Ngoan, Dỗ Em

Chương 6: Sờ mông gà

Tháng chín, mùa khai giảng đã đến.

Đại học C mở rộng cửa chào đón tân sinh viên, người đông nghìn nghịt, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Tần Noãn kéo vali đến cổng trường học, cô bước vào cổng phía nam đối diện thư viện. Nhìn sân trường đông đúc. Lòng tràn đầy mong chờ về cuộc sống đại học sau này, cô vô cùng phấn khích.

Xa xa trông thấy trước cửa thư viện có hai con gà vàng lớn đứng đó, mắt cô liền tỏa sáng, gần như là bay đến, sau đó nghiêng đôi mắt hạnh to tròn mà nhìn: “Oa, thật đáng yêu!”

Bóp cái mũi, chỉ chỉ miệng nhỏ, sờ sờ mông con gà, Tần Noãn càng nhìn càng thích!

“Tại sao lại có một động vật đáng yêu như vậy ở trong đại học C chứ, mình cũng muốn mang thử trang phục con gà này. . .”Cô ghé vào trước con gà lớn màu vàng, không nỡ đi, còn học tiếng gà trống kêu “Cục cục cục” vài tiếng.

Lại vỗ vỗ đầu gà: “Bạn gà, chúng ta chụp chung một tấm ảnh đi.”

Nói xong cô từ trong túi xách lấy cậu selfie ra, cố định di động lên gậy, sau đó ôm lấy con gà lớn chụp ảnh.

Cố Ngôn Thanh đang trốn bên trong con gà lớn màu vàng đó, lẳng lặng đứng, có chút hoảng hốt.

Công việc đón tân sinh viên, hội ngoại giao liền kéo khoa công nghệ máy tính đến trợ giúp, dùng búp bê cho bọn họ quảng bá.

Ban đầu người bạn cùng lớp anh sẽ mặc trang phục con gà này nhưng không biết vì sao lúc đến ngày lại không thấy đâu, nhất thời tìm không ra người để thay thế.  Anh là phó chủ tịch hội học sinh kiêm hội trưởng ban ngoại giao phải làm gương tốt, bị kéo đi thay thế.

Anh vừa mặc trang phục con gà không bao lâu đã gặp Tần Noãn, còn bị kéo lại muốn chụp ảnh chung.

Hơn một tháng không gặp, cô vẫn nở nụ cười vui vẻ, dường như không có gì thay đổi.

Cô theo đuổi anh nói những lời yêu thương, trêu chọc, những hình ảnh đó lại hiện rõ mồn một trước mắt.

Lúc anh ngây người, đã bị Tần Noãn vỗ mông. Mông con gà rất to, nhô lên. Phía trên còn ghi mấy lời quảng cáo, cũng không ít người đã sờ qua, nhưng lúc này bị cô vỗ, thân thể Cố Ngôn Thanh vẫn chấn động, có chút căng cứng.

“Bạn gà, bạn đứng quá thẳng. Một con gà lớn như vậy phải đáng yêu, như vậy tuyên truyền mới được nhiều người chú ý đến nha!”

Cố Ngôn Thanh: “. . .”

“Bạn chắc là không biết làm, để tôi dạy bạn, vặn eo, sau đó nghiêng đâu sang một bên, chân phải bước lên trước.” Cô vừa nói vừa đứng ở đằng trước làm mẫu cho anh nhìn, vô cùng đáng yêu.

Sau khi dạy xong, thấy bạn gà phía sau không chịu nhúc nhích, Tần Noãn có chút buồn bực: “Bạn gà, bạn có thể cho tôi chụp một tấm được không? Tư thế đứng của bạn quá nhàm chán, không thú vị.”

Mặt Cố Ngôn Thanh đen lại, cơ thể căng thẳng, đứng đấy không nhúc nhích. Anh thật sự không thể làm ra các tư thế như miệng cô nói, chân bước lên trước, vặn eo, vểnh mông . . .

Tần Noãn lại nhìn anh đáng thương, đôi mắt sáng rực, làm người ta nhìn một cái chỉ muốn hãm sâu vào.

“Bạn gà, xin thương xót, hôm nay ngày đầu tiên khai giảng, tôi chỉ muốn chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm, bạn giúp một chút thôi, được không?”

Tai Cố Ngôn Thanh đỏ lên, do dự một chút, cơ thể thẳng tắp liền bày ra các tư thế mà cô nói.

Mắt hạnh Tần Noãn hiện lên sự vui mừng: “Đúng, chính là như vậy, nâng cằm lên một chút, mông lại vển cao hơn tí nữa, được rồi! Hoàn mỹ!”

Cô mừng rỡ khấp khởi chạy tới, cầm gậy chụp selfie chụp tách tách mấy bức.

Liếc nhìn ảnh chụp trên điện thoại, cô thỏa mãn khóe môi cong lên:

“Cám ơn bạn gà!” rồi sờ sờ câu quảng cáo in trên mông gà, “Quảng cáo này rất hay, tôi nhớ kỹ.”

Cố Ngôn Thanh: “. . .”

“À, bạn gà chỗ đăng ký của ngành điện khí – viễn thông và tự động hóa ở đâu?”

Cố Ngôn Thanh chỉ hướng đi cho cô, không có lên tiếng.

Tần Noãn cười vẫy tay tạm biệt anh.

Thân hình cô cao gầy tinh tế, môi hồng răng trắng, khuôn mặt như vẽ, lúc cười lên có chút động lòng người.

Cố Ngôn Thanh ngây người một lúc, thu hồi ánh mắt, trong vô thức khóe môi hơi nâng lên.

———–Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad———@_yinandyang——————–

Chuyên ngành của cô là điện khí viễn thông và tự động hoá, cũng không biết chuyên ngành này là về cái gì, nghe có chút. . . đặc biệt?

Nghe nói nữ sinh khá ít, nổi tiếng là chuyên ngành hòa thượng. Đi đến chỗ đăng ký công trình kỹ thuật điện và thông tin, bên trong toàn bộ là đàn anh, một vị đàn chị cũng không có.

Tần Noãn cảm thấy cái tên chuyên ngành hòa thượng này là vô cùng xứng đáng.

Mà hàng đàn anh đang đứng đón tân sinh viên thấy một nữ sinh xinh đẹp đang lại gần, mắt cả đám không khác gì sói đói đang săn con mồi, hai mắt tỏa sáng.

“Này, cô gái này có đi nhầm chỗ không. Khoa chúng ta 'Giới tính nữ' còn hiếm có, chứ đừng nói gì đến mỹ nữ xinh đẹp như vậy.” trong đó một đôi mắt nhìn thẳng.

Tần Noãn mặc chiếc váy thủy thủ màu xanh biển, vòng eo thon thả, hai đùi tinh tế thẳng tắp, da thịt trắng muốt như ngọc, dưới chân là đôi giày vải màu trắng. Dây chuyền thủy tinh làm nổi bật lên cái cổ tinh tế, xương quai xanh tinh xảo, trên khuôn mặt càng là mi dài môi son, đẹp đến mức tưởng như tranh vẽ, là một tiểu tiên nữ.

Chờ người đến gần, bọn họ nhìn cô với ánh mắt sững sờ, một lâu sau có một chàng trai đeo mắt kính chạy ra hỏi: “Bạn học là…? Bạn ở đâu, chuyên ngành nào? Có lẽ đã đi nhầm chỗ.”

“Kỹ thuật điện và tự động hoá.” Thanh âm cô ngọt ngào, lúc nói chuyện đáy mắt ngập ý cười.

Chàng trai mắt kính vui vẻ: “Thật đúng là cùng ngành chúng ta nha. Chào học muội, hoan nghênh đến ngành điện tín. Anh cùng ngành với em, cứ gọi học trưởng, tên anh là Thôi Hạo.”

Nghe chàng trai mắt kính giới thiệu, Tần Noãn ngây ra một lúc: “Ngành điện tín?”

“Đúng vậy.” Thôi Hạo hít hơi, “Học muội, em đừng nói là em không học ngành này nha, vừa nãy là đùa nghịch bọn anh cho vui?”

Tần Noãn tranh thủ thời gian lắc đầu: “Không có không có, em chỉ đang nghĩ, đây là ngành điện tín, vậy trường học còn có liên thông ngành di động sao?”

Không khí tĩnh lặng ba giây, một đám nam sinh cười đau cả bụng. Học muội này không chỉ ngọt ngào, mà còn rất hài hước.

Điền xong phiếu đăng ký báo danh, được phát chìa khóa ký túc xá, Thôi Hạo tự mình đưa Tần Noãn đến ký túc xá.

Trên đường, Tần Noãn nhịn không được hỏi: “Học trưởng, chuyên ngành chúng ta đặc biệt thiếu nữ sinh sao?”

Thôi Hạo liếc nhìn cô một cái:

“Đừng dùng từ 'đặc biệt thiếu', không có một chút tôn trọng chuyên ngành chúng ta tí nào.”

“. . .”

Thôi Hạo nói tiếp: “Nữ sinh ngành điện khí, phải dùng từ 'khan hiếm' để hình dung.”

“. . .”

“Em biết tân sinh năm nay có bao nhiêu người không?”

Tần Noãn lắc đầu.

Thôi Hạo: “151 người.”

“Biết bao nhiêu nữ sinh không?”

Tần Noãn lại lắc đầu.

Thôi Hạo duỗi bốn ngón tay ra.”Bốn mươi?”

Tần Noãn suy nghĩ, đúng là không nhiều.

“Không, là bốn người.” Thôi Hạo bổ sung thêm, “Ngoại trừ em, còn có ba nữ sinh khác.”

“A?” lần này Tần Noãn thật sự bị dọa, 151:4, tỉ lệ thần kỳ gì thế? Có chút dọa người.

Thôi Hạo nhìn vẻ mặt ủ rủ của cô, an ủi: “Học muội, em phải hài lòng đi. Bốn các em vừa đủ một phòng ký túc xá. Năm trước ngành chúng ta chỉ có 130 người, một nữ sinh. Về sau nữ sinh kia liền sợ phát khóc, ngày thứ hai liền chuyển chuyên ngành.”

“. . .”

Tần Noãn muốn an ủi anh ấy một chút, nhưng là khóe miệng giật giật, không nói nên lời.

Ngược lại Thôi Hạo dáng vẻ không thèm để ý, vừa cười nói với cô chuyện khác: ” Học muội muốn tham gia hội học sinh không? Ở đại học tham gia hội học sinh còn được cộng thêm điểm, thưởng học bổng và xin vào đảng cũng ưu tiên cân nhắc, hơn nữa có thể lập nhiều quan hệ, kết giao nhiều bạn bè hơn.”

Tần Noãn cười cười: “Cám ơn học trưởng, em sẽ suy nghĩ.”

Thôi Hạo suy tư một vào, nói: “Vậy, hai chúng ta thêm Wechat của nhau đi, có thể sau này em là thành viên của hội học sinh thì sao? Mà có cái gì cần hỗ trợ, cũng có thể lên Wechat tìm anh.”

Thôi Hạo rất nhiệt tình, lại giúp mình, Tần Noãn không tiện cự tuyệt, cuối cùng chỉ có thể quét Wechat.

Dưới lầu ký túc xá, Thôi Hạo trước khi đi cười vẫy tay với cô: “Có việc cứ liên hệ Wechat.”

Tần Noãn tạm biệt học trưởng, sau đó tự mình kéo vali đi vào ký túc xá, ba nữ sinh kia đã tới trước.

Mọi người tự giới thiệu lẫn nhau, sau đó ai cũng bận rộn thu dọn đồ đạc. Tề Á Nhụy thu dọn xong đồ vật nằm trên giường, hỏi mọi người: “Các cậu có nghe nói không, chuyên ngành chúng ta chỉ có bốn nữ sinh, toàn bộ đều ở trong phòng này.”

Mọi người gật đầu.”Đúng rồi, khoa chúng ta chia thành 4 lớp, sẽ không phải mỗi người một lớp đó chứ?”

Tề Á Nhụy đột nhiên ngồi dậy, hỏi mọi người, “Các cậu học lớp nào?”

Tô Tử Hân nói: “Tớ ở lớp 4.”

Chu Thịnh Nam: “Lớp 3.”

Tề Á Nhụy tuyệt vọng: “Tớ ở lớp 1 . . Tần Noãn cậu ở lớp 2 sao? Trường học sao có thể chơi như vậy chứ.”

Tần Noãn ở bên dưới thu dọn tủ quần áo, bị hỏi liền nhớ lại: “Tớ cũng ở lớp 1.”

Tề Á Nhụy kích động nằm xuống lại, hai tay đập giường: “Vậy hai ta một lớp, sau này có thể thành một nhóm! Ha ha ha ha  hạnh phúc tới quá bất ngờ, thật kích động!”

Tô Tử Hân và Chu Thịnh Nam bất đắc dĩ.

Ký túc xá lại yên tĩnh.

“Ai ——” Tề Á Nhụy thở dài, “Không nghĩ tới cái chuyên ngành này nữ sinh ít như vậy, đặc biệt là không có trai đẹp, biết vậy đi đi học khoa công nghệ cho rồi.”

“Khoa công nghệ là chuyên ngành đứng đầu trường, điểm cậu đủ sao?” Tô Tử Hân cười cô ấy.

Tề Á Nhụy ngượng ngùng: “Không đủ, ha ha ha ha. . .”

“Nhưng mà khoa công nghệ có đại thần nha, đại học C có một người đẹp trai và tài năng như vậy, các cậu biết là ai không?” Tề Á Nhụy thần thần bí bí.

Tô Tử Hân nhướng mày: “Cậu nói Cố Ngôn Thanh?”

Tần Noãn đang chỉnh lại bàn đọc học tay run một cái, đồ vật lộp bộp rơi xuống. Cô giật nảy mình, cuống quít xoay người lại nhặt lên.

Tô Tử Hân tới giúp cô: “Không sao chứ?”

Tần Noãn cười lắc đầu: “Chỉ là tay run một chút, không có việc gì. Các cậu tiếp tục trò chuyện đi, tự tớ dọn được.”

Cô sửa sang lại bàn học, vô thức nghiêng tai nghe các cậu ấy nói chuyện, không hiểu sao nhịp tim cũng nhanh hơn mấy phần.

Tề Á Nhụy ghé vào giường: “Tớ nói cho các cậu nghe, hôm nay tớ nhìn thấy Cố Ngôn Thanh, mặc trang phục con gà vàng lớn. Rất khác so với hình ảnh trên diễn đàn, vô cùng dễ thương. Tớ còn chụp một bức ảnh. . .”

Nói xong mở ảnh chụp trong điện thoại cho các cậu ấy nhìn.

Tô Tử Hân vội vàng giơ tay chộp lấy: “Tớ xem một chút, tớ xem một chút!”

Tần Noãn đang suy nghĩ về cái tên Cố Ngôn Thanh, cuối cùng nhịn không được, cũng chạy tới xem.

Trên hình ảnh, một chàng trai tuấn mỹ mặc trang phục con gà lớn, chỉ lộ cái đầu, tóc ngắn nhỏ vụn có chút lộn xộn, trong tấm hình anh cầm bình nước khoáng ngửa đầu uống, lộ ra cái cổ đẹp mắt và đường cằm vòng cung rõ ràng.

Bên cạnh là bạn của anh, cũng mang đồ con gà.

Cố Ngôn Thanh, quả nhiên là anh!

Tần Noãn lẳng lặng nhìn chằm chằm bức hình này, cả người trong nháy mắt hóa đá.

Từ lần trước anh biến mất ở tập đoàn Đằng Thụy, cô đã hơn một tháng chưa nhìn thấy anh. Không nghĩ tới, anh lại là nhân vật phong vân của Đại học C, hình như cũng rất nổi tiếng.

Tuy nhiên, bộ đồ gà lớn màu vàng này. . .Cô nhớ đến lúc ấy trước cửa thư viện có hai con gà lớn, cô là lôi kéo bạn gà bên tay trái chụp ảnh. Dựa theo trong tấm ảnh, chỗ đứng Cố Ngôn Thanh chính là. . . Bên tay trái!

Cho nên bị cô buộc bày ra tư thế dễ thương, còn bị cô véo mông mấy lần là …Cố Ngôn Thanh?

Hết chương 6

*Tác giả có lời muốn nói:

Cố Ngôn Thanh: “Tôi mua trang phục búp bê con gà vàng lớn.”

Tần Noãn: “Vì sao?”

Cố Ngôn Thanh: “Cho em véo mông gà chơi.”

Tần Noãn: “. . .”