Ngoan, Dỗ Em

Chương 1: Em thích anh

Bọn mình edit hoàn toàn phụ thuộc vào cv nên chỉ đúng được 70%. Những chỗ nào các bạn biết có thể góp ý cho bọn mình. Nếu không thích xin clickback đừng nói lời cay đắng.

Edit: Yang

———-

Lần đầu tiên nhìn thấy Cố Ngôn Thanh, Tần Noãn mười tám tuổi.

Mùa hè đó, sau khi thi đại học xong, bởi vì cô học Đại học C, không chịu xuất ngoại nên cùng cha già xảy ra tranh chấp, một mình trốn ở KTV uống sáu chai bia.

Lúc mang theo hơi men say rượu đi ra, ngước mắt trông thấy bên hành lang có thiếu niên đang gọi điện thoại. Ôn nhuận như ngọc, sâu bên trong là sự tao nhã. Đây là ấn tượng đầu tiên của cô.

Chàng trai đứng quay lưng về phía cô, chân dài thẳng tắp, một tay đút trong túi quần, tóc ngắn nhỏ vụn, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu vào làn da trắng nõn, dáng hình tuấn lãng và nhu hòa.

Lúc anh nói chuyện trên mặt có ý cười ấm áp, âm thanh ôn nhuận êm tai, quanh người anh toát lên một khí chất, khuấy động trong lòng cô. Tần Noãn kinh ngạc nhìn anh, nhịp tim chậm mấy giây, hai gò má phủ lên một vòng đỏ ửng.

Cố Ngôn Thanh sau khi cúp điện thoại đi về phía bên này, lơ đãng thoáng nhìn qua, liền thấy cô bé nhìn ” hư hư thực thực ” (1)  miệng nhỏ cô khẽ nhếch, mở to đôi mắt sáng tỏ tinh khiết nhìn anh.

Lần đầu tiên có người to gan như vậy lại không thêm che giấu nhìn con mồi, Cố Ngôn Thanh có chút khó chịu. Môi mỏng nhấp nhẹ, do dự một chút, vẫn là khiêm tốn lên tiếng chào cô:

”Xin chào, có chuyện gì không?”

Cách rất gần, thanh âm của anh càng ôn nhuận, giống thanh tuyền đập nện lấy noãn ngọc, lại vô cùng từ tính, làm lòng người tán loạn.

Lúc ấy Tần Noãn có lẽ đã say, đầu óc không suy nghĩ, nói chuyện cũng thẳng: “Không có việc gì, anh, nhìn rất đẹp!”

Dừng một chút, lại bù thêm một câu: “Giọng nói cũng thật rất dễ nghe!” Cố Ngôn Thanh nhướng mày, cảm thấy có chút buồn cười, nhìn cô tuổi không lớn lắm, anh thiện ý nhắc nhở:

“Cô bé, học sinh cấp ba không được uống rượu, càng không nên ở nơi này uống rượu, không an toàn.”

” Em không phải học sinh cấp ba!” Cô bất mãn phản bác.

Cô bây giờ chuẩn bị lên năm nhất, mới không phải trẻ vị thành niên! Cố Ngôn Thanh dừng lại mấy giây, còn nói: “Vậy cũng tốt nhất đừng tới đây uống rượu, dễ gặp nguy hiểm.”

“KTV này là của nhà em!” Cô giơ cao tay đυ.ng cằm.

Cố Ngôn Thanh khẽ giật mình, cười: “Vậy, em cao hứng là tốt rồi.”

Tần Noãn cảm thấy dáng vẻ anh cười lên, giống mùa đông bên trong mặt trời ấm áp. Trong lòng cô lại rung động thêm một chút. Cố Ngôn Thanh không nói gì nữa, đi qua cô, chuẩn bị vào phòng.

Tần Noãn lúc này mơ mơ màng màng, da mặt cũng dầy, ngăn ở cửa phòng không cho anh vào: “Anh còn chưa nói cho em tên gì, học đại học nào? Nick Wechat là gì?”

Cố Ngôn Thanh lông mày gảy nhẹ: “Vì sao phải nói cho em?”

“Vì theo đuổi anh nha!” Đôi mắt hạnh lóe lên ánh sáng nhạt, dáng vẻ hưng phấn, lúc nói chuyện không có một chút thẹn thùng.

Cố Ngôn Thanh cảm thấy tiểu cô nương này nhất định đã uống say, đang nói mê sảng, nửa trêu chọc mà nói: “Người theo đuổi anh hơi nhiều, trước tiên phải xếp hàng.”

Tần Noãn sửng sốt mấy giây:

“Xếp hàng trước khi mua vé sao? Bao nhiêu tiền? Kết bạn Wechat em chuyển cho anh.”

Nói rồi lấy di động mở Wechat ra, muốn quét mã hai chiều của anh. Cố Ngôn Thanh lần đầu gặp dạng người này, có chút đau đầu.

Bị cô chăm chú nhìn một lúc, anh thở dài một tiếng, giọng điệu phai nhạt hơn, xa lánh lại không thất lễ: “Cô bé, em uống say, để người đưa em về nhà đi.”

Tần Noãn tràn ngập mong đợi hai con ngươi dần dần ảm đạm, tầm mắt rũ xuống, nghiêng người tránh ra khỏi cửa phòng bao. Cố Ngôn Thanh liếc nhìn cô một cái, đẩy cửa đi vào.

Trong phòng xa hoa rộng rãi một đám người đang ca hát, trông thấy Cố Ngôn Thanh đi vào, ồn ào nhường anh hát một bài.

Cố Ngôn Thanh không biết hát, nhưng chống không lại sự nhiệt tình của mọi người, ngồi trước dương cầm gảy một bài « Hungary cuồng tưởng khúc số hai ».

Ngón tay thon dài lướt trên phím đàn, tiếng đàn du dương êm tai phát ra, trong phòng dần dần trở nên yên tĩnh. Khúc nhạc kết thúc, Hà Thiếu Dương dẫn đầu vỗ tay.

Cố Ngôn Thanh cười nhàn nhạt đứng lên, đi về phía ghế sa lon ngồi xuống, cũng không nhiều lời. Hà Thiếu Dương ngồi bên cạnh, cánh tay khoác lên vai anh:

“Thanh ca, khó khăn lắm mới ra chơi, cũng không thấy cậu có chút gì hào hứng.”

Cố Ngôn Thanh xoa xoa mi tâm, dựa lưng ra sau, tư thái tùy ý: “Gần đây nhận một việc, chương trình viết đến một nửa thì không có ý tưởng.”

Hà Thiếu Dương vỗ vỗ bả vai anh: “Tập đoàn Đằng Thụy lớn như thế cậu lại không muốn, lại theo ngành khoa học máy tính có được không?”

Hà Thiếu Dương và anh là bạn học cao trung, năm ngoái thi đại học cậu học tài chính, Cố Ngôn Thanh thành tích nổi bật, lại thi khoa máy tính của Đại học C.

Dù biết ngành máy tính của Đại học C là một ngành rất nổi, thế nhưng đó là Cố Ngôn Thanh nha – người thừa kế duy nhất của tập đoàn Đằng Thụy.

Tập đoàn Đằng Thụy làm ngành du lịch chính là trùm, cùng máy tính tám gậy tre đánh cũng không liên quan! Nghe nói lão gia tử bởi vì chuyện này, sau đó liền đi bệnh viện.

Cố Ngôn Thanh xem thường, nhấp rượu. Nghĩ đến bên ngoài vừa mới gặp được một cô bé, anh nhất thời hiếu kì, hỏi Hà Thiếu Dương:  “KTV này là sản nghiệp nhà nào?”

Hà Thiếu Dương sững sờ: “Tập đoàn Viễn Thương, cậu không biết?”

Đằng Thụy và Viễn Thương, một làm du lịch khai phát, một làm bất động sản, đều là con rồng đi đầu, hai nhà cũng là thế giao.

Chẳng qua làm người thừa kế tương lai của Đằng Thụy, Cố Ngôn Thanh đúng thật là đối Viễn Thương không biết rõ. Bởi vì anh không quan tâm cái vòng này.

Ông ngoại anh là Lục lão gia, Lục lão gia chỉ có một đứa con gái, là mẹ Cố Ngôn Thanh, bây giờ là chủ tịch Đằng Thụy- Lục Tinh.

Làm con trai độc nhất của chủ tịch Đằng Thụy, Cố Ngôn Thanh đương nhiên trở thành người thừa kế.

Chẳng qua Lục Tinh công việc bận rộn, mỗi ngày đi khắp thế giới, Cố Ngôn Thanh theo chân cha Cố giáo sư ở tại đại học C.

Cố Ngôn Thanh là phú nhị đại, nhưng Cố giáo sư tiết kiệm, khiêm tốn, anh cũng vì vậy nên tính tình không khoa trương, nho nhã ôn nhuận, có khí chất thư hương.

———–Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trên-wattpad———@_yinandyang——————–

Hôm nay trong phòng đều là con cái nhà giàu, anh chỉ quen mỗi Hà Thiếu Dương, những người khác không có giao tình gì, nếu như không phải hôm nay sinh nhật Hà Thiếu Dương, kéo anh đến tụ họp, anh sẽ không nguyện ý tới.

Cũng may thân phận của anh che giấu tốt, Hà Thiếu Dương cũng kín miệng, những người này cũng không biết anh là người thừa kế của Đằng Thụy, bớt đi không ít phiền phức. Nếu không đối mặt với những người nịnh nọt lấy lòng, anh có chút không thích.

Cố Ngôn Thanh sinh hoạt rất quy luật, trước khi ngủ còn phải xem viết chương trình.

Chín giờ tối, thấy mọi người không có ý định tan cuộc, anh liền đi đầu chuẩn bị trở về trường học.

Ra KTV, anh lại nhìn thấy cô bé uống say kia, mặc váy màu hồng, mang ba lô mèo lục lạc, ở cửa ra vào cùng quản lý KTV tranh chấp cái gì đó.

Cố Ngôn Thanh thuận tiện nghe ngóng, đại khái là quản lý muốn đưa cô về, cô không chịu, nói mình không có say, muốn tự mình đón xe về.

Trông thấy Cố Ngôn Thanh đi ra, ánh mắt của cô gái kia lại rơi vào trên người anh, mở to đôi mắt mọng nước trong veo.

Biết thân phận cô, Cố Ngôn Thanh cũng không quan tâm nữa, quay đầu không nhìn cô, chặn chiếc xe taxi ngồi lên.

Vừa muốn đóng cửa, cô bé kia chen lấn đi vào, dáng vẻ đã say khướt, nhưng lại ngây thơ chân thành:  “Đi chung xe, có thể chứ?”

Bên ngoài quản lý gấp gáp: “Tần Noãn tiểu thư, ngài uống say, không thể tùy tiện cùng người xa lạ đi chung xe, rất nguy hiểm. Chủ tịch không yên lòng, để tôi tự mình đưa ngài về —— ”

Tần Noãn đóng cửa xe, đem lời nói ngăn ở bên ngoài: “Tài xế, lái xe.”

Tài xế Taxi nhìn về phía Cố Ngôn Thanh, trưng cầu ý kiến của anh, dù sao cũng là người ta gọi xe, có nguyện ý đi chung xe hay không, không phải do Tần Noãn định đoạt.

Cố Ngôn Thanh nhìn cô bé bên cạnh một chút, khẽ xê dịch kéo dài khoảng cách, nhướng mày: “Em ở chỗ nào?”

Dáng vẻ Tần Noãn rất dễ nói chuyện: “Nhường lái xe trở anh về trước,em không vội.”

Cô bởi vì nguyên nhân say rượu, sau khi lên xe tựa lưng ra phía sau nhắm mắt dưỡng thần, thỉnh thoảng liếc trộm chàng trai bên cạnh một chút.

Cố Ngôn Thanh xem như đã nhìn ra, vừa nãy không được Wechat, bây giờ cô là muốn địa chỉ nhà anh.

Cô bé này uống rượu say, đầu óc ngược lại rất minh mẫn. Cố Ngôn Thanh nhìn cô: “Đưa em về trước, không muốn thì xuống xe.”

Tần Noãn mở mắt ra nhìn qua anh, có chút u oán, lầm bầm một câu “lòng dạ hẹp hòi”, sau đó báo địa chỉ cho tài xế: ” Biệt thự Nam ngoại ô.”

Xe taxi di chuyển, Cố Ngôn Thanh nhìn qua gương chiếu hậu đằng sau có một chiếc xe cá nhân một mực đi theo, liếc cô bé bên cạnh một chút. Thiên kim Tần gia, quả nhiên tùy hứng.

Cố Ngôn Thanh không để ý đến cô nữa, bởi vì đưa cô bé bên cạnh về trước, thời gian trên xe dư dả, anh lấy từ trong túi mắt kính đeo lên, lại lấy ra máy tính bắt đầu nghiêm túc đánh máy.

Anh vốn dĩ dáng dấp tuấn lãng thanh dật, bây giờ đeo kính mắt lên càng nhiều thêm mấy phần nhã nhặn. Tần Noãn si ngốc nhìn anh, đôi mắt bồng bềnh thấm thoát, cuối cùng dần dần đem đầu tựa ở trên vai của anh.

Cố Ngôn Thanh quay đầu nhìn qua. Cô bé ngũ quan bình thường rất tinh xảo, lúc híp mắt, lông mi vểnh lên rung động nhè nhẹ, thật đáng yêu.

Anh đẩy đầu cô ra: “Qua kia ngủ.”

Sau đó cúi đầu tiếp tục làm việc. Tần Noãn nhíu mày, cũng không ngủ, tiếp tục chấp nhất chủ đề lúc trước:  “Anh tên là gì, học trường nào?”

Cố Ngôn Thanh không để ý tới cô. Cô nói:

”Em tên gọi là Tần Noãn, Tần trong Tần triều, Noãn trong ấm lòng, nhũ danh là Noãn Noãn.”

Cố Ngôn Thanh coi như không nghe thấy. “Em thật không phải là học sinh cấp ba, em trưởng thành rồi. Em còn chuẩn bị lên năm nhất đại học rồi đó”. Cô nói, ngẩng đầu nháy mắt nhìn anh, “Đại học C.”

Cố Ngôn Thanh đẩy gọng kiếng, nhìn cô bé say rượu dáng vẻ mơ hồ, ngữ khí tựa như đang đùa giỡn với mèo: “Đại học C? Rất lợi hại nha.”

Anh tư thái lười biếng, đuôi lông mày có chút giơ lên, khóe môi treo một nụ cười yếu ớt, không hiểu sao lại có chút câu người.

Tần Noãn nhìn đến ngây người.

Trở thành một tiểu hoa si. . . Nhìn nước bọt cô chảy ra, Cố Ngôn Thanh nhíu mày, duỗi ngón trỏ, đem đầu cô sang hướng khác.

Tần Noãn thuận thế ngã xuống cửa sổ thủy tinh. Cô đã trở về, nghĩ đến lời anh vừa rồi, nhíu mày: “Em không lợi hại, thi được Đại học C nhưng chuyên ngành không tốt. . .”

“Ngành nào?” Cố Ngôn Thanh cũng không suy nghĩ được cái gì, dứt khoát cùng với cô nói chuyện phiếm.

“Điện tử – viễn thông và tự động hoá.”

Cố Ngôn Thanh khóe miệng giật một cái: “Cha em đồng ý không?”

Tần Noãn lắc đầu, dáng vẻ rất không cao hứng: “Ông ấy muốn em xuất ngoại.”

Cố Ngôn Thanh dừng một chút, rất khách quan nói: “Điện khí không thích hợp với con gái, xuất ngoại rất tốt. Cha em là muốn tốt cho em.”

Tần Noãn ngửa mặt lên nhìn anh: “Lúc thi tốt nghiệp trung học, người trong nhà có buộc anh xuất ngoại không? Anh nghe lời sao?”

Cố Ngôn Thanh mím môi. Anh đương nhiên không nghe lời. Nhưng anh có tính toán của mình, cùng với tiểu nha đầu này cũng không giống nhau.

Tần Noãn hừ hừ cái mũi: “Cũng không muốn xuất ngoại!”

Cố Ngôn Thanh cũng không nói cái gì nữa, trầm mặc xuống, cầm máy tính cất vào túi. Hiệu suất quá thấp, không viết còn hơn.

Cô mơ mơ màng màng ngồi một hồi, quay đầu nhìn anh, rất cố chấp tiếp tục hỏi: “Anh tên là gì? Không có phương thức liên lạc, em lần sau làm sao theo đuổi anh?”

Cố Ngôn Thanh: “. . .”

Anh đẩy gọng kiếng, tìm một vị trí thoải mái dựa, khoanh hai tay nhìn cô: “Thích anh?”

Cô gật đầu như gà con mổ thóc. “Thích anh vì cái gì?”

Cô không chút nghĩ ngợi trả lời: “Dung mạo anh đẹp mắt, giọng nói êm tai, cười lên cũng đẹp mắt. Nhà em có tiền, em có thể nuôi anh nha!”

Cố Ngôn Thanh: “. . .”

Phía trước tài xế xe taxi nghe một đường cũng vui vẻ: “Cô bé này thật có ý tứ, chàng trai, cháu không có bạn gái thì suy tính một chút đi, xem người ta có rất nhiều chân thành.”

Cố Ngôn Thanh ho hai tiếng, dò xét Tần Noãn: “Thích anh vì những điều này?”

Cô lại gật đầu.

“Nông cạn.” anh nhàn nhạt nói.

Cô bưng lấy khuôn mặt chính mình cho anh nhìn: “Vậy anh cảm thấy, em có được không?”

Cô lớn lên có khuôn mặt trứng ngỗng, má đào da tuyết, tròn căng mắt hạnh, cồn làm hai gò má nhuộm đỏ ửng, giống như bôi son phấn, cái mũi tinh xảo ngạo nghễ ưỡn lên, miệng anh đào nhỏ nhắn.

Không diễm lệ, nhưng rất ngọt ngào. Anh vừa định nói “Đẹp mắt”, lại nghĩ tới bản thân mới nói câu “Nông cạn”, liền đem lời nuốt xuống.

Anh chưa từng gặp ai da mặt dày như cô bé này. Chẳng qua trước đó cô bé uống say, anh sẽ không cùng với cô so đo.

Lúc này, Tần Noãn mày đột nhiên nhăn lại, sắc mặt dần dần trắng bệch, trên mặt có chút ẩn nhẫn. Mí mắt Cố Ngôn Thanh thình thịch nhảy mấy lần, cảnh giác ngồi thẳng người: “Em, em sao thế?”

“Muốn ói.”

Cô nói. Cố Ngôn Thanh có bệnh thích sạch sẽ, nghe nói như thế mồ hôi lạnh đều chảy ra, giả bộ trấn định cùng cô thương lượng: “Em, em trước tiên kìm nén xi. . .” —— được không?

Cô chúi về phía trước, nôn ởđtrước ngực anh, lưu lại trên áo sơ mi trắng một vùng ô uế.

(1) Hư hư thực thực: không rõ ràng, thực hư lẫn lộn, khiến cho có cảm giác như mơ hồ, hoặc không biết đúng hay sai

Hết chương 1