Nữ Thiếu Tướng Thiên Tài

Chương 26

Quyển 1 - Chương 26: Trang bị thần bí
Tần Vi Nhiên rời khỏi Cục Quốc An liền chạy tới chỗ của Vương Mãnh và Vương Lực. Lúc này hai người bọn họ đang huấn luyện mấy quân nhân kia, nhìn thấy Tần Vi Nhiên, đều vô cùng hung phấn, bởi vì Tần Vi Nhiên đã từng nói, cô sẽ đích thân huấn luyện cho bọn họ.

Vương Mãnh là người đầu tiên chạy lại gọi: “Quân Vương.”

Tần Vi Nhiên gật đầu, lập tức đi tới trước mặt mọi người: “Từ hôm nay trở đi, trừ bỏ cuối tuần, tôi sẽ tới đây huấn luyện cho mọi người, trong ba tháng, mọi người phải huấn luyện theo phương thức của tội, rõ chưa?”

“Rõ.”

“Điều đầu tiên tôi muốn dạy mọi người chính là phải phục tùng, không được nghi ngờ lời nói của tôi, tôi có nói cái gì, mọi người cũng không được dị nghị.”

“Rõ.”

“Hiện tại, điều khiếm khuyết nhất của các người chính là cường độ thân thể, cho nên sức bậc không đủ mạnh. Hôm này tôi huấn luyện cho các người chỉ có một, chính llaf đánh võ các bao cát ở đây. Nhớ kỹ, không được cậy mạnh, dung sức lực bình thường.”

Tần Vi Nhiên vừa dứt lời, lập tức có người nói: “Quân Vương, nếu dung sức lực bình thường thì chúng tôi căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ.”

“Hôm nay không được thì ngày mai, ngày mai không được thì ngày mốt. Vương Mãnh Vương Lực, hai người phụ trách giám sát, khi nào hoàn thành nhiệm vụ thì gọi cho tôi.”

“Rõ.”

“Vương Lực!” Vương Lực nghe thấy Tần Vi Nhiên gọi hắn, lập tức tới bên cạnh cô: “Quân Vương.”

Tần Vi Nhiên lấy một bản vẽ trong túi xách ra: “Đây là bản thiết kế trang bị hôm qua tôi mới vẽ, anh dựa theo những yêu cầu trang bị cho mỗi người một bộ.”

“Rõ.” Vương Lực lập tức nhận bản vẽ, vừa nhìn thấy, lập tức mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Tần Vi Nhiên.

Tần Vi Nhiên nhìn đồng hồ: “Được rồi, tôi đi đây.”

“Hả? À, được được.” Vương Lực hiển nhiên là còn bị vây trong trạng thái khϊếp sợ, lắp bắp trả lời.

Tần Vi Nhiên không trực tiếp trở về Cục Quốc An mà dạo trên đương một vòng. Cô không còn chạy trên đường như vậy mười lăm năm rồi, đối với nơi này đều không quen thuộc, nên muốn biết vài thứ tất yếu một chút. Vòng vo cả một buổi sáng, ở bên ngoài tùy tiện ăn trưa, Tần Vi Nhiên trở về Cục Quốc An, trực tiếp vào sân huấn luyện.

Vào thời gian nghỉ trưa, trên sân huấn luyện không có một bóng người. Tần Vi Nhiên dạo một vòng sân, nhìn mấy thiết bị ở đây, không khỏi lắc đầu. Những thiết bị ở đây đều dùng để tăng cường sức khỏe, căn bản không lọt được vào mắt cô.

Tần Vi Nhiên đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Minh Thủy đang bước vào.

Minh Thủy sửng sốt một chút, cười nói:

“Sức quan sát của cô thật mạnh.”

“Cậu đi đường không phát ra một tiếng động?”

“Tôi không chú ý, có lẽ là vậy, tôi đã thành thói quen.”

Tần Vi Nhiên không nghĩ nhiều, cho là hắn đã quen khi huấn luyện: “Bọn họ đều dã phải nghỉ trưa, tại sao cậu không nghỉ?”

“Không phải là cô cũng không nghỉ sao? Tôi vừa mới đến, không quen thuộc với bọn họ, có đi thì cũng tự mất mặt.”

Tần Vi nhiên không nói tiếp, tiếp tục xem thiết bị muốn huấn luyện.

Minh Thủy cười nói: “Có phải cô đang nghĩ những thứ này đều là rác rưởi?”

“Không phải rác rưởi, chỉ là không thích hợp để huấn luyện.”

Minh Thủy tiến lên, cầm một cái thiết bị điều chỉnh một chút: “Kỳ thật những thiết bị ở đây đều đã được thay đổi, cô chỉ cần điều chỉnh lại như cô muốn là có thể huấn luyện cho bọn họ. Ví dụ như máy chạy bộ này, vừa nhìn vào thì thấy không có gì đặc biệt, nhưng thật ra nó có thiết kế hoạt lực. Chỉ cần mở hệ thống hoạt lực ra, máy chạy bộ này sẽ rất linh hoạt, muốn đứng vững gót chân trên đó cũng khó khăn, chứ đừng nói chi tới việc chạy bộ.”

Tần Vi Nhiên hứng thú: “Nga? Tôi thử xem.”

Minh Thủy cười cười, lập tức tránh ra: “Cẩn thận một chút.”

Tần Vi Nhiên gật đầu, tìm được chốt mở hệ thống hoạt lực, không chút do dự xoay tròn. Cô cảm giác rõ ràng đường băng dưới chân có biến hóa, lập tức cảm thấy trơn trợt. Tần Vi Nhiên nhanh chóng đứng vững, thử một chút, hiểu được quy luật của nó, lập tức bắt đầu tăng tốc.

Trong mắt Minh Thủy có khϊếp sợ lẫn thưởng thức. Tần Vi Nhiên mặc quân trang, thoạt nhìn rất hòa hợp. Hắn chưa từng thấy cô gái nào mặc quân trang đẹp như vậy, giống như quân trang này được may theo yêu câu của cô, lại giống như cô sinh ra là để mặc quân trang.

Cô nhìn thẳng, linh hoạt thay đổi quy luật theo đường băng dưới chân, mái tóc sau lưng theo động tác của cô mà tung bay, một màn này rất đẹp.

Tần Vi Nhiên chạy suốt một tiếng, đổ đầy mồ hôi, khi dừng lại, cô cũng không cảm thấy mệt, lại vô cùng sảng khoái, không tự chủ được nở nụ cười.

Nụ cười này làm cho Minh Thủy đứng bên cạnh ngây ngẩn cả người.

Hai má phấn nộn, khóe môi đỏ mọng hơi gọi lên, đôi mắt hạnh nhân cong cong, rất đẹp.

Minh Thủy lắc đầu, cười nói: “Cô rất lợi hại. Ngày đầu tiên, tôi cũng đến đây chạy thử, nhưng tôi không giỏi như cô, bị quăng ra chổng vó.”

Tần Vi Nhiên nâng tay lau mồ hôi ướt đầy trán: “Tôi cũng may mắn thôi, tìm được quy luật của nó. Tôi nghĩ mấy thiết bị ở đây cũng không tệ, xem ra ánh ta tôi vụng về rồi.”

“Cục Quốc An vốn thích che giấu không cho người nào biết, chuyện này cũng không có gì. Cô vẫn nên đi tắm một cái đi, coi chừng cảm lạnh.”

Tần Vi Nhiên nhìn Minh Thủy, hắn đột nhiên quan tâm làm cho cô không biết làm sao, đành phải cười cười: “Được. Phòng tắm ở đâu?”

“Ra ngoài cửa, quẹo phải, đi thẳng rồi quẹo trái là phòng tắm nữ.”

“Cám ơn.”

Tần Vi Nhiên cũng muốn tắm rửa một cái, thân thể cô đầy mồ hôi thật sự không thoải mái.

Khi cô trở lại sân huấn luyện, rất nhiều người tới đây, có mấy huấn luyện viên lúc sáng không có tới. Ngoại trừ Trung úy Miêu lúc sáng nói chuyện với cô thì còn có mấy người đàn ông trung niên. Những người khác có lẽ là trở về làm việc của mình.

Trung úy Miêu nhìn thấy cô, có chút đỏ mặt, gật đầu chào cô, sau đó lại không dám nhìn cô.

Tần Vi Nhiên cười cười, cũng không có để ý. Cô quan sát một chút các thành viên trong Cục Quốc An, phát hiện có Phi Hồ và Hồng Ưng, Phi Hồ đang luyện phóng phi tiêu. Còn Hồng Ưng thì tập quyền anh.

Biểu hiện của hai người đều không phải rất tốt, tỷ như mỗi lần Phi Hồ phóng phi tiêu đều không trúng hồng tâm. Hồng Ưng thì đang đánh nhau với một người, cũng không đánh trúng đối phương một cái. Ở ngoài mặt, biểu hiện của hai người rất bình thường, giống như không có gì xuất sắc, nhưng trên thực tế, hai người mạnh vô cùng.

Tỷ như Phi Hồ, mỗi lần cô phóng đều không trúng hồng tâm, nhưng đều chính xác phóng vào vòng cạnh hồng tâm, hơn nữa nhiều lần phóng vào một điểm, thậm chí ngay cả lệch một li cũng không có. Còn bên Hồng Ưng, đối thủ hắn ra quyền vừa mau vừa hiểm, nếu hắn không có chút năng lực, chắc chắn đã sớm hạ bài. Mặc kệ là đối phương ra quyền nhanh như thế nào, Hông Ưng đều thoải mái tránh thoát, mà đầu quyền của hắn tuy không nặng, nhưng lại nhiều lần đánh trúng đối phương, có mấy cái Tần Vi Nhiên đều nhìn thấy hắn cố ý đánh hụt.

Thấy được một màn như vậy, Tần Vi Nhiên biết ưu điểm của hai người. Thủ pháp của Phi Hồ rất chuẩn, có thể đảm đương nhiệm vụ tập kích. Hông Ưng tốc độ rất nhanh, khi có nhiệm vụ, bọn họ có thể che mắt, để hắn lấy đi văn kiện quan trọng, tuyệt đối không có vấn đề.

Tần Vi Nhiên am hiểu nhất là phân phôi, cô có thể biết được đặc tính và ưu điểm của mỗi người, do đó phân phối công việc thích hợp cho đối phương.