Nữ Thiếu Tướng Thiên Tài

Chương 54

Quyển 1 - Chương 54: Gặp lại Phó Tố Yên
Ai cũng không giải thích được vì sao máy bay nổ mạnh, Tần Vi Nhiên đối với việc này cũng là im lặng không nói, chỉ nhìn chiếc máy bay có chút khác thường, theo bản năng kêu mọi người nằm sấp xuống. Mặc dù thế nào, lần hành động này chấm dứt một cách hoàn mỹ, Ba Trùng tuy không nói phân bộ bang Cuồng Lang ở chỗ nào, nhưng người của Cục Quốc An tìm được không ít chứng cớ, bên trong vừa mới ghi lại cứ điểm của phân bộ bang Cuồng Lang. Chuyện sau đó là việc của cảnh sát địa phương.

Lần này bắt được Cuồng Lang, tiêu diệt bang Cuồng Lang, công của Tần Vi Nhiên không thể không kể. Vương Thế Quân không nói hai lời, lập Tần Vi Nhiên nhất đẳng công. Đây là thành tích mà Tần Vi Nhiên bước đầu tiên đạt được khi bước vào giới quân nhân. Từ sau đó, mọi người trong Cục Quốc An nhớ kĩ cái tên Tần Vi Nhiên này.

Đương nhiên, thành viên của Lục Tổ Quốc An cũng có công lao rất lớn. Nhưng là Cục Quốc An là tổ chức bí mật, thượng đầu cũng vô pháp nhưng tính thưởng cho (câu này mình không hiểu, thông cảm, bạn nào hiểu dịch giùm mình nha), Vương Thế Quân nói thưởng xuống cho hai trăm vạn, sau người bọn họ có thể tự chia nhau.

Cho nên hôm nay, sáu người gặp nhau ở nhà Hồng Ưng, trên bàn họp bày ra hai trăm vạn.

Hồng Ưng cười nhạo: “Tôi hoài nghi cục trưởng đại nhân của chúng ta nói đùa rồi, hai trăm vạn này chia cho sáu người chúng ta thế nào?

Bạch Điệp ấn tính toán khí: “Tính đi tính lại đều không chính xác, thôi thì chia cho lão đại nhiều nhất, chúng ta lấy một ít cũng được.”

Phi Hồ đồng ý đầu tiên: “Được đấy, lần này công lão đại lớn nhất, chắc chắn chia cho cô ấy rồi.”

Tần Vi Nhiên cười cười, nói: “Mọi người đều có công lao, tôi đã có nhất đẳng công, hai trăm vạn này mọi người chia nhau đi.”

Nói xong, Tần Vi Nhiên từ giữa lấy ra hai mươi vạn, sau đó đem phần còn lại chia làm sáu phần, chia cho năm người trước mặt.

“Một trăm tám mươi vạn này chúng ta sáu người mỗi người 30 vạn, còn lại 20 vạn, Phi Hồ mười vạn, Quỷ Thủ cùng Bạch Điệp mỗi người 5 vạn, Minh Thủy, Hồng Ưng, hai người có ý kiến gì không?”

Minh Thủy lắc đầu, Hồng Ưng cũng tỏ vẻ không ý kiến, nhưng Phi Hồ lại có ý kiến: “Lão đại, tôi không thể nhận được, tôi căn bản là không giúp được gì cả, lại gây ra phiền phức cho mọi người. Nếu máy bay không phát nổ, tôi không thể đối mặt với mọi người!”

Tần Vi Nhiên lắc đầu: “Cô có công lao lớn nhất. Nếu cô không làm Ba Trùng thả lỏng cảnh giác, với người thông minh như hắn, thế nào lại không phát hiện được máy bay có vấn đề?”

Mọi người gật đầu, Hồng Ưng nói: “Phi Hồ, cô đừng từ chối nữa, không phải chỉ là mười vạn thôi sao. Dù gì thì chúng tôi cũng không thiếu, cô cứ cầm lấy đi.”

Bạch Điệp cùng Quỷ Thủ cũng đem 5 vạn đẩy ra: “Lão đại, chúng tôi không cần đâu, 5 vạn này, coi như là tài sản chung, về sau nếu cần mua thêm cái gì thì cứ lấy ở đây.”

Phi Hồ vừa nghe, cũng đem 10 vạn đẩy ra.

Tần Vi Nhiên nhíu mày: “Tôi đưa cho các người thì cứ nhận lấy đi. Đây là mệnh lệnh! Mọi người đều vì chuyện này mà hi sinh, trong lòng tôi hiểu rõ.”

Ba người vừa nghe cũng không từ chối nữa, đem tiền thu trở về. Phi Hồ nói: “Lão đại, cô cũng có công lao nhưng lại chỉ lấy một phần, bằng không hai chúng ta chia của, mỗi người một nửa đi.”

“Được rồi, nếu cô thực sự băn khoăn, hôm khác mời chúng tôi đi ăn cơm đi. Hôm nay mọi người đều mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”

Phi Hồ gật đầu: “Được, hôm nào tôi sẽ tự mình nấu cơm cho mọi người ăn.”

Hồng Ưng cười nhạo: “Cô không phải là muốn đầu độc chúng tôi đấy chứ?”

“Tên khốn nhà anh, không phải anh ăn bao nhiêu đồ tôi nấu hả? Lại nói tôi không biết nấu ăn, tôi nói cho anh biết, tôi thoạt nhìn như người không biết nấu ăn, nhưng tôi lại là đầu bếp hạng nhất đấy nhé.”

Tất cả mọi người đều cười, tiếng cười vang vọng trong không gian.

Mấy ngày kế tiếp, Tần Vi Nhiên đều tìm phòng ở. Hôm nay, Tần Vi Nhiên lái xe vào trung tâm thành phố nhìn xem có hay không có thể trực tiếp giỏ xách vào ở lâu bàn (câu này mình không hiểu lắm). Vừa mới vào nội thành liền cảm giác được đằng sau có xe luôn đi theo cô.

Tần Vi Nhiên dừng xe ở ven đường. Vừa xuống xe, liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu trắng dừng bên mình. Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tinh xảo của Phó Tố Yên, hướng cô cười lấy lòng nói: “Haha, bị cô phát hiện rồi.”

“Cô theo dõi tôi?”

“No no, không thể nói là theo dõi nha, tôi chỉ là vừa lúc nhìn thấy xe của cô, liền đi theo cô, không có âm mưu gì hết.”

Tần Vi Nhiên cười cười: “Cô đi theo tôi làm gì?”

“Tôi nhàm chán thôi, ai, cô muốn đi đâu nhỉ, tôi đi cùng cô!”

“Được, tôi đang muốn xem phòng ở, cô làm tham mưu giúp tôi.”

Hai mắt Phó Tố Yên sáng lên: “Cô muốn thuê căn hộ ở ngoài hả? Vậy cô đã tìm đúng người rồi, chỗ nhà chúng tôi là nơi mới thành lập, cô nói thử xem, cô muốn dạng nhà nào.”

Tần Vi Nhiên cũng không khách khí, nói: “Tốt nhất là ở trung tâm thành phố, như vậy tôi đi làm cũng không quá xa. Các phương diện khác cũng tiện một chút, phòng ở hướng nam, có một cái ban công lớn, có thể phòng làm bằng thủy tinh. Tốt nhất mang theo sự trang hoàng, tôi mua một chút đồ dùng trong nhà là có thể ở, ân, trước mắt là như vậy.”

Phó Tố Yên lập tức lấy điện thoại, một bên gọi điện thoại vừa nói: “Cô cứ giao cho tôi, tôi lập tức tìm nhà cho cô.”

Điện thoại kết nối được, Phó Tố Yên mở miệng liền nói: “Trung tâm thành phố, trang hoàng, ban công lớn, bạn của tôi muốn.”

Đối phương chính là Phó Vân, bạn của Phó Tố Yên hắn rất rõ ràng, bất quá, cô ấy muốn tìm nhà ở, khóe miệng Phó Vân vẽ ra một nụ cười tươi, đọc ra một địa chỉ nhà.

Phó Tố Yên cất điện thoại, cười nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

“Cô vừa gọi điện cho ai vậy?”

Phó Tố Yên mặt không đỏ tâm không động nói: “Đương nhiên là bộ quản lí rồi, công ty có phòng nào còn nguyên, hắn rất rõ ràng.”

Tần Vi Nhiên cũng không có hoài nghi lời của cô, lập tức đi theo sau xe.

Tới sau phong hoa sen uyển, quản lí nhìn Đại tiểu thư đến đây, lập tức tự mình đi phục vụ, dẫn hai người đi xem phòng.

Nơi này làm Tần Vi Nhiên rất vừa lòng, có ba cái ban công, một cái phòng bếp, một cái đại sảnh, một cái phòng ngủ dành cho chủ, trong phòng có một cái ban công rất lớn, trang hoàng cũng hào phóng. Tần Vi Nhiên chỉ cần mua đồ dùng trong nhà về là có thể ở, hơn nữa một tầng có hai nhà liền, ngay tại đối diện, bất quá quản lí nói không có ai ở, hẳn là kẻ có tiền mua xong để đó không dùng. Nàng thích im lặng, như vậy rất tốt!

Phòng ở rất tốt, dưới lầu còn có hai cái gara tặng kèm, Tần Vi Nhiên rất vừa lòng, lập tức thanh toán tiền, quản lí làm việc cũng nhanh nhẹn, nói tùy lúc có thể vào ở.

Tần Vi Nhiên đương nhiên hy vọng càng nhanh càng tốt, ngày hôm sau bắt đầu chuyển nhà. Minh Thủy cùng Trung úy Miêu đều biết chuyện Tần Vi Nhiên chuyển nhà, liền không để ý cô có phản đối hay không đến đây giúp đỡ. Tần Vi Nhiên cũng không có cách nào, đành phải theo họ.