Quyển 1 - Chương 11: Trục xuất hoàn toàn
Lúc Lam lão gia rời khỏi, Tần Vi Nhiên rõ ràng nhìn thấy tất cả mọi người trong Tần gia đều thở phào nhẹ nhỏm, hiện nhiên là bọn họ sợ Lam lão gia nhìn ra manh mối gì đó, sẽ mang Tần Vi Nhiên đi, từ nay về sau cắt đứt quan hệ với Tần gia bọn họ.Tần Vi Nhiên vẫn thủy chung bình tĩnh, nói tạm biệt Lam lão gia, liền lên lầu nghỉ ngơi.
Trong thư phòng Tần gia, Tần Phi Nhiên đã được người hầu dẫn đi nghỉ ngơi, bây giờ chỉ còn lại Tần Ngạo Thiên và vợ chồng Tần Lăng Phi.
Tần Ngạo Thiên vỗ vào mặt bàn, cả giận nói: “Nha đầu kia thật sự là mạng cứng. Các con nói đi, bbay giờ còn cách nào nữa. Lam Hà Sinh chắc chắn đã nghi ngờ, cho nên chuyện natf nhất định phải nhanh chóng thực hiện.”
Tần Lăng Phi nhíu mày nói: “Ba ba, chuyện này không thể nóng lòng. Lam lão gia đã phát hiện ra gì đó, nếu lại hay tin Tần Vi Nhiên có chuyện gì ngoài ý muốn, đến lúc đó Lam lão gia liền đối kháng với chúng ta, rất khó coi.”
“Ừ, con nói cũng đúng. Nhưng biện pháp tốt nhất là để cho nó chết lúc huấn luyện. Nhưng mà ba cảm thấy nha đầu kia vô cùng thông minh. Đã tới rừng mưa lại có thể bình an vô sự trở về.”
Trầm Linh cắn môi, ánh mắt trầm xuống. Nếu đẻ cho co nhìn tiện loại kia mỗi ngày, cô sẽ điên mất. Không, nó không thể ở lại Tần gia, cũng không thể sống. Trong mắt Trầm Linh phun ra một tia ác độc, nháy mắt liền thu liếʍ, cười nhạt nhìn Tần Ngạo Thiên.
“Ba ba, nếu rừng mưa chưa phải nơi tốt nhất, không bằng đẻ cho Tần Vi Nhiên theo quân đội đi.”
“Quân đội? Con cho là quân đội không chọn người sao? Vi Nhiên mới bảy tuổi, quân đội sẽ không muốn.”
“Ba ba, ba quên rồi sao? Không phải còn có một chi đội bí mật sao?”
“Con nói là…”
“Đúng, chính là căn cứ thần bí kia. Ba không phải đã từng nói, căn cứ kia luôn huấn luyện ra những người tinh anh trong tinh anh, nhưng đồng thời, mười người bước vào chín người không ra được, đây không phải là hợp ý chúng ta rồi sao?”
“Không được. trước tiên không cần nói đến việc có thể vào được đó hay không, nhưng Lam lão gia khẳng định không đồng ý. Nơi đó cũng không phải mười ngày nửa tháng là có thể trở về.”
“Ba ba, chính vì như vậy mới là cách tốt nhất. Còn về phần Lam lão gia, có thể nói là tự Vi Nhiên muốn đi. Dù sao nó cũng không biết đó là chỗ nào. Đến lúc đó Tần Vi Nhiên xương cốt không còn, chúng ta có thể nói là Tần Vi Nhiên muốn đi, chúng ta ngăn cản không được. Hơn nữa, dù ông ta biết cũng sẽ không nói được gì.”
Tần Lăng Phi và Tần Ngạo Thiên đều trầm tư, hai người trước sau gật đầu.
Tần Ngạo Thiên nói: “Đây cũng có thể sem là biện pháp tốt.”
“Ba ba, nếu lúc đó Tần Vi Nhiên có thể trở về thì phải làm sao?” Tần Lăng Phi hỏi.
“Con cảm thấy có khả năng đó sao?”
Tần Lăng Phi dừng lại một chút, lập tức cười: “Vậy cứ làm theo ý Linh Nhi đi.”
Trầm Linh cũng mỉm cười một chút, tựa hồ đã nhìn thấy ánh mặt trời thành công.
- - - o0o - - -
Sau khi Tần Vi Nhiên xuống lầu, liền cảm thấy có gì đó không thích hợp. Mỗi lần Trầm Linh nhìn cô, trong mắt luôn dấu không được sự chán ghét, nhưng hôm nay lại tươi cười chào đó, vẻ mặt từ ái nhìn cô. Tần Vi Nhiên bất động thanh sắc ngồi vào bàn, lẳng lặng ăn sáng.
Trầm Linh đối với cô như vậy, là có hai tình huống có thể xảy ra. Một là hôm nay có người Lam gia tới. Một loại khác chính là, Trầm Linh đã nghĩ ra cách tra tấn cô. Lam lão gia hôm qua đã tới, đương nhiên sẽ không phải là loại thứ nhất. Nói cách khác, lại có kế sách mới.
Quả nhiên, cơm nước xong xuôi, Trầm Linh sai người dẫn Tần Phi Nhiên ra ngoài chơi.
Tần Ngạo Thiên nhìn Tần Vi Nhiên, nói: “Vi Nhiên à, con tới thu phòng của ông nôi, ông có chuyện muốn nói với con.”
“Dạ.” Tần Vi Nhiên vẫn ngoan ngoãn nghe theo, không có gì khác thường, tựa hồ vẫn là Tần Vi Nhiên trước kia luôn nghe lời Tần Ngạo Thiên.
Tần Lăng Phi và Trầm Linh cũng vào theo.
Đến thư phòng, Tần Ngạo Thiên cũng không thừa nước đυ.c thả câu, nói thẳng: “Vi Nhiên à, ông nội biết con thông minh, có năng lực chịu khổ. Ông nội và ba con đều là quân nhân, chúng ta hy vọng con cũng có thể trở thành một quân nhân. Vi Nhiên, con có đồng ý không?”
Khóe mắt Tần Vi Nhiên giật giật, lập tức cười nói: “Dạ, con muốn là quân nhân.”
“Được, vậy là tốt rồi. Vi Nhiên à, ông nội kỳ vọng rất lớn vào con. Thật đúng lúc, có một căn cứ huấn luyện bí mật. Nếu con biểu hiện tốt, sau khi ra khỏi đó thì chính là quân nhân rồi.”
“Ông nội, con chỉ mới bảy tuổi, có thể là quân nhân sao?”
“Bé ngốc, huấn luyện của quân nhân sao có thể nhanh như vậy. Ít nhất thì cũng huấn luyện mấy năm mới hoàn thành. Vi Nhiên, chúng ta cũng không nỡ, nhưng vì tiền đò của con, chúng ta không thể không làm như vậy, con có biết không?”
“Dạ, con biết rồi.”
Tần Vi Nhiên biết, cái gọi là căn cứ huấn luyện bí mật kia thật sự không phải là nơi dễ ra như vậy. Ở mạt thế, quân đội bọn họ cũng có một loại huấn luyện như vậy. Bình thường sẽ chọn ra vài đứa bé có tiềm chất tốt, sau đó sẽ tiến hành huấn luyện tàn nhẫn nhất, người bước ra cuối cùng, không thể nghi ngờ là tinh anh trong tinh anh. Nhưng mà ở trong đó ăn bao nhiêu đau khổ, chỉ có mình họ biết. Mà cô, cũng chính là bước ra từ đó. Không biết huấn luyện bí mật ở đây so với mạt thế, cái nào tàn nhẫn hơn?
“Tốt, quả nhiên là đứa nhỏ của Tần gia chúng ta, có can đảm. Ông nội tin tưởng, con nhất định sẽ thành công. Vi Nhiên, về phần ông ngoại con, tự con tới nói với ông ấy đi. Như vậy, chúng ta cũng dễ ăn nói với ông ấy.”
“Dạ, con biết rồi.”
“Ừ, đi đi.”
Tần Vi Nhiên gật đầu, rồi lên xe chuẩn bị tới Lam gia.
Biệt thự Lam gia chiếm cứ toàn bộ đỉnh núi vùng ngoại thành, lộ ra vẻ cao quý, sang chói như vàng bạc, nhìn từ xa giống như một tòa cung điện thật lớn.
Tần Vi Nhiên thầm than, khó trách Tần gia muốn lấy được tài sản của Lam gia bằng mọi cách. Tài phú như vậy, ai mà không muốn có?
Tần Vi Nhiên tới đây, Lam Hà Sinh đương nhiên là cao hứng vô cùng, lập tức sai người hầu chuẩn bị thức ăn ngon cho Tần Vi Nhiên thưởng thức. Nhưng khi Tần Vi Nhiên nói với ông chuyện căn cứ huấn luyện bí mật, Lam Hà Sinh cười không nổi.
“Đám người Tần gia kia thật quá đáng! Cái gì mà lo cho tiền đồ của con? Ông thấy chỉ là lấy cớ. Vi Nhiên, con không cần đi, bọn họ rõ ràng là muốn con chết.”
“Ông ngoại, con muốn đi! Nếu muốn trở nên lớn manh, nhất định phải trả giá một chút. Ông yên tâm, con nhất định không làm cho ông thất vọng.”
“Không được! Một đứa bé như con đi tới nơi nguy hiểm như vậy, lại không có người chắm sóc, ông không đông ý.”
Tần Vi Nhiên nhìn bộ dạng không thương lượng của Lam Hà Sinh, không khỏi mỉm cười.
Vừa lúc nhìn thấy dao gọt hoa quả trên bàn, linh cơ vừa động,cô cầm lấy con dao nói với Lam Hà Sinh: “Ông ngoại, ông xem thủ đi.”
Lam Hà Sinh nhìn Tần Vi Nhiên, chỉ thấy cánh thay nhỏ bé kia có một sức mạnh vô cung lớn, con dao linh hoạt chuyển động trong tay cô. Ngay lúc ông kich ngạc, đôi mắt Tần Vi Nhiên nhíu lại, nhấy mắt ném mấy quả anh đào trên bàn ra, đồng thời phóng dao.
Lam Hà Sinh nhìn con dao lượn lờ một vòng, giống như nín thở, ánh mắ gắt gao nhìn con dao.
“Bang”…
Lam Hà Sinh thờ ra một ngụm khí lạnh, khϊếp sợ nhìn bức tường. Trên tường hiện lên một bức trang song núi, có một quả anh đào đỏ au dính trên đó. Con dao lại chớp lên, nước trong quả anh đào phun ra, chất lỏng màu đỏ chậm rãi tràn ra, nhiễm đỏ toàn bộ đỉnh núi, thật giống như đang đắm chìm trong máu tươi, rực rỡ chói mắt làm người xem không thể không chớp mắt.