộp chữ nhật đưa cho cô: “Của em.”
“? ?” Tần Noãn không hiểu cho lắm nhận lấy, đang muốn hỏi anh bên trong là cái gì, anh đi lên trước vội vàng mở miệng, “Không có gì, trở về ngủ đi.”
Sau đó đút tay vào túi quần, sải bước đi.
Tần Noãn: “. . . ? ?”
Trên đường trở về phòng ngủ, Tần Noãn đối với thứ trên tay tràn ngập tò mò, trong lòng suy nghĩ có phải là Cố Ngôn Thanh đưa quà cho cô không, hoặc là một bức thư tình gì đó.
Cô bước nhanh hơn, không kịp chờ về đến phòng ký túc xá, lấy dao cắt từng lớp giấy A4 lột ra.Sau đó, nhìn thấy bên trong nằm một bao…. băng vệ sinh.
“…..”
———–
(1): hậu tri hậu giác [后知后觉]: là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm. Quá trình từ “tri” (nhận thức) tới “giác” (hiểu rõ)
Gϊếŧ gà dọa khỉ: Chuyện ngụ ngôn nói rằng, bọn khỉ rất sợ máu. Cho nên người ta mang con gà đến gốc cây cắt tiết cho dẫy dụa loạn xạ, máu phun phe phé. Bọn khỉ trên cây sợ hãi ôm mặt run lẩy bẩy, người ta trèo lên cây ung dung mà tóm. Thậm chí có con sợ còn rơi lộp bộp xuống đất.
Hết chương 13