Lục Nhạc Hàm thân thể run rẩy, đôi môi trắng bệch, nhưng thật ra tâm lý không hề gợn sóng, em gái ngươi thật sự là người trợ giúp tốt a. Lưu Thiên Kỳ sắc mặt lúng túng, nhìn Lục Nhạc Hàm nói:
- Gia Ngôn, ngươi đừng để ý, trước đây nàng không có như vậy.
Thích Tấn tuổi nhỏ bồng bột, muốn tiến lên trước, lại bị Lục Nhạc Hàm kéo trở về, nhẹ lắc đầu, khớp hàm cắn chặt lấy môi dưới cũng buông lỏng, nói:
- Hảo, ta không sao
Tấn Thích mang theo đôi mắt mờ mịt không rõ hỏi:
- Gia Ngôn ca, sao ca không phản bác a?
Lục Nhạc Hàm cười khổ nói:
- Vì nàng ta nói rất đúng.
Thích Tấn vội vàng lên tiếng:
- Không đúng, Gia Ngôn ca tuyệt đối không phải người như thế.
Nhạc Hàm đưa tay lên xoa đầu Thích Tấn, đứa nhỏ này không làm nhân vật phản diện thật tốt, là một đứa trẻ tâm tư đơn thuần.
Lưu Thiên Kỳ sắc mặt cổ quái liếc nhìn Thích Tấn một cái. Cái hài tử tâm tư đơn thuần dễ nói chuyện này là ai a, sao không giống với tên tiểu tử nói chuyện vài câu không hợp liền ra tay tàn nhẫn gϊếŧ người đâu vậy. Đột nhiên ông ta cảm thấy một loại khí tức khiến người khác thân cận trên người Lục Nhạc Hàm, nhìn bộ dáng Nhạc Hàm nhu nhược mỏng manh làm cho người khác muốn bảo hộ che chở hắn. Từ đó cũng thấy được vì sao Thích Tấn thay đổi tính cách khi nói chuyện với hắn.
Lạc An sắc mặt trầm xuống đi tới, ôm lấy Lục Nhạc Hàm, nói:
- Chúng ta cần phải đi rồi.
Nhìn Lạc An sắc mặt tối tăm, Lưu Thiên Kỳ cả người chợt rùng mình, ngay cả Thích Tấn sắc mặt cũng tái nhợt, Lưu Thiên Kỳ cẩn thận từng tí một mở miệng:
- Lạc đội, Gia Ngôn hắn ...
- Chúng ta đi.
Lạc An căn bản không muốn nghe thấy người khác đàm luận sự tình về Lục Nhạc Hàm, trực tiếp ôm lấy Lục Nhạc Hàm đi về phía trước, tuyên bố chủ quyền với những người khác rằng người đang ở trong lòng ngực này là của mình. Lục Nhạc Hàm nhẹ nhàng vùng vẫy vài cái lại nhận lấy một hồi khinh thường, tức thì không thèm chuyển động nữa, tùy ý để hắn ôm lấy, trên mặt đỏ bừng vì tức giận.
Tiểu đội dị năng mỗi lần ra ngoài đều vì tìm kiếm vật tư, đánh một ít tang thi trong thành phố, rèn luyện dị năng của mình. Lúc đầu Lục An luôn bắt Lục Nhạc Hàm lưu tại bên người, chỉ là sau đó họ tình cờ gặp được một đám lại một đám tang thi so với đám cũ càng cao cấp hơn, rất nhiều người đều không thể đối phó nổi. Lục An liền đem Lục Nhạc Hàm lưu lại ở trong xe, hôn nhẹ lông mày cậu, nói:
- Gia Ngôn ngươi ở lại trong xe, xe Jeep pha lê này phòng đạn sẽ không có việc gì xảy ra.
Lục Nhạc Hàm khuôn mặt nhẹ tránh né hắn hôn môi, Lạc An không có thời gian nên cũng không nói nhiều, chỉ là ánh mắt có chút lạnh lẽo liếc cậu, cuối cùng cứ thế mà đi xuống, đóng cửa xe vang đến một tiếng rầm mạnh.
Lục Nhạc Hàm nằm nhoài bên cửa xe nhàm chán nhìn ra bên ngoài, cứ một tổ ba người hợp lại vây đánh tang thi, nghĩ thầm chính mình đến bao giờ mới có thể đem thế giới này làm xong, lũy thừa bạch liên hoa mới có 85 a.
Thích Tấn sắc mặt trắng bệch bước tới, dựa vào cửa xe thở dốc.Nhìn cửa sổ một cái, ra hiệu Thích Tấn đi về phía trước một chút, mở cửa bước xuống xe, Lục Nhạc Hàm hỏi:
- Làm sao vậy?
- Gia Ngôn ca, không có việc gì, chính là sử dụng lực quá độ."
Thích Tấn thần sắc có chút cao hứng, chỉ cần là cùng Thẩm Gia Ngôn nói chuyện, tâm tình liền tự nhiên trở nên rất tốt, người trước mặt giống như là một mặt trời nhỏ sưởi ấm chính mình.
Lục Nhạc Hàm nhìn thấy Thích Tấn cười đến vui vẻ, phiền não mới vừa xuất hiện liễn chạy tới lên chín tầng mây, nên biết thoả mãn, chuyện gì cũng đều phải từ từ mà tiến tới, cười chân thành nói:
- Chỗ này của ta có ăn, bổ sung một chút năng lượng đi.
Nói rồi từ trong không gian lấy ra một trái táo tây đưa cho Thích Tấn.
Nhìn y đáy mắt lộ ra kinh ngạc, Lục Nhạc Hàm cười vỗ vỗ sau gáy của y, nói:
- Nhìn cái gì, mau ăn a, dị năng của ta không có tính chất công kích, chính là không gian dị năng, đây chính là đồ do người dị năng hệ thực vật cấp a, không có bao nhiêu, hiện tại không ăn, sau này chưa chắc đã có ăn nha.
Đã rất lâu chưa từng nhìn thấy hoa quả, xem trong tay là trái táo tây thật lớn đỏ đỏ hồng hồng, cảm động đến cơ hồ muốn rơi lệ, nuốt một ngụm nước bọt nói:
- Gia Ngôn ca...
Muốn nói là dù sao trái táo tây này trân quý như vậy, nhưng là Gia Ngôn ca đưa cho chính mình ăn, mà trước đó đồ cũng ăn sạch hết, chính mình chưa đưa Gia Ngôn ca cái gì. Chặt chẽ siết lấy táo tây trong tay , giống như sợ bị người khác cướp mất.Lục Nhạc Hàm đương nhiên biết Thích Tấn đang suy nghĩ gì, có chút chột dạ, quay đầu nói:
- Cho ngươi ngươi liền ăn đi, ta sau đó còn có thể muốn cái khác.
Phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh sắc nhọn châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ:
- Làm sao, Lạc đội không cần ngươi nữa, hiện tại liền đến hài tử cũng nghĩ muốn.
Nhíu nhíu đôi lông mày, Lục Nhạc Hàm quay người liền nhìn thấy tiểu Thôi sắc mặt vặn vẹo đi tới, trợn mắt nhìn tựa hồ hận không thể ăn cậu vào trong bụng.Vỗ vỗ Thích Tấn đang nổi giận đùng đùng, hai tay xoa xoa trấn an, lạnh giọng nói:
- Lạc An nghĩ như thế nào ngươi liền biết?
Tiểu Thôi khuôn mặt càng thêm dữ tợn, tiến lên bắt lấy mặt của Lục Nhạc Hàm. Tiểu Thôi không phải nữ nhân bình thường, đẳng cấp dị năng không thấp, nếu không phải là Lưu Thien Kỳ ở phía sau kéo cánh tay, Lục Nhạc Hàm thật sự không thể bảo đảm mình có thể an toàn tránh ra.Tiểu Thôi lên tiếng nói:
- Lưu thúc, ngươi lẽ nào cũng bị hắn mê hoặc sao, hắn không phải chỉ là lớn lên khuôn mặt có chút đẹp thôi sao?
Lưu Thiên Kỳ trầm giọng quát:
- Tiểu Thôi, ngươi không cần quá đáng, Gia Ngôn không phải loại người như ngươi tưởng.
Tiểu Thôi điên cuồng muốn quơ tay đang bị nắm chặt, chỉ về phía Lục Nhạc Hàm nói:
- Thẩm Gia Ngôn, ta không nghĩ tới ngươi thủ đoạn cao siêu như vậy, công phu trên giường có phải là cực kỳ tốt không a, Lưu thúc yêu lão bà hắn như thế đều có thể bị ngươi thuyết phục, ngươi trước đây có phải chính là làm nghề này để sống không.
Lục Nhạc Hàm kéo tay Thích Tấn đang muốn nổi khùng, thấp giọng nói:
- Để tùy ý nàng nói.
Lưu Thiên Kỳ sắc mặt đầu tiên là trầm xuống, lớn tiếng quát:
- Tiểu Thôi, ngươi không cần quá đáng.
Tiểu Thôi như còn muốn nói cái gì nữa, nhưng đồng tử đột nhiên co rụt lại, trên mặt biểu tình có chút lúng túng, nhìn về phía đằng sau Lục Nhạc Hàm.Lục Nhạc Hàm theo bản năng quay người, nhìn thấy Lạc An khuôn mặt tối sầm đứng phía sau, sau lưng tụ tập một tiểu đội nhân mã mới vừa thu thập tang thi xong, trên mặt mọi người đều có chút không tự nhiên, đối mặt nhìn nhau, trên mặt hiện ra vẻ xoắn xuýt, vốn muốn nghe tiếp nhưng lại ngại mặt mũi của đội trưởng, trong lúc nhất thời có chút không biết phải làm sao. Trong lòng cậu lặng lẽ tặng bằng khen cho tiểu Thôi, cơ hội rốt cuộc tới, nhiều người như vậy, lần này khẳng định lũy thừa bạch liên hoa trực tiếp lên tới 100.Thân hình lắc lư đứng không vững được Thích Tấn đỡ lấy, nhìn Lạc An sắc mặt càng ngày càng âm trầm, trên mặt không còn chút huyết sắc nào, cắn thật chặt môi dưới mãi đến tận khi trong miệng tràn ngập vị rỉ sắt mới buông lỏng, hỏi:
- Lạc An, ngươi tin những câu nói kia của nàng sao?
Lạc An nhìn chăm chú vào Lục Nhạc Hàm, mới chậm chậm nói:
- Không riêng tiểu Thôi nói như vậy, Lý Bác Đào lúc trước khi chết cũng đã nói công phu trên giường của ngươi tốt.
Lục Nhạc Hàm nở nụ cười thê thảm, buông tay đang giữ lấy Thích Tấn, không quản hắn trầm thấp kêu Gia Ngôn ca, lảo đảo vài bước đi tới trước mặt Lạc An, gằn từng chữ từng câu nói:
- Lạc An, ta công phu trên giường có được hay không ngươi hẳn là biết?
Nhìn qua ánh mắt của đám người phía sau có chút vi diệu, nói tiếp:
- Chỉ là vì hai người bọn họ, khoảng thời gian này ngươi vẫn luôn không tin ta.
Lạc An nhìn lướt qua tiểu Thôi hiện đang yên tĩnh, không nói lời nào, tiểu Thôi trước kai đối xử với Thẩm Gia Ngôn luôn luôn rất tốt, không thể tự nhiên muốn nói dối để hại cậu, huống chi Lý Bác Đào nói những lời ô uế miêu tả tỉ mỉ như vậy. Nghĩ đến những lời nói trước khi chết của Lý Bác Đào, đáy mắt lộ ra vẻ bạo ngược.Thích Tấn thấy vậy liền vội vàng tiến đến kéo lấy Lục Nhạc Hàm lui về sau, nói:
- Gia Ngôn ca.
Lục Nhạc Hàm nở một nụ cười yếu ớt, xoay người hỏi Thích Tấn:
- Thích Tấn, ngươi tin không?
Thích Tấn vội vàng lắc đầu, nhìn Gia Ngôn ca như vậy, không nhịn được mà chảy ra nước mắt, cầm lấy tay Lục Nhạc Hàm chân thành nói:
- Gia Ngôn ca, ta không tin, không quản nữ nhân kia nói cái gì ta đều không tin.
Lục Nhạc Hàm cười khổ một tiếng nói:
- Vậy nếu như ngươi thấy ta cùng nam nhân khác ở một chỗ, ngươi có tin hay không?
Thích Tấn vẫn lắc đầu, trong âm thanh mang theo chút khóc nức nở, cũng không hiểu sao chính mình gϊếŧ tang thi không nương tay lại có nhiều nước mắt như vậy, nhưng vẫn cứ nhịn xuống nói:
- Không tin, Gia Ngôn ca khẳng định có nỗi khổ tâm trong lòng.
Lục Nhạc Hàm ha ha cười hai tiếng, ngẩng mặt nhìn đến Lạc An, nói:
- Lạc An, ngươi nghe thấy sao, một người vừa mới quen ta chưa được mấy ngày, đều so với ngươi tin ta.
Lạc An nhìn hai người nắm tay nhau, nhịn xuống tâm tình muốn chặt bàn tay kia, nói:
- Cũng bởi vì hắn mới nhận thức ngươi mấy ngày cho nên mới tin ngươi.
Rốt cuộc thân thể không chịu được nữa, Lục Nhạc Hàm tựa hồ không chống đỡ nổi, lung lay vài lần vẫn là nhờ Thích Tấn nâng đỡ mới có thể đứng vững.Thanh âm lạnh như băng của Lưu Thiên Kỳ ở phía sau truyền tới:
- Lạc An, ngươi có phải là người hay không, ngươi biết Gia Ngôn vì ngươi bỏ ra bao nhiêu rồi không. Gia Ngôn vì ngươi đi cùng Lý Bác Đào để nhờ mọi người trong đội chờ ngươi khỏe rồi xuất phát, vì ngươi mà cầu ta nhờ ta quan tâm ngươi một ít, vào buổi tối ngày hôm ngươi rời đi Gia Ngôn cũng liền đi, ngươi tốt xấu còn có hệ dị năng tinh thần có thể chiến đấu, nhưng là Gia Ngôn a, hắn chỉ có cái không gian dị năng, Lý Bác Đào nói ngươi vài câu, ngươi liền tin. Lý Bác Đào đều ngụ ở bên cạnh ta, mỗi ngày buổi tối đi vào phòng của hắn ta làm sao có thể không biết, nếu có Gia Ngôn ta sẽ không nói cho ngươi sao, còn ban ngày, nhiều người như vậy Lý Bác Đào làm sao dám. Lại nói nữ nhân này, trước đây ta còn không biết tại sao nàng chửi bới Gia Ngôn như vậy, giờ mới hiểu được, ngươi không thấy nàng yêu thích ngươi sao, ta còn nghĩ sao mỗi lần ta nói đến Gia Ngôn, ngươi cũng không để cho ta nói, ngược lại chính ngươi vẫn luôn suy nghĩ như vậy, ngươi đem tình cảm của Gia Ngôn để đâu?
Có thể là bởi vì vừa bị nói tới người vợ đã mất của mình nên tâm tình của Lưu Thiên Kỳ hơi chút kích động, mạnh mẽ nói xong mấy lời liền trực tiếp bỏ qua tiểu Thôi.Tiểu Thôi bị nói đến cả người nằm nhoài trước xe, như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tinh thần có chút không quá bình thường, đôi mắt si mê nhìn chằm chằm Lạc An, nháy mắt liền bò về phía Lạc An nói:
- Lạc An, ta yêu thích ngươi như vậy, ngươi tại sao không nhìn thấy ta a, hắn chính một tên kỹ nữ a, có cái gì tốt.
Nói xong, đột nhiên xoay chuyển phương hướng hai tay muốn bóp lấy cái cổ Lục Nhạc Hàm, Thích Tấn duỗi ra một đầu ngón tay, một dòng nước có xung kích cường đại bắn ra, đem tiểu Thôi trưởng bay ra ngoài, trực tiếp ngã xuống đất phát ra một tiếng uỳnh.Nghe thôi cũng có chút đau, yên lặng vì tiểu Thôi đốt một ngọn nến, dư quang nhìn thấy tiểu Thôi ở trên đất giãy dụa còn muốn đứng lên. Nhưng chỉ thấy tiểu Thôi lảo đảo vừa mới đứng lên, đồng tử vẫn chưa có tiêu cự, đột nhiên trên mặt hiện ra thần sắc sợ hãi giãy dụa, đôi môi từ từ trở nên tím đen, cả người đều đứng không vững chỉ có thể vịn lấy một bên xe, cánh tay run rẩy giơ lên không cái tay còn lại đặt ở trong lòng chính mình, chặt chẽ bám vào cổ áo, đôi môi lập bập nói không ra lời, giống như là có người túm lấy cổ của nàng làm cho nàng hô hấp đều trở nên khó khăn, há mồm thở dốc cũng không có giảm bớt được thống khổ, dần dần ngay cả như vậy cũng không thể chịu được nữa, thân thể tuột xuống, co quắp trên mặt đất, trợn mắt lên co quắp thêm hai cái liền bất động Trong lòng căng thẳng, nhìn Thích Tấn một chút, lại liếc mọi người chung quanh một cái, tựa hồ tất cả mọi người không có lòng quan tâm tiểu Thôi, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên người mình.Đặc biệt Lạc An, nghe hai người, dù ngu xuẩn đều cảm thấy được có chút không đúng, Lạc An sắc mặt kinh hoảng, tầm mắt chặt chẽ dính vào người Lục Nhạc Hàm, vội vội vàng vàng tiến lên muốn kéo cậu lại, trong miệng nói:
- Gia Ngôn, Gia Ngôn, ta...
Lục Nhạc Hàm dựa vào lực đạo của Thích Tấn tránh được cánh tay đưa đến của Lạc An, nói:
- Lạc An, ta nói rồi, ta mệt mỏi, ngươi liền để ta đi thôi, không quản sau đó ta sống hay chết đối với ngươi đều không có chút quan hệ nào cả.
Nói rồi liền buông cánh tay Thích Tấn ra, yếu ớt đối mặt với Thích Tấn cười cười, nói:
- Phải sống thật tốt, ta không muốn ngươi làm chuyện xấu đâu.
Thích Tấn lắc đầu, nước mắt rơi không ngừng, nói:
- Gia Ngôn ca, ngươi phải đi sao, ngươi mang ta cùng đi, ta không cần ngươi bảo vệ ta, ta hiện tại đã rất cường đại, ta có thể bảo vệ ngươi, lần này ngươi mang theo ta đi được không?
Lạc An đứng ở phía sau tức giận không ngừng , trầm giọng nói:
- Thích Tấn, ngươi tránh ra.
Thích Tấn đứng ở giữa hai người, lau nước mắt trên mặt, lạnh giọng nói:
- Lạc đội, cảm tạ ân cứu mạng lúc trước của ngươi, chỉ là việc của Gia Ngôn ca, thật xin lỗi, ta không thể nghe ngươi.
Lạc An không quan tâm đến lời nói của Thích Tấn chút nào, đây là việc giữa hắn cùng Thẩm Gia Ngôn, người khác không có tư cách nhúng tay đến. Run rẩy đưa tay phải ra, giọng nói tràn đầy sự khẩn cầu, trong ánh mắt cũng đầy vẻ kinh hoảng, nhẹ giọng mở miệng:
- Gia Ngôn, lại đây có được hay không, trở lại bên ta, sau này ta sẽ không bao giờ thương tổn ngươi nữa.
Lục Nhạc Hàm theo bản năng lui về phía sau một bước, hoàn toàn trốn ở phía sau Thích Tấn, trên mặt không giấu được nỗi sợ hãi, chậm rãi nói:
- Lạc An, ngươi còn nhớ lời ta từng nói sao, ngươi nghĩ ta sẽ cùng một người cưỡиɠ ɠiαи mình đến suýt chút nữa chết đi, sống chung hòa bình sao?
Lạc An không thể nén xuống tâm tình, tại sao, tại sao lại biến thành như vậy, ngữ khí vì thế mà trở nên hơi hung ác:
- Gia Ngôn, xin lỗi, nhưng ta yêu ngươi, ta thật yêu ngươi a.
Lục Nhạc Hàm nhẹ nhàng khoát tay áo một cái nói:
- Học trưởng, ngươi bỏ qua cho ta đi.
Đã lâu không có nghe thấy Thẩm Gia Ngôn gọi mình học trưởng, Lạc An trên mặt chợt lóe một nụ cười, nói:
- Gia Ngôn, ta làm sao có thể buông tha ngươi a.
Nói xong lời cuối cùng còn có chút điên cuồng, cuồng loạn hô:
- Thẩm Gia Ngôn, ngươi nói ta làm sao buông tha ngươi nha.
Âm thanh liền từ từ biến thấp, dường như là khuyên nhủ dẫn dắt:
- Gia Ngôn, lại đây, bên ngoài rất nguy hiểm, học trưởng bảo vệ ngươi không tốt sao?
Lục Nhạc Hàm đáy lòng mạnh mẽ run lên, nam chính không phải bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ điên rồi chứ, Bạch Liên hoa lũy thừa đã lên đến 95, lại nói tiểu Thôi đúng thật là một công thần trợ giúp a, còn có 5 điểm, chỉ có thể lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ thêm một chút.Lục Nhạc Hàm thở dài nói:
- Học trưởng, hoặc là ngươi gϊếŧ ta, hoặc là ngươi thả ta ra.
Lúc này trong mắt Lạc An tất cả đều là điên cuồng, ánh mắt hung ác cực kỳ nhưng về phía Thích Tấn, trầm giọng nói:
- Thích Tấn, tránh ra.
Thích Tấn lắc đầu một cái, mặt không cảm xúc chắn ở giữa hai người.Tia lý chí cuối cùng bị tan vỡ, khí tức xung quanh Lạc An bị ảnh hưởng đến quay cuồng lên, đội viên bên người đều có chút sợ sệt, đánh bạo kêu một tiếng:
- Lạc đội.
Lạc An chỉ là nhìn Thích Tấn, lạnh giọng nói:
- Nếu ngươi không nhường, đừng trách ta không khách khí.
Thích Tấn lần này đến đầu cũng không lay động, xác định đứng ở chỗ cũ không đi ra, thả ra khí thế của chính mình, tuy rằng so với Lạc An nhỏ yếu, thế nhưng cũng là không thối lui chút nào.Nhìn thân hình gầy yếu nhỏ bé của nam hài chặn ở trước mặt mình, tâm Lục Nhạc Hàm có điểm đau khổ cùng hổ thẹn, trầm thấp nói một tiếng:
- Xin lỗi.