Ngoan, Dỗ Em

Chương 9: Dục cầm cố túng

*Dục cầm cố túng: muốn bắt phải thả

———

Tô Tử Hân là một cô gái có gu thời trang rất tinh tế.

Lúc đến cửa hàng, cũng là cô ấy giúp Tề Á Nhụy chọn lựa quần áo, Tần Noãn chỉ ngẫu nhiên phụ họa hai câu, xong đứng nhìn.

Không thể không nói, mắt nhìn của Tô Tử Hân rất tốt. Mỗi một bộ quần áo mặc lên người đều toát lên một phong cách riêng.

Tề Á Nhụy nhìn quần áo trên người mình, rất kích động nói: “Tử Hân cậu thật lợi hại, lúc tớ vừa tới trường học còn cảm thấy mình không khác gì cô nương nơi làng quê, bây giờ lập tức biến nữ thần!”

Tô Tử Hân cười: “Nhà tớ bán quần áo, tớ mỗi ngày đều thay vài bộ độ, thử nhiều liền biết mặc như thế nào là phù hợp. Chờ lát nữa tìm một đôi giày cao gót, làm tóc, bảo đảm tối nay cậu thuận lợi thoát ế.”

Tề Á Nhụy cho Tô Tử Hân một cái ôm lớn, lại hỏi Tần Noãn: “Cậu không phải cũng cần mua váy sao? Gọi Tử Hân giúp cậu chọn?”

Tần Noãn đang nhìn giao diện Wechat ngẩn người, nghe thấy Tề Á Nhụy , trầm mặt một lúc rồi cười nói: “Tớ tạm thời không mua.”

“Vì sao? Cố Ngôn Thanh làm bẩn váy cậu, lúc ấy tớ nhìn cậu rất đau lòng.”

Tần Noãn cười không nói.

———–Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad———@_yinandyang——————–

Buổi tối, sau khi Tề Á Nhụy hẹn hò trở về, trên mặt lộ ra một chút thẹn thùng.

Tô Tử Hân nằm trên giường, ghé mắt nhìn sang: “Thế nào thế nào, mau nói?”

Tần Noãn nghe thấy tiếng động, cũng một mặt tò mò nhìn sang.

Tề Á Nhụy dựa vào cửa, bụm mặt cười: “Anh, anh, anh ấy thổ lộ với tớ.”

“Cậu đồng ý?” Tần Noãn hỏi.

Tề Á Nhụy ngượng ngùng gật đầu.

Tô Tử Hân: “. . . Cậu không thể thận trọng một chút sao, kéo dài một đoạn thời gian?”

Tề Á Nhụy: “Vậy không được, lỡ như anh ấy đổi ý thì làm sao bây giờ?”

Tô Tử Hân: “. . .”Tần Noãn: “. . .”

“Anh ấy dáng vẻ thế nào? Đẹp trai không?” Tô Tử Hân hỏi.

Tề Á Nhụy nói: “Tạm được, cùng với idol của tớ thì khẳng định là không thể so được, đối với tiêu chuẩn của người bình thường thì không tệ lắm.”

“Idol cậu? Ai vậy?” Tô Tử Hân lộ mặt hóng hợt.

“Cố Trí Dương nha, ở Đại học P, cùng là năm nhất giống chúng ta, 6 tuổi bắt đầu diễn xuất, nhận được rất nhiều giải thưởng, đặc biệt lợi hại! Quan trọng nhất là, anh ấy rất đẹp trai nha!” Nói đến idol mình, Tề Á Nhụy hai mắt tỏa ánh sáng.

Tô Tử Hân cũng kích động: “Tớ biết, anh ấy khi còn bé đã là ngôi sao nhỏ tuổi nha, bà ngoại tớ rất thích anh ta, tớ cũng siêu thích, yêu chết cặp mắt đào hoa kia, lúc nhìn người đặc biệt trêu chọc. . .”

Tề Á Nhụy: “Tớ cũng vậy, Tớ cũng vậy! Anh ấy diễn bộ phim nào tớ cũng xem hết, dù chỉ là khách mời tớ cũng xem.. .”

Hai người này dường như rốt cuộc tìm được sự yêu thích chung, thảo luận vô cùng sôi nổi.

Tần Noãn thở dài nằm trên giường, nhìn chằm chằm giao diện Wechat của Cố Ngôn Thanh ngẩn người.

Anh ấy nói phải làm công việc bán thời gian vào buổi chiều, vậy bây giờ chắc là rảnh rỗi?

Do dự, cô gửi cho Cố Ngôn Thanh icon [ mỉm cười ].

Đợi một lúc, bên kia vẫn chưa trả lời.

Cô buồn bực ngán ngẩm cầm di động bỏ xuống, nhắm mắt lại.

Tô Tử Hân và Tề Á Nhụy còn cùng nhau thổi phồng Cố Trí Dương, dường như không có ý muốn dừng lại, cô dứt khoát nghe vào tai trái ra bằng tai phải.

Thanh ấm nhắc nhở của Wechat đột nhiên vang lên, Tần Noãn hai mắt tỏa sáng, vội vàng cầm điện thoại lên, lúc nhìn thấy tên người gửi, ý cười trên mặt chuyển thành thất vọng.

Miệng tiện đứng đầu thế giới: 【 Cuộc sống đại học thế nào? Lần đầu tiên đến bạn học Tần Noãn có khóc gọi ba không? 】

Tần Noãn nhìn chằm chằm màn hình mấy giây: 【 Cho cậu 3 giây lăn, biến mất trước mặt tớ. 】

Miệng tiện đứng đầu thế giới: 【 Đừng nha, ba đây là quan tâm con. 】

Tần Noãn: 【 Cố Trí Dương, cậu muốn bị cha tôi đánh chết sao 】

Miệng tiện đứng đầu thế giới: 【 Nhìn con không có khóc, ba an tâm, ngủ ngon! 】

Tần Noãn: . . .

Vài giây sau

Miệng tiện đứng đầu thế giới: 【 Gần đây tương đối bận rộn, nếu rảnh sẽ đi Đại học C tìm cậu. 】

Tần Noãn: 【 Không cần! Tớ còn muốn sống thêm mấy năm, cám ơn! 】

Miệng tiện đứng đầu thế giới: 【 Không được, nhất định phải đi. 】

Miệng tiện đứng đầu thế giới:【 Ba phải nhìn xem không có ba bên cạnh, con có thể gầy gò đến mức nào. 】

Tần Noãn không nhịn được nữa: 【 Tớ ghét nhất có người ở trước mặt xưng ba, không khác gì trẻ trâu! 】

0.5 giây sau, tin nhắn phía trên liền bị thu hồi, lại gửi thêm tin nhắn mới

Miệng tiện đứng đầu thế giới:【 Anh phải nhìn xem không có anh trai ở bên cạnh, em gái có thể gầy gò đến mức nào. 】

Tần Noãn: . . .

Không lâu sau, Tề Á Nhụy đột nhiên kinh hô một tiếng: “Idol tớ phát weibo, tớ cướp được ghế sô pha!”

Tô Tử Hân: “Chờ tí, tớ đi đoạt băng ghế!”

“Tấm này tự chụp rất đẹp trai, mẹ ơi tớ muốn gả!” Tề Á Nhụy vẻ mặt hoa si, sẵn tiện ngồi thổi phồng nịnh nọt Cố Trí Dương “Anh ấy không chỉ đẹp trai còn rất có thực lực anh ấy làm sao có thể ưu tú như vậy! Anh ấy bình thường rất khiêm tốn, rất ít khi phát weibo, hôm nay thế mà sủng fan hâm mộ như thế, còn đăng ảnh tự chụp lên!”

Giây phút nghe Cố Trí Dương “Khiêm tốn” , điện thoại Tần Noãn lại vang lên.

Miệng tiện đứng đầu thế giới:【 Anh trai phát weibo, nhanh đi yêu thích, khen anh đẹp trai nào. 】

Một tin nhắn gửi liên tiếp sáu lần, chắc là sao chép rồi dán.

Tần Noãn nhìn tin nhắn kia, trong đầu hiện lên một suy nghĩ, cô im lặng, không trả lời tin nhắn.

Bên trong đoàn làm phim, Cố Trí Dương híp cặp mắt đào hoa ngồi trên ghế nằm, đôi chân gác lên nhau, tay phải cầm điện thoại đặt trên đầu gối, tư thế lười biếng.

Cậu ta nhìn chằm chằm giao diện trò chuyện đợi mười lăm phút, cuối cùng lại tiếp tục sao chép câu mới gửi cho Tần Noãn, chuyển sang giao diện trò chuyện của Tiểu Linh Đang, gửi đi.

Tiểu Linh Đang: 【 A, gửi nhầm người? 】

Cố Trí Dương: 【 Screenshots tin nhắn tớ mới gửi, xong gửi cho Cố Noãn, ngay bây giờ. 】

Tiểu Linh Đang nằm trên giường ký túc xá, hiểu ý Cố Trí Dương, gửi cho cậu ta một cái icon “OK”.

Sau đó cũng screenshots gửi cho Tần Noãn, nói: 【 Cố Trí Dương buộc tớ đi dưới weibo cậu ta yêu thích, khen đẹp trai. Chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy (thất bại) 】

Tần Noãn đang nằm trên giường có chút không hiểu sao lại thấp thỏm, trông thấy tin nhắn của tiểu Linh Đang, nhẹ nhàng thở ra, hiểu ý cười một tiếng.

Chắc là cô suy nghĩ nhiều.

Cùng là nạn nhân với nhau, Tần Noãn cho cô ấy một cái icon ôm thật lớn.

Cuối cùng vẫn là kiên nhẫn, đăng nhập weibo yêu thích cho Cố Trí Dương, bình luận.

@Có một con cá chép nhỏ dưới trời sao Noãn Noãn: Hít thở không thông, quá đẹp trai, đẹp trai chết mất! ! ! ! !

Nhận được bình luận của cô, Cố Trí Dương câu môi, mở Wechat ra, ấn vào giao diện trò chuyện của Tần Noãn, đánh hai chữ “Ngủ ngon”.

Dừng một chút, lại xóa bỏ hai chữ này, đánh một dòng chữ: 【 Ngủ sớm sẽ đẹp da, hi vọng lần sau lúc gặp mặt đừng quá xấu xí làm đau mắt tớ. 】

Tần Noãn: 【. . . Cút! 】

Cố Trí Dương nhìn chằm chằm ảnh đại diện của cô, trong mắt mang ý cười.

Hình đại diện wechat của Tần Noãn ảnh nền màu hồng trái tim, với cử chỉ giơ tay “Yeah” .Da thịt cô trắng nõn, ngón tay tinh tế, trên ngón tay của ngón trỏ và ngón giữa vẽ hai cái biểu cảm, một cái khuôn mặt khóc lóc, một cái khuôn mặt tươi cười.

Rất đáng yêu.

Chăm chú nhìn trong một lát, quay về giao diện, cậu ta thấy được tin nhắn tiểu Linh Đang gửi tới: 【 Giúp cậu xong rồi, cám ơn tớ sao đây? 】

Cố Trí Dương gửi cho cô ấy một hồng bao 200 nhân dân tệ.

Tiểu Linh Đang nhận hồng bao vui vẻ khấp khởi, một lát sau, rất chân thành gửi: 【 Cố Trí Dương cậu là sợ đi, sau này nếu như Tần Noãn cùng với người khác, cậu cũng đừng khóc lóc với tớ. 】

Cố Trí Dương nghĩ đến chuyện vừa nãy, trầm mặc, bất đắc dĩ cười một tiếng.

——

Mười giờ tối, Tần Noãn rốt cục nhận được tin nhắn Cố Ngôn Thanh trả lời: 【 Xin lỗi, khi nãy có chút bận, mới vừa nhìn thấy tin nhắn. Quần áo bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho em. 】

Đôi mắt Tần Noãn khẽ cong, nhanh chóng đánh chữ: 【 Vẫn chưa mua. 】

Cố Ngôn Thanh: 【? ? 】

Tần Noãn: 【 Em đột nhiên cảm thấy, học trưởng chuyển khoản cho em không có sự chân thành 】

Tần Noãn: 【Với lại, anh không đi theo em cũng không biết chiếc váy em mua bao nhiêu tiền, lỡ như em hố anh thì làm sao bây giờ? 】

Tần Noãn: 【 Mặc dù em sẽ không hố anh, nhưng mà nếu như anh nghi ngờ em, vậy em cũng không có gì để phản bác. 】

Tần Noãn: 【 Niềm tin giữa người với người, không nên lấy ra thử nghiệm, huống chi hai chúng ta lại không quen, đúng không? 】

Cố Ngôn Thanh ngồi trước máy vi tính, nhìn cô nhanh chóng gửi từng tin nhắn, bất đắc dĩ lắc đầu, trả lời: 【 Vậy em muốn xử lý như thế nào? 】

Tần Noãn: 【 Rất đơn giản, chừng nào anh rảnh, đi theo giúp em mua quần áo. 】

Tần Noãn: 【 Em cảm thấy, yêu cầu này anh không thể từ chối, dù sao thật sự là anh làm bẩn váy em. 】

Tần Noãn: 【 Mà em đã thử giặt lại rồi, vết dầu mỡ giặt không sạch hết. 】

Tần Noãn: 【 Em biết anh bận bịu, nhưng không quan trọng, em có thể theo thời gian của anh. 】

Cô vắt hết óc để ngăn chặn những lý do anh có thể từ chối.

Bên kia im lặng một lúc, Cố Ngôn Thanh trả lời: 【 Được, ngày mai cuối tuần, tôi có rảnh. 】

Trên mặt Tần Noãn hiện ra vẻ đắc ý: 【 Vậy ngày mai chín giờ sáng, gặp trước của thư viện! 】

Cố Ngôn Thanh: 【 Ừ. 】

Để điện thoại di động xuống, Tần Noãn đưa tay che một nửa gương mặt, nội tâm không kiềm chế được mừng thầm.

Tô Tử Hân nhìn qua: “Noãn Noãn, Á Nhụy ngày mai hẹn hò, Thịnh Nam cũng có việc, hai ta không bằng cùng nhau đi xem phim?”

Tần Noãn: “. . . a, tớ có việc.”

“Chuyện gì?”

Tần Noãn nháy mắt, khóe miệng nhếch lên: “Bí mật!”

——

Ngày hôm sau Tần Noãn thức dậy rất sớm, mặc chiếc váy màu xanh lam, đai lưng màu trắng mà cô yêu thích, đội mũ rơm Panama, trên mặt trang điểm một chút, nhìn mình trong gương tỉ mỉ kiểm tra nhiều lần, lúc này mới yên lòng đi ra ngoài.

Mấy ngày nay nhiệt độ không khí khá cao, lúc cô ra khỏi cửa mới 8:30, mặt trời đã nắng chói chang.

Đứng dưới quảng trường bên cạnh thư viên che cái ô màu mực, Tần Noãn trong lòng suy nghĩ hôm nay phải tỏ ra như thế nào với Cố Ngôn Thanh.

Trước kia chọc người nói lời yêu thương quá nhiều, đều đem người hù chạy, bây giờ cô có nên dục cầm cố túng một chút, biểu hiện thận trọng, giả bộ như không phải rất thích anh ấy?

Nếu như vậy, cô đến đây trước nửa tiếng, có phải quá không hợp lý?

Suy nghĩ một lúc, Tần Noãn quyết định trốn trước, giả bộ như là mình còn chưa tới.

Trước cửa thư viện đặt một pho tượng lớn, thân thể Tần Noãn nhỏ, núp ở phía sau tượng vừa đúng có thể che người chặt chẽ, sau đó lặng lẽ nhìn về phía quảng trường.

Cố Ngôn Thanh tới rất đúng giờ, 8:59 phút đã xuất hiên trong tầm mắt Tần Noãn, lúc đến quảng trường vừa vặn chín giờ đúng.

“. . .” Thật là đúng giờ, đến sớm nửa giây cũng không được.

Tần Noãn quyết định lại trốn một lúc, nãy giờ chờ anh lâu như thế, thật không không công bằng!

Cố Ngôn Thanh cúi đầu nhìn điện thoại, áo thun màu trắng và quần dài màu đen, đóng vai một sinh viên bình thường nhất có thể, nhưng mặc trên người anh lại phảng phất có hào quang toát ra, giơ tay nhấc chân đều là khí chất quí phái.

Tần Noãn lại hoa si, nhận được wechat Cố Ngôn Thanh gửi tới: 【 Tôi đến rồi, em đang ở đâu? 】

Tần Noãn trả lời: 【 Còn ở ký túc xá, chờ một chút, con gái đi ra ngoài bình thường hơi lâu một chút. Chắc là. . . Còn cần nửa giờ nữa. 】

Gửi xong, cô vui vẻ khấp khởi cất di động vào trong túi, nóng quá liền cởi mũ trên đầu xuống làm quạt.

Sợ thân thể quá lớn bị Cố Ngôn Thanh phát hiện, lúc này cô đem ô che nắng thu lại. Đỉnh đầu chính là mặt trời nóng bỏng, phơi đến lòng người phiền ý loạn, cổ vai da thịt cô cũng bắt đầu phiếm hồng, thậm chí có chút đau.

“Bà đây theo đuổi người dễ dàng sao, lão thiên gia cũng muốn cùng tôi đối nghịch, thật tức chết!” Cô rất bất mãn nhỏ giọng phàn nàn, trên trán thấm vài giọt mồ hôi.

Lúc này, trước mặt đột nhiên có bóng mát, đỉnh đầu nóng rực được che lại, có gió nhẹ thổi qua, tựa như còn có chút tia lạnh.

Tần Noãn trong lòng thoải mái không ít: “Ông trời quả nhiên có mắt, biết bản cô nương —— “

Cô ngẩng đầu ca ngợi ông trời một chút, lại đυ.ng đến khuôn mặt anh tuấn đối diện.

Những lời ca ngợi chuẩn bị phát ra lại mắc trong cổ họng, cô trợn to mắt nhìn về phía sau lưng mình, chàng trai giúp cô che đi ánh nắng mặt trời, môi đỏ mấp máy: “Anh, anh, anh. . .”

Anh xuất hiện khi nào!

“Không phải nói ở ký túc xá sao? Còn cần. . . Nửa giờ?” Cố Ngôn Thanh vặn mi nhìn cô, như có chút suy nghĩ.

Cô lúc này bị phơi mồ hôi đầy đầu, khuôn mặt đỏ bừng giống như đánh má hồng, mũ cầm trong tay nhẹ nhàng phe phẩy, tóc mai trước mặt bay bay, mi mắt dài buông xuống, có chút động lòng người.

“Em trốn ở đây làm gì?” Anh hỏi.

Tần Noãn bị hỏi á khẩu không trả lời được, ấp úng một lúc: “Em, cái kia, em đột nhiên đau bụng, cho nên . . .”

“Cho nên em nghĩ tới đằng sau pho tượng. . .” vẻ mặt Cố Ngôn Thanh không thể tưởng tượng nổi, sau đó khó khăn nói: “Trong tiệm sách có phòng vệ sinh, ở đây là chỗ công cộng, không tốt lắm.”

“. . .”

Hết chương 9