Quyển 1 - Chương 56: Chỉ phúc vi hôn
Tần Vi Nhiên còn chưa tan tầm, liền nhận được điện thoại của Tần gia, người gọi là Tần Ngạo Thiên, Tần Vi Nhiên bắt máy, Tần Ngạo Thiên liền đi thẳng vào vấn đề: “Vi Nhiên à, đêm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của cháu gái ông Trần, ông Trần chỉ tên nói họ muốn cháu tham gia, cháu về sớm một chút, cùng chúng ta đi.”“Ông Trần?”
“Chính là Trần Phi Hoàng, cháu lúc còn nhỏ thường hay sang nhà bọn họ chơi mà, cháu quên rồi à?”
Tần Vi Nhiên nhíu nhíu mày: “Không quên.”
“Haha, không quên là tốt rồi, ta nhớ rõ cháu lúc đó luôn đi theo phía sau cháu trai của ông Trần là Trần Uy, gọi anh, anh, còn nói khi trưởng thành muốn gả cho nó.”
Tần Ngạo Thiên một bộ dạng giọng điệu trêu đùa Tần Vi Nhiên, giống như hai người vô cùng thân thiết.
“Phải không? Chuyện này tôi thực sự đã quên.”
Ở trong trí nhớ của Tần Vi Nhiên, căn bản là không có người tên Trần Uy này, như vậy chuyện lấy người này làm chồng, còn không phải người Tần gia bày ra sao? Nhưng là Tần Vi Nhiên cũng không phải là đứa nhỏ nữa, họ không thể áp đặt chuyện này lên nàng.
“Không sao, đêm nay Trần Uy sẽ tới, các người cũng đã lâu không gặp mặt, vừa đúng lúc để tâm sự, người trẻ tuổi mà, luôn có chuyện để tán gẫu.”
“Được, tôi biết rồi.”
Tần Vi Nhiên đương nhiên sẽ không nghĩ đến Tần Ngạo Thiên vì hảo tâm mới nói vậy, chuyện này chắc chắn là có âm mưu khác, Tần Vi Nhiên bất động thanh sắc, cô thực sự muốn xem, Tần gia lần này muốn chơi cái trò gì.
Buổi tối, Tần Vi Nhiên thay một thân sắc phục lễ hội Champagne, cùng Tần gia đi tham gia tiệc tối ở Trần gia, sở dĩ Tần Vi Nhiên đáp ứng sảng khoái như vậy là vì người Trần Phi Hoàng này cô không xa lạ, chuyện của Hồ Khải Diệp chính là do Trần Phi Hoàng Trần thị sai khiến. Vừa lúc hôm nay, cô cùng Trần gia tạo quan hệ tốt, về sau nếu muốn điều tra Trần gia, có vẻ tiện lợi hơn.
Tần Vi Nhiên hôm nay một thân lễ phục màu đen để lộ lưng phi thường gợi cảm, đem toàn bộ lưng của cô đều lộ ra, da thịt trắng nõn làm cho người ta nhịn không được nhìn thêm vài lần, Tần Phi Nhiên cảm nhận được ánh mắt này, một chút cũng không cao hứng đứng dậy, có Tần Vi Nhiên ở đây, nàng nhất định không phải nhân vật chính.
Tần Vi Nhiên một thân lễ phục dạ hội Champagne tuy rằng không gợi cảm, nhưng lại vô cùng đoan trang, hơn nữa Tần Vi Nhiên là người vô cùng xinh đẹp, tự nhiên hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt nam nhân. Nhưng điều mà Tần Phi Nhiên tức giận là, ánh mắt bọn họ nhìn Tần Vi Nhiên là thưởng thức, còn ánh mắt nhìn nàng tràn ngập ý định xâm lược, điều này làm cho cô cảm giác chính mình là một kĩ nữ đem bán, bị người khác tùy ý đánh giá.
“Người đẹp, có thể mời em uống một ly không?”
Đột ngột một thanh âm ở phía sau Tần Phi Nhiên vang lên, Tần Phi Nhiên nhíu mày xoay người, mặt lạnh nhìn người đàn ông trước mắt: “Anh là ai?”
“Tôi là Trần Uy.”
Trần Uy trong mắt rõ ràng có hảo cảm, nhưng mà hốc mắt hắn hõm sâu, vừa thấy là biết hàng năm ngâm mình trong tửu sắc, thoạt nhìn có chút đáng khinh.
Tần Phi Nhiên vừa muốn cự tuyệt, lại nghĩ đến cái gì đó, liền nói: “Anh là cháu của ông Trần?”
“Chính là tôi.”
Tần Phi Nhiên lộ ra một nụ cười quyến rũ, tiếp nhận ly rượu, nói: “Tôi rất vinh hạnh.”
Nếu cô không nhớ lầm, mẹ cô từng nói qua, Tần Vi Nhiên hồi nhỏ rất thích Trần Uy, chẳng qua Trần Uy lại vô cùng thích cô lúc còn quấn tã lót, cho nên Tần Vi Nhiên rất thương tâm.
“Tôi biết em gọi là Tần Phi Nhiên, khi em còn nhỏ, tôi đã từng ôm em, lúc ấy tôi cũng còn nhỏ, nhưng mà em thân hình mềm mại đầy hương thơm, tôi đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ.”
Tần Phi Nhiên thấy một trận ghê tởm, nhưng vẫn đáp: “Phải không, đáng tiếc lúc ấy em quá nhỏ, không nhớ rõ lắm, có lẽ chị gái của em vẫn còn ấn tượng.”
“Chị gái?”
Trần Uy nhíu mày: “Nga, anh biết, ông của anh cùng ông em muốn đính ước cho anh và chị em, cho xin, ai mà thích nổi cái loại nữ nhân mạnh mẽ quá mức thế này, so ra, anh vẫn thích em, Phi Nhiên.”
Nói xong, Trần Uy cố ý tiến sát gần Tần Phi Nhiên, ở vành tai của cô liếʍ một chút.
“Nga, thật vậy không? Nếu là như thế, anh cần phải không chút do dự cự tuyệt, nói thật, em cũng rất thích Trần Uy anh.”
Trần Uy vừa nghe, lập tức gật đầu: “Ân, Phi Nhiên, em yên tâm, anh nhất định từ chối hôn ước với chị của em, mặc kệ thế nào, anh cũng chỉ yêu em, chính là khi em còn nhỏ.”
Tần Phi Nhiên càng thêm ghê tởm, nam nhân này thời điểm trước đây đã thích cô, lại là vào lúc nàng còn quấn tã, hắn đối với cô không có suy nghĩ an phận? Trời ạ, thật sự quá ghê tởm, bất quá, chỉ cần có thể làm cho Tần Vi Nhiên mất mặt, cho dù là ghê tởm, cô cũng nhịn.
Tần Phi Nhiên cố ý làm bộ dạng thẹn thùng cúi đầu, trên thực tế, cô đang che dấu con ngươi độc ác cùng sắc mặt tính kế.
Nhân vật chính của yến hội đã được mời đến trên đài, cô gái mặc lễ phục dạ hội màu hồng nhạt, thoạt nhìn xinh đẹp khả ái, làm cho người ta thập phần yêu thích, Trần Phi Hoàng tựa hồ rất yêu thích cô cháu gái này, cười nói: “Các vị, hoan nghênh mọi người tới tham gia yến hội mừng sinh nhật cháu gái tôi, thừa dịp ngày vui này, tôi còn có một tin tức muốn tuyên bố, chính là cháu trai tôi Trần Uy, ngày mai chính thức tiến vào Trần thị làm việc, về sau nếu gặp mặt các vị trưởng bối, mong các vị chiếu cố nhiều hơn tới đứa cháu này.”
Trần Phi Hoàng nói xong lời này nháy mắt đem mọi người kéo gần lại, Trần Uy cũng đúng lúc xuất hiện bên người Trần Phi Hoàng, hướng mọi người cúi xuống tỏ vẻ tôn kính, hành động này làm mọi người rất hài lòng.
“Hôm nay Trần gia tôi xem như tam hỉ lâm môn, chiến hữu của tôi Tần Ngạo Thiên, tôi luôn hướng ông ấy thỉnh cầu, cuối cùng ông ấy cũng mở miệng, đem gả cháu gái bảo bối cho cháu trai của tôi Trần Uy, hiện tại mời chiến hữu của tôi lên đài, tuyên bố chuyện vui này.”
Mọi người đều biết, Tần Ngạo Thiên có hai cháu gái, một người là trưởng nữ nay đã làm Thiếu tá, một người là thứ nữ vừa du học từ nước ngoài về, hai cô gái đều là thiên chi kiều nữ, không biết Tần Ngạo Thiên rốt cuộc là đem ai gả cho Trần Uy, mọi người đối với chuyện này đều cảm thấy vô cùng hứng thú.
Tần Ngạo Thiên lên đài, cười nói: “Cùng lão chiến hữu kết làm thông gia, đó là vinh hạnh lớn nhất của tôi, vừa rồi Trần Phi Hoàng khách khí rồi, kì thật từ rất lâu rồi, hôn ước này đã được định ra, tôi hiện tại tuyên bố, tôi…”
“Thật xin lỗi các vị, tôi tới trễ.”
Tần Ngạo Thiên còn chưa nói xong, đã bị một thanh âm ôn nhuận đánh gãy, mọi người theo bản năng nhìn về phía cửa, chỉ thấy Phó Vân một thân quần áo tây trang màu đen được cắt may khéo léo, đại khí mà cao quý, phía sau hắn như trước là bốn thủ hạ, đều là thân lễ phục, tư thái tao nhã, thậm chí so với xã hội thượng lưu còn cao quý hơn.
Vân thiếu cắt ngang, tự nhiên không ai dám răn dạy, Tần Ngạo Thiên lời nói cũng bị chặn ở cửa miệng, nhất thời mọi người nhìn đám người Phó Vân.
Chỉ thấy Phó Vân đem theo bốn vị thủ hạ đến bên người Tần Vi Nhiên, trước ánh mắt lạnh nhạt của cô mà đem cô ôm vào lòng, vô cùng thân thiết hôn vào hai má cô, ôn nhu nói: “Thực xin lỗi, anh có chút việc, đã tới chậm.”