Khoái Xuyên Hắc Hóa Yêu Trúng Bạch Liên Hoa

Thế giới 3 - Chương 35

Hoàng thượng nhẹ nhàng lôi kéo cánh tay của Lục Nhạc Hàm:

- Cảnh Duệ đã làm quen với hoàn cảnh sống ở trong cũng chưa chưa?

Nhẹ nhàng rút cánh tay che ngực, ho hai tiếng, sắc mặt tái nhợt, giữa ấn đường có chút đen mang theo bệnh trạng, Lục Nhạc Hàm trả lời:

- Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, hạ quan...

Một lời còn chưa nói hết, lại kịch liệt ho khan.

- Người đâu, mau gọi Thái y.

Hoàng thượng trầm giọng hướng về đám thái giám phía sau hô, cũng không thèm để ý vẻ mặt của đám người đó, tay phải vỗ nhẹ lưng Lục Nhạc Hàm giúp cậu thuận khí, lo lắng hỏi:

- Sao vẫn ho khan, hai ngày nay ngươi  uống cũng không ít thuốc, thế nào  lại không tốt lên?

Cảm giác ho đến phổi cũng muốn bay ra, Lục Nhạc Hàm nhẹ lôi kéo ống tay áo Hoàng thượng, nói:

- Bệ hạ không cần kêu Thái y, hạ quan chỉ là bệnh cũ tái phái, ho hai tiếng thôi.

Tên thái giám đang hoảng hốt muốn chạy đi gọi Thái y nghe vậy có chút do dự xoay người chờ lệnh.

- Còn không mau đi, lời của Trẫm ngươi cũng không nghe sao?

Tiểu thái giám nghe vậy mềm nhũn cả chân quỳ gục xuống, miệng vội vàng xin tha:

- Hoàng thượng tha mạng. Hoàng thượng tha mạng, nô tài bây giờ đi ngay.

Hiện nay Hoàng thượng hỉ nộ vô thường, hung ác độc địa, thô bạo tàn nhẫn, dù là đối với con trai ruột của mình cũng không có nửa phần tình phụ tử, huống chi những tên nô tài mệnh như cỏ rác này.

Tiểu thái giám sợ chết khϊếp lăn lộn muốn rời khỏi, nhưng chân tay không biết vì sao mềm nhũn không thể động đậy. Bên này Lục Nhạc Hàm khom lưng ho liên tục, sắc mặt trắng bệch, ngay cả môi đều nhợt nhạt mất đi màu sắc, cả người lung lay treo trên cánh tay Hoàng Thượng.

Hoàng thượng sắc mặt tức giận, phẫn nộ quát lớn:

- Thập Cửu đi tìm Hứa Thái y lại đây.

Một bóng người màu đen lóe lên trong nháy mắt, thậm chí nhiều người còn không biết trước mặt mình vừa có người lướt qua.

Lạnh lùng nhìn tên tiểu thái giám nãy giờ còn giãy dụa trên mặt đất, ra lệnh:

- Lôi ra ngoài đánh một trăm trượng.

Vừa dứt lời liền nhanh chóng tiến đến kiểm tra tình trạng của Lục Nhạc Hàm, tiếp nhận chiếc áo choàng từ bên cạnh đưa tới, nói với cậu:

- Đều do Trẫm không tốt, Trẫm không nên kéo ngươi tới đây hóng gió, chúng ta trở về thôi.

Lục Nhạc Hàm tùy ý Hoàng thượng đỡ mình đi tới Bàn Long điện, bỗng thấy Tam Hoàng tử Lý Thành Đồ từ xa đi tới.

Hoàng thượng nhíu nhíu đôi lông mày, dừng bước lấy áo choàng che kín Lục Nhạc Hàm, quay đầu lạnh nhạt hỏi:

- Chuyện gì?

Lý Thành Đồ hành lễ thỉnh an, giương mắt liếc nhìn Lục Nhạc Hàm, đang chuẩn bị mở lời, thì Hoàng thượng tiến lên che trước mặt Lục Nhạc Hàm, ngăn trở tầm nhìn của Lý Thành Đồ, ngữ khí lạnh lẽo cứng rắn nói:

- Có việc gì để nói sau đi.

Nói xong, cánh tay đỡ lấy thắt lưng của Lục Nhạc Hàm vôi vàng bước qua. Vai Lục Nhạc Hàm đυ.ng phải thân thể Lý Thành Đồ, nhấc mắt liếc nhìn hắn một cái, ho khan hai tiếng thu hồi lại ánh mắt, đẩy nhanh tốc độ đuổi kịp cước bộ Hoàng thượng.

Con ngươi Lý Thành Đồ tối sầm lại, siết chặt nắm đấm, móng tay bấm vào lòng bàn tay làm rơi xuống vài giọt máu li ti, đau đến thấu triệt tâm can. Lúc này hắn mới buông nắm tay, bình tĩnh đứng nhìn thân ảnh hai người trước càng bước càng xa.

Từ sau khi người kia tiến cung, nguyên bản Hoàng thượng vốn luôn đắm chìm vào chính sự, tính tình hung bạo tàn nhẫn, càng trở nên bạo ngược vô độ. Thậm chí chỉ cần là chuyện liên quan đến người kia y đều tự mình ra mặt giải quyết, nếu là có chút nào không hài lòng liền trực tiếp lấy tánh mạng người khác, ngay cả một chữ giải thích đều không nguyện ý nghe, có thể thấy y đem người kia sủng tới cực điểm.

Sau khi trở lại Bàn Long điện, Hứa Thái y đang thở hồng hộc, đứng hầu sẵn ở đó, cũng thật khó khăn cho Hứa Thái y năm nay đã năm mươi tuổi mà vẫn bị tùy ý truyền đến rồi đi như vậy, nhìn sắc mặt trắng bệch này hẳn là do bị Thập Cửu xách cổ áo túm đến.

Hoàng thượng cho đám người hầu xung quanh lui xuống, đỡ Lục Nhạc Hàm dựa vào thành giường, nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn Hứa Thái y nói:

- Hôm nay y vẫn ho khan, Hứa Thái y ngươi mau tới bắt mạch đi.

Thân thể có chỗ dựa vào, Lục Nhạc Hàm lập tức lui thân thể đang dựa trên cánh tay của Hoàng thượng, khuôn mặt lãnh đạm, nhìn về phía Hứa Thái y sắc mặt đang tái nhợt, mồ hôi chảy thành dòng trên trán, nhẹ giọng nói:

- Làm phiền Hứa Thái y.

Hoàng thượng cũng không tức giận, đứng dậy vuốt ve nếp uốn trên y phục, đi qua một bên, nói:

- Đều đã hơn nửa tháng, bệnh cũng không tốt lên chút nào, ngươi nếu như ngay cả chút bệnh này đều không chữa được, vậy liền đừng sống làm lãng phí lương thực.

Cả người Từ Thái y run lên bần bật, gục người quỳ xuống, dập đầu lia lịa nói:

- Hoàng thượng bớt giận, hạ quan hoảng sợ.

Lục Nhạc Hàm lạnh giọng nói:

- Chẳng là Tam Hoàng Tử vừa mới tìm Hoàng Thượng có việc, kính xin Bệ hạ lấy quốc sự làm trọng.

Hoàng thượng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lục Nhạc Hàm, cúi đầu thở dài nói:

- Cảnh Duệ.

Lục Nhạc Hàm quăng cho y vẻ mặt từ chối nói chuyện.

Một lúc lâu sau, nghe một loạt tiếng bước chân nặng nề càng ngày càng xa. Đến tận khi biến mất, cậu mới đứng dậy đi tới nâng Hứa Thái y vẫn còn quỳ trên mặt đất, chậm rãi nói:

-  Hứa Thái y liên lụy đến ngươi rồi.

Hứa Thái y cũng không khách khí, nương vào lực đạo của cậu mà đứng lên, tiếp nhận cái khăn cậu đưa tới xoa xoa cái trán ướt đẫm, thanh âm vờ nhẹ nhàng:

- Không có việc gì.

Lục Nhạc Hàm chậm rãi nắm chặt lấy ống tay áo của Hứa Thái y, trầm giọng nói:

- Hứa Thái y ta hận a.

Tâm tình kích động khiến cậu ho kịch liệt, hai mắt trợn trắng dường như sắp ngất đi. Hứa Thái y phải giữ lấy cánh tay, cố định thân hình của cậu, đặt hai ngón tay lên cổ tay cậu, cau mày, giọng nói có chút bất đắc dĩ:

- Đại nhân vốn trúng độc từ khi còn trong bào thai đã rất khó giải, hiện nay tâm bệnh lại nặng, nếu cứ như vậy bệnh rất nhanh liền không tốt.

Cầm lấy bàn tay cậu, y thở dài nói:

- Cảnh Duệ, ngươi không nên làm khó bản thân.

Lục Nhạc Hàm thật vất vả mới ngừng ho khan, trong thanh âm mang theo nồng đậm hận ý, cắn chặt răng nói:

- Làm khó dễ bản thân? Hứa Thái y ta như thế nào là làm khó dễ bản thân a?

Từ Thái y mở miệng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là dìu cậu đến ngồi ở trên giường nói:

- Cảnh Duệ, nên ăn nói cẩn thận.

Lục Nhạc Hàm dương lên khóe miệng cười khổ:

- Hứa Thái y, ta có khi nào nói không cẩn thận, ngươi có từng thấy qua ta bị phạt không?

Hứa Thái y sững sờ, trên mặt nhiễm thần sắc nặng nề. Đã có lần y bị gọi đến Ngự Hoa Viên bắt mạch, khi đó Cảnh Duệ cùng Thánh thượng cãi vã, cậu tức giận buông lời bất kính không biết trên dưới. Khiến y lúc đó sợ hãi đến mức muốn hô thành tiếng, thế mà cuối cùng lại là Hoàng thượng cầu khẩn nhận lỗi với Cảnh Duệ, biểu tình của bọn nô tài xung quanh lại hết sức bình tĩnh, hiển nhiên tình cảnh này không phải chỉ mới một lần hai lần.

- Cảnh Duệ, ta với phụ thân ngươi từng có một thời gian giao hảo, ngươi nếu là có... Ta nhất định sẽ đứng về phía của ngươi.

Hứa Thái y xoa xoa mồ hôi trên trán, nhìn một chút bên ngoài rồi ghé sát thấp giọng nói với cậu.

Lục Nhạc Hàm mệt mỏi nhắm mắt lại, nói:

- Hứa Thái y tự mình ra ngoài đi, thứ cho Cảnh Duệ thân thể không khỏe không thể đứng lên tiễn được.

Hứa Thái y vỗ vỗ bàn tay đang đặt trên chiếc chăn của Lục Nhạc Hàm, nhẹ nhàng nói:

- Cảnh Duệ, ta sẽ lại bốc một ít thuốc mới cho ngươi.

Dứt lời nhìn hai má tiều tụy của Lục Nhạc Hàm, cuối cùng vẫn quay người rời đi, nơi này dù sao cũng là tẩm cung hoàng thượng, y không thể ở lâu thêm nữa.

Đợi đến khi xung quanh không còn tiếng động nào, Lục Nhạc Hàm chậm rãi mở mắt, thân thể luôn căng thẳng lúc này mới được thả lỏng, thật là mệt.

- Ngươi xác định không có cầm nhầm kịch bản, thế giới này không giống như bắt ta đóng vai Bạch Liên Hoa?

Lục Nhạc Hàm hỏi.

{ Nào có, ta cũng kiểm tra rất nhiều lần rồi đấy, có thể là do đã hoàn thành tốt hai cái thế giới nên độ khó của nhiệm vụ tăng lên. }

009 có chút oan ức, gần nhất nhân gia vẫn luôn thăng cấp, tải xuống rất nhiều dữ liệu, tại sao kí chủ vẫn không có tín nhiệm y đâu.

Tuy rằng 009 mỗi lần đều là vẻ mặt vô tội, thế nhưng Lục Nhạc Hàm vẫn không thể khống chế được việc muốn xác nhận lại lần nữa. Dù sao thật sự không thể tin cậy vào hệ thống, liền nhớ lại một chút nội dung vở kịch, gãi đầu vài cái. Lần này thật không dễ xử lí. Hứa Thái y đi không bao lâu, liền có một tiểu cung nữ tay nâng chén thuốc cúi đầu cẩn thận từng li từng tí đi tới, quỳ ở bên giường thấp giọng nói:

- Từ đại nhân, ngài nên uống thuốc.

Ngươi mới nên uống thuốc, cả nhà ngươi mới nên uống thuốc, chỉ là thân thể cậu ở thế giới này thực yếu đến khó có thể tin được, gió hơi hơi thổi một chút liền ho khan một tràng dài. Cậu chậm rãi ngồi dậy giơ tay lên. Cung nữ  kia liền đứng lên, đầu vẫn luôn cúi, cầm chén thuốc đưa tới trước mặt Lục Nhạc Hàm, đưa xong liền lùi về sau vài bước, thậm chí không dám nhìn đến góc áo Lục Nhạc Hàm, nàng cũng  không biết vị Từ đại nhân này ở trong tẩm cung từ lúc nào, chỉ là chính mình trước khi được điều tới đã nghe nói có rất nhiều nô tài, nha hoàn bởi vì nhìn Từ đại nhân nhiều vài lần ngay lập tức bị Hoàng thượng trực tiếp kéo ra ngoài chém. Lục Nhạc Hàm cũng đã quen với bọn nha hoàn cẩn thận từng li từng tí như vậy, mở miệng uống hết chén thuốc, nói:

- Đi xuống đi.

Nha hoàn kia khẽ ngẩng đầu, muốn nhìn rõ ràng bát để ở nơi nào, nhưng tầm mắt ngước lên nhất thời sững sờ ngây ngẩn, chỉ biết Từ đại nhân thân là nam tử lại có dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành, càng không ngờ cậu như một vị tiên tử thoát ly trần thế, da như mỡ đông, mặt tựa hoa đào, lông mày nhỏ nhắn giống lá liễu, đôi mắt sóng nước, thần sắc lười biếng, mơ hồ hiện ra vẻ đẹp nhu nhược. Người này lẽ nào thật sự là thiên tiên từ trên trời xuống hay là yêu tinh hoá thành. Tiểu nha hoàn chỉ cảm thấy tài năng của mình kém cỏi, đầy bụng chữ nghĩa cũng không tìm được từ ngữ nào thích hợp có thể miêu tả vẻ đẹp này. Khó trách hoàng thượng không để ý khuyên can của quần thần, khăng khăng phải đem Từ đại nhân giam cầm ở chỗ này. Vị mỹ nhân đẹp như thế sao có thể cam lòng buông tay.Nhìn thấy nha đầu kia thần sắc ngẩn ngơ, cậu biết chắc là bị vầng sáng Bạch Liên Hoa trên người mình ảnh hưởng tới, che miệng lại ho khan hai tiếng, lớn tiếng nói:

- Không còn muốn sống  chăng?

Nha hoàn lập tức giật mình, hoàng thượng bạo ngược vô thường, tính tình Từ đại nhân cũng không tốt hơn là bao. Nghe người bên ngoài nói Từ đại nhân đối với việc mình bị giam cầm vốn canh cánh trong lòng. Đối với khuôn mặt yêu nghiệt của mình thống hận đến mức tận cùng. Bình sinh ghét nhất người khác nhìn mặt mình ngẩn người, ai ngờ nàng ta muôn vàn cẩn thận lại quên mất điểm này, hai chân tức thì mềm nhũn, quỳ trên mặt đất:

- Từ đại nhân tha mạng, Từ đại nhân tha mạng.

- Lăn.

Lục Nhạc Hàm cầm chén thuốc thả ở bên giường, phát ra binh một tiếng, nha hoàn kia cả người run lên, không dám tiếp tục trì hoãn cầm lấy chén thuốc quay người chạy ra cửa điện, thậm chí ngay cả một câu tạ ơn đều chưa kịp lưu lại.

- Ai!!!!!

Lục Nhạc Hàm nằm xuống sâu sắc thở dài một hơi, chính mình đối với 009 quả thực khó nói đến cực điểm. Còn nhớ ngày đó trên điện cậu cảm thấy ánh mắt mọi người xung quanh đặt trên người mình dường như có điểm không đúng. Lúc đó nếu như ánh mắt có thể hoá thành thực thể, Lục Nhạc Hàm khẳng định chính mình đã bị lột sạch đè ngã tại trong triều đình. Du͙© vọиɠ tham lam dơ bẩn tại đáy mắt của những vị đại thần kia đều không hề ẩn giấu. Nghĩ đến là thấy sợ, cậu vội vàng hỏi:

- Tiểu Cửu, có phải ngươi lại dùng tới lũy thừa điểm đổi cho ta thêm hào quang mới không?

{ Không có a. }

009 âm thanh vô tội biết bao. Lúc này Lục Nhạc Hàm mới yên lòng, nói:

- Khả năng chính là ta nghĩ lầm rồi.

Lời còn chưa nói hết, liền bị lời kế tiếp của 009 làm cho ngực nghẹn lại một búng máu.

{ Ta lúc đó là tự động thăng cấp Bạch Liên hoa vầng sáng nha, nên không cần thêm phí, ta còn dùng Bạch Liên hoa lũy thừa mua một loại sản phẩm cải thiện thể chất được các tiền bối cật lực đề cử, rất tiện dụng, các tiền bối nói dùng sản phẩm này xong, Bạch Liên hoa lũy thừa liền tăng nhanh đến chóng mặt.}

Lục Nhạc Hàm không còn khí lực nói cái gì nữa, căn bản không muốn hỏi nó đến cùng đã mua cái gì, khả năng cũng bởi vì tác dụng của vầng sáng trên người, cũng có thể vì nội dung vở kịch tự động bù đắp nguyên nhân. Lúc trước mới vừa xuyên vào triều thời điểm liền bị hoàng thượng tàn bạo yêu nhốt ở nơi này. May mà hoàng thượng chỉ là si mê ngắm nhìn gương mặt của cậu, xưa nay vẫn không có chạm qua cậu. Nếu mà thật là như thế, Lục Nhạc Hàm cảm thấy được chính mình căn bản không cần hoàn thành nhiệm vụ, tìm một sợi dây thừng trực tiếp treo cổ tại cửa Bàn Long điện là được.