Khoái Xuyên Hắc Hóa Yêu Trúng Bạch Liên Hoa

Chương 30

Lạc An cười cười, nhìn Lục Nhạc Hàm từ trên xuống dưới một lượt, nói :

- Có linh thủy đúng là thuận tiện, có thể làm biến mất nhiều vết tích như vậy, sạch sành sanh giống như được tân sinh.

Lạc An quỳ một chân trên giường, cầm lấy cổ chân của Lục Nhạc Hàm , kéo cậu tới gần, cười nói:

- Muốn làm gì? Ngươi nói xem, Gia Ngôn?

Lục Nhạc Hàm nhớ tới ngày đó cũng là bị cố định ở trên giường như vậy, tuy rằng không hận hắn, thế nhưng cậu vẫn sợ hắn a, cảm giác bất lực xông lên đầu, ngữ khí nhất thời mềm nhũn ra, trong mắt mang theo chút khẩn cầu:

- Học trưởng, không muốn.

Lạc An dùng ngón tay nhẹ nhàng ma sát khuôn mặt Lục Nhạc Hàm, trào phúng nói:

- Ngươi mỗi lần đều là dùng bộ dáng này đi câu dẫn người khác sao?

Ý thức được Lạc An có thể đã rất để ý lời nói của mình lúc trước, Lục Nhạc Hàm liều mạng lắc đầu, nước mắt lăn dài qua khóe mắt, quỳ ở trên giường, cổ chân còn đang bị tóm ở trong tay của hắn, gắt gao nắm chặt ống tay áo của Lạc An vội vàng nói:

- Không có, học trưởng, ngươi tin tưởng ta, ta thật không có.

Động tác trên tay của Lạc An dừng một chút, sau đó nói :

- Thẩm Gia Ngôn, một năm không gặp, kỹ năng diễn xuất của ngươi giảm nhiều a, nếu trong ánh mắt của ngươi không có sợ sệt như vậy mà nhiều hơn một chút chân thành nói không chừng ta đã tin lời của ngươi.

Thân thể Lục Nhạc Hàm run lên, đại ca, nếu khí thế quanh người của ngươi không lạnh như thế , trong giọng nói lại nhiều hơn chút ôn nhu nói không chừng ta đã không sợ như vậy, không có biện pháp, chỉ có thể tận dụng hết khả năng mà tranh thủ đồng tình, may mà lúc trước còn để lại hậu chiêu, nước mắt lã chã rơi xuống:

- Học trưởng, ta thật sự không có lên giường với bất kì người nào.

Lạc An con ngươi tối sầm lại, cười nói:

- Thẩm Gia Ngôn, sao ngươi có thể trợn tròn mắt nói dối như vậy, không lên giường với bất luận người nào , vậy bây giờ ngươi đang ở trên giường của chính mình sao? Hay là ngươi căn bản cũng không coi ta là người?

... Bị Lạc An nói nghẹn một chút, hoàn toàn không biết làm sao nói tiếp, đơn giản coi như không nghe, cầm lấy tay Lạc An nói:

- Ngươi không tin ta? Lạc An, ta Thẩm Gia Ngôn thề với trời chưa từng có làm qua bất cứ chuyện gì có lỗi với ngươi , ta thật sự yêu ngươi mới theo đuổi ngươi.

Một cái tát đánh tới, Lục Nhạc Hàm bị tát tới ngơ ngẩn, trên mặt vừa nóng vừa đau , quay mặt lại khϊếp sợ nhìn Lạc An, bên trong nội dung vở kịch từ đầu tới cuối cũng không có nói Lạc An là một người hỉ nộ vô thường a, tuy rằng cậu thật cao hứng ngươi bây giờ đối với cậu càng tàn nhẫn, sau này sẽ càng hổ thẹn đối với cậu, nhưng tại sao một lời không hợp liền ra tay, lại nói đánh người không nên đánh mặt hắn không biết sao.

Lạc An ngẩn người một chút, nhìn cánh tay vừa vung lên của mình, đột nhiên biểu tình trở nên hơi điên cuồng, mở miệng tàn nhẫn nói :

- Thẩm Gia Ngôn, ngươi câm miệng, ngươi căn bản không xứng nói yêu ta, ngươi biết vào lúc ấy ta yêu ngươi nhiều lắm không, ngươi biết ta vì ngươi có thể đi chết sao, ngươi biết, ngươi xưa nay đều biết, nhưng ngươi không thèm để ý có đúng hay không.

Lục Nhạc Hàm lắc đầu, cắn môi dưới một lúc lâu nói :

- Học trưởng, ta để ý... Học trưởng, không muốn, đừng.

Còn chưa dứt lời, Lạc An đột nhiên tách hai chân Lục Nhạc Hàm ra, nhìn đùi của cậu nhờ vào linh thủy mà khôi phục như lúc ban đầu , dùng sức bấm một cái, nói :

- Thẩm Gia Ngôn, lúc trước ngươi cho ta ta không muốn, hiện tại ta phải cầm về gấp bội.

Hoàn toàn không có dự liệu được sự tình sẽ phát triển như vậy, Lục Nhạc Hàm cắn răng, quyết tâm, nỗ lực đứng dậy, quần áo che trước ngực cũng đã rơi vào lúc nào, ôm cổ Lạc An nhẹ giọng nói :

- Học trưởng, nếu như thế này có thể cho ngươi thoải mái một chút, ta không sao.

Lạc An thân thể cứng đờ, đẩy tay của Lục Nhạc Hàm ra, đè cậu lên giường, lạnh giọng nói:

- Thẩm Gia Ngôn, ta hiện tại chỉ là cầm lại thứ nên thuộc về ta, Lạc An yêu ngươi tận xương đã sớm chết lúc rời khỏi ngôi biệt thự kia rồi.

Khóe mắt Lục Nhạc Hàm xẹt qua một tia nước mắt, tận lực mở hai chân ra, quấn trên đùi Lạc An, tay run run cởi quần của Lạc An đang nằm nhoài phía trên, trong miệng lẩm bẩm nói :

- Học trưởng, xin lỗi.

Nhìn cự vật dữ tợn xuất hiện ở trước mắt mình, Lục Nhạc Hàm nhất thời có chút lùi bước, ngọa tào, không trách bị làm tới ngất đi, lớn như vậy làm sao đâm vào được a, không trách cậu ngủ liền một tuần lễ, giương mắt nhìn Lạc An đang quan sát mình, nhắm mắt lại, không thèm đến xỉa, dù sao cũng không phải thân thể của mình, hé miệng chậm rãi ngậm vật kia vào trong miệng.

Thẩm Gia Ngôn mặt mày tinh xảo, miệng nhỏ mắt to, căn bản là ngậm không được, lúc nuốt đến một nửa cũng cảm giác đã đến cuống họng, rốt cuộc không vào được nữa, xưa nay đều chưa từng làm chuyện như vậy , Lục Nhạc Hàm lúc này cảm thấy có chút muốn phun, thế nhưng vào lúc này cũng không cho phép lùi bước, ổn định tâm thần bắt đầu dùng đầu lưỡi liếʍ thử một chút, hai tay chộp vào quần áo bên eo Lạc An, cảm giác thân thể của hắn hơi ngưng lại, hô hấp bắt đầu gấp gáp, càng thêm ra sức liếʍ.

Ngoại trừ duỗi đầu lưỡi, Lục Nhạc Hàm cái gì cũng không biết, Lạc An hô hấp càng ngày càng nặng, khí tức cũng càng ngày càng hỗn loạn.

Miệng Lục Nhạc Hàm đau đớn mệt mỏi, nước bọt cũng theo khóe miệng chảy xuống , cự vật của Lạc An còn đang từ từ lớn lên, thậm chí một chút dấu hiệu sắp ra cũng không có, cau mày, dừng động tác lại, phải làm tới khi nào a.

Còn chưa nghỉ ngơi đủ mười giây, Lạc An dùng một tay cầm lấy tóc sau gáy của Lục Nhạc Hàm bắt đầu dùng sức đẩy đưa, phía dưới cũng bắt đầu đẩy vào trong miệng cậu, lập tức đến trong cổ họng Lục Nhạc Hàm, một luồng cảm giác cường liệt buồn nôn tự nhiên mà sinh ra, mũi bắt đầu chua xót, khóe mắt cũng có chút ấm áp, miệng đã chết lặng.

Lục Nhạc Hàm tận lực há mồm để Lạc An tiến vào càng sâu hơn một chút, cũng có thể hóa giải một chút đau đớn, Lạc An, ngươi điên rồi, lão tử mới vừa vặn tỉnh lại, hơn nữa cũng đã cầu khẩn ngươi nhiều lần như thế ngươi còn muốn như thế nào, nên trả thì buổi tối ngày hôm ấy ta cũng đều trả lại đủ, lại nói ta cũng không làm chuyện gì có lỗi với ngươi, Lạc An, những thứ này đều là ngươi tự tìm, thời điểm đó không làm cho ngươi hổ thẹn tới chết thì lão tử sẽ không mang họ Lục.

Không biết đã bao lâu , hắn rốt cục dừng động tác lại, Lục Nhạc Hàm cũng buông lỏng.

Lạc An gắt gao ấn gáy Lục Nhạc Hàm lại , dùng sức đưa tới, trực tiếp bắn vào trong cổ họng Lục Nhạc Hàm, khi dịch thuận yết hầu chậm rãi chảy xuống mới rút ra , thả tay xuống, nhìn Lục Nhạc Hàm nằm úp sấp ở bên giường sặc ra nước mắt, lạnh giọng nói :

- Còn tưởng rằng kỹ thuật tốt bao nhiêu đây.

Nhấc quần lên quay người rời khỏi căn phòng.

Lục Nhạc Hàm nằm lỳ ở trên giường ho khan một hồi lâu mới lấy lại sức, vốn đang ôm hổ thẹn với Lạc An giờ đã bay sạch không còn , cậu nhếch miệng nở một nụ cười, Lạc An, đợi đến lúc gặp phải tiểu đội của Lý Bác Đào, hi vọng ngươi không cần hối hận về tất cả những việc ngươi đã làm với ta.

Dựa vào cái gì mỗi lần ta đều cố kỵ cảm thụ của ngươi mà không chân chính thương tổn ngươi, ngươi lại có thể không quan tâm tới sự sống chết của ta.

009 mới vừa được thả ra liền nhìn thấy Lục Nhạc Hàm cười đến quỷ dị như thế, cẩn thận từng li từng tí lên tiếng.

{ Nhạc Hàm, ngươi làm sao vậy? }

Vì sao biểu tình của ngươi lại đáng sợ như vậy?

Lục Nhạc Hàm lau lau chất lỏng ở khoé miệng, chẳng hề để ý nói:

- Không phải là hắc hóa sao, bọn họ cho là chỉ có bọn họ biết, còn ta thì không sao?

009 run lên, luôn cảm thấy bây giờ vẫn nên im lặng mới tốt, tại sao mọi người trong chớp mắt đều trở nên kinh khủng như thế.

Lục Nhạc Hàm bị nhốt ở trong phòng không thể bước ra nửa bước, đối với Lạc An mà nói cậu giống như là một công cụ tiết dục, chỉ cần Lạc An bước vào phòng thì chuyện thứ nhất chính là cởϊ qυầи, sau khi xong việc thì lạnh lùng nhìn Lục Nhạc Hàm đang nằm giống như cá chết, xoay người rời đi, xưa nay cũng không làm thêm bất kỳ chuyện gì khác.

Mỗi lần Lục Nhạc Hàm đều giống như là giấy vệ sinh bị dùng xong liền vứt bỏ, cả người mềm yếu vô lực nằm lỳ ở trên giường, chờ khí lực khôi phục lại cố gắng đi vào trong không gian tẩy rửa, sinh hoạt đặc biệt quy luật.

Cảm giác có một thân thể ấm áp đè ở trên người mình, Lục Nhạc Hàm còn tưởng rằng bị quỷ áp giường, trong lòng sợ hãi, cực lực mở mắt ra, sau khi dùng sức rút ra một cánh tay bật đèn ở đầu giường , nháy mắt một cái nhìn thấy Lạc An đang nằm nhoài trên người mình táy máy tay chân.

- Học trưởng.

Lục Nhạc Hàm trợn mắt lên, Lạc An vậy mà đang hôn cậu , xưa nay đều là cởϊ qυầи liền lên, ngày hôm nay cư nhiên còn có khen thưởng thêm, chẳng lẽ là vì khoảng thời gian này cậu tận lực phối hợp, đối với hắn hữu cầu tất ứng nên đánh động tới tâm tư hắn?

Viền mắt có chút ửng đỏ, chậm rãi nhắm mắt lại, dùng hai cánh tay cuốn lại cổ Lạc An, hưởng thụ hắn ôn nhu hôn môi cậu.

Lạc An hô hấp càng ngày càng nặng, đưa tay xoa eo Lục Nhạc Hàm, xốc áo ngủ lên, luồn tay vào bên trong vạt áo, miệng vội vàng gặm nhấm hầu kết Lục Nhạc Hàm.

Hơi ngẩng đầu lên, miệng hơi mở ra , khóe mắt lướt qua một tia nước mắt, hai chân quấn quanh ở trên eo Lạc An, bị Lạc An kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà có chút động tình.

Ngày hôm nay Lạc An cực kỳ nhẫn nại, không chỉ suy tính cảm thụ của Lục Nhạc Hàm, cũng không có thô lỗ như trước kia.

Thừa nhận nụ hôn nhẹ nhàng của Lạc An , Lục Nhạc Hàm bất tri bất giác giống như rơi vào chiếc bẫy ngọt ngào, ôm cổ của hắn nghẹn ngào:

- Học trưởng, ta thật yêu ngươi.

Lạc An liếʍ đi nước mắt nơi khóe mắt của cậu, động tác dưới thân càng thêm nhẹ.

Trong miệng Lục Nhạc Hàm phát ra âm thanh động lòng người, hai chân chặt chẽ vòng lấy chiếc eo cứng cáp của Lạc An, cả người đều treo ở trên người hắn, cùng hắn hợp hai làm một, đợi đến hai người đều thở hồng hộ. Cho  đến khi kết thúc, Lục Nhạc Hàm hôn lên khóe miệng Lạc An, nhẹ giọng nói :

- Học trưởng, ngươi bỏ qua cho ta đi, ta mệt mỏi quá.

Lạc An thân thể cứng đờ, đồ vật còn để ở trong thân thể Lục Nhạc Hàm chưa có lấy ra, nhẹ giọng nói :

- Thẩm Gia Ngôn, ngươi nói cái gì?

Lục Nhạc Hàm liếʍ khóe miệng Lạc An, dùng sức, thiết thực cảm nhận được tâm tình Lạc An biến hóa, một lần nữa lặp lại từng câu từng chữ:

- Học trưởng, ngươi bỏ qua cho ta đi, hoặc là ngươi trực tiếp gϊếŧ chết ta đi.

Nhìn người dưới thân mắt ửng hồng, đầy mặt xuân sắc vẫn chưa hoàn toàn rút đi, dùng thanh âm mềm nhẹ , dễ nghe nhất thế gian nói ra lời tàn nhẫn như vậy, Lạc An sắc mặt tàn nhẫn, lớn tiếng nói :

- Thẩm Gia Ngôn, đi cùng với ta làm cho ngươi sống không bằng chết như vậy sao, không phải ngươi vì sống sót có thể tùy tiện leo giường bất kì ai sao?

Lục Nhạc Hàm đã sớm miễn dịch đối với những câu nói này của Lạc An, ban đầu còn biện giải vài câu. Nhưng mỗi lần đều đổi lại là bò vào linh tuyền trong không gian. Sau đó chậm rãi trở nên trầm mặc, nhìn Lạc An tức giận, im lặng nửa ngày, cuối cùng vẫn hơi ngoắc ngoắc khóe miệng, như là đang giễu cợt nói:

- Tùy tiện bất kì ai cũng không bao gồm ngươi.

Trong con ngươi chợt lóe một tia sát ý, Lạc An mạnh mẽ đỉnh vào , đâm Lục Nhạc Hàm co giật một chút, phát ra tiếng rêи ɾỉ, nói :

- Ta có cái gì làm cho ngươi không hài lòng, là ta không thể thỏa mãn ngươi sao?

Lục Nhạc Hàm ánh mắt chậm chạp biến đổi tựa hồ bị đả kích nặng nề, liếʍ liếʍ khóe miệng, lại như biến trở về Thẩm Gia Ngôn trước kia, nói:

- Học trưởng, lúc trước những người kia cũng không để ta ngốc ở trên giường chờ bọn họ tới tìm ta a.

Dứt lời, liền để sát vào Lạc An, nhẹ giọng cười nói:

- Học trưởng, ngươi xác thực không thể thỏa mãn ta a. So với bọn họ, kỹ thuật của học trưởng không phải chỉ kém một chút thôi đâu.

Nghe Lục Nhạc Hàm nói, Lạc An cảm xúc càng ngày càng kích động, im lặng dùng hết sức ra vào.

Lục Nhạc Hàm bị làm tới một câu đầy đủ đều không nói ra được, chỉ loạn kêu:

- Lạc An, có bản lĩnh ngươi liền trực tiếp gϊếŧ ta, ngươi dựa vào cái gì giam giữ ta, ta Thẩm Gia Ngôn đến cùng làm việc gì có lỗi với ngươi , ngươi nói a, sao ngươi phải đối với ta như vậy?

Nhìn vẻ mặt Lục Nhạc Hàm quật cường, Lạc An mạnh mẽ nói :

- Thẩm Gia Ngôn, ngươi nói ta tại sao muốn đối với ngươi như vậy?

Lục Nhạc Hàm âm thanh mang theo tức giận, thế nhưng vẻ quyến rũ vẫn cứ không giấu được:

- Ta thích lên giường với ai thì lên , mắc mớ gì đến ngươi a, ngươi dựa vào cái gì không cho ta đi ra ngoài, Lạc An, ngươi dám nói ngươi giam ta ở đây mà không có một chút tư tâm sao.

Nói xong lời cuối cùng, cố ý uốn éo mông, nghe thấy âm thanh hút khí của Lạc An, cười lạnh nói:

- Lạc An, ngươi muốn vẫn luôn là cái này đi.

Lúc trước Lục Nhạc Hàm liều chết phủ nhận làm cho ở đáy lòng Lạc An ôm một loại may mắn, e rằng ban đầu là hiểu lầm, e rằng Thẩm Gia Ngôn thật sự giống như chính lời cậu nói vậy, nhưng bây giờ nghe lời nói thiếu tự trọng như vậy từ miệng cậu thốt ra, Lạc An không bao giờ còn có thể tiếp tục lừa mình dối người, Thẩm Gia Ngôn từ trước đến nay đều không phải là Thẩm Gia Ngôn mà hắn quen biết.

Rút cự vật ra , lạnh lùng nhìn Lục Nhạc Hàm ánh mắt vẫn còn mơ hồ, tùy tiện lấy một bộ quần áo khoác lên người, chuẩn bị rời đi.

- Lạc An, ngươi cứ như vậy mà đi, chẳng lẽ không muốn ta giúp ngươi ?

Lục Nhạc Hàm nhìn đồ vật phía dưới còn đang dựng đứng, nhếch miệng nở nụ cười trào phúng nói:

- Có muốn ta chỉ cho ngươi, người khác làm ta như thế nào hay không ? Lạc An, kỹ thuật của ngươi kém như vậy, sau này có tìm bạn gái cũng sẽ bị ghét bỏ đi.

Lạc An nhìn Lục Nhạc Hàm mở đùi ra , chất lỏng màu trắng không ngừng từ dưới thân chảy ra, trên người che kín vết tích xanh tím, đặc biệt chỗ bắp đùi cũng không thiếu dấu tay màu đỏ, lạnh giọng nói :

- Thẩm Gia Ngôn, được rồi.

Lục Nhạc Hàm đưa tay ra lau một cái chất lỏng dưới thân, bò lên quỳ gối trước người Lạc An, hơi vểnh mặt lên nói tiếp:

- "Lạc An, mỗi lần ngươi tới tìm ta không phải là vì cái này sao, ngươi muốn dùng miệng phía trên hay là miệng phía dưới, hoặc là nói ngươi còn có cách làm khác?"

Càng tiến gần hơn , ngay lúc đôi môi muốn đụng vào hai má Lạc An thì trong nháy mắt bị đẩy ngã ở trên giường, thân thể nằm úp sấp, khóe miệng xẹt qua một nụ cười gằn nhưng lại biến mất trong nháy mắt, nở nụ cười quyến rũ đến động lòng người, nói:

- Sao vậy, cảm thấy ta không sạch sẽ, không muốn thượng, Lạc An, trước đây không phải ngươi thượng rất vui vẻ sao, thật muốn ghi lại biểu tình trầm mê say sưa của ngươi đưa cho những người khác thưởng thức một chút, đội trưởng luôn chính trực ôn hòa trong mắt mọi người khi lên giường cùng với ta còn có biểu tình say mê kia."

Ánh mắt bất chợt trầm xuống, Lạc An biết Lục Nhạc Hàm có linh thủy, mỗi lần chỉ cần ngâm người vào, thương tổn trên thân thể sẽ biến mất. Cho nên mỗi lần chỉ cần hắn cảm thấy hận cậu đến không thể kiềm chế được đều sẽ ra tay tương đối nặng. Tuy rằng không chảy máu, thế nhưng sau khi xong việc đều sẽ xanh xanh tím tím một đám lớn, thậm chí có những lúc trên người cậu còn không có chỗ nào lành lặn.

Lần trước rõ ràng không muốn thương tổn cậu, nhưng khi nhìn thấy biểu tình động tình của cậu liền sẽ nghĩ tới có phải là những người khác cũng đã thấy cậu như vậy, có phải là khi ở dưới thân những người khác cậu cũng uyển chuyển rêи ɾỉ như thế, tận lực mở rộng thân thể của mình tiếp nhận người khác. Mỗi lần nghĩ như thế, hắn đều có một loại tâm tình bạo ngược không thể khống chế, đợi đến lúc phản ứng lại thì người dưới thân đã bị thương.

Bỗng dưng trong lòng tê rần, không muốn nhìn cậu nữa, Lạc An xoay người rời đi, Lục Nhạc Hàm ở phía sau điên cuồng hô to:

- Lạc An, hoặc là ngươi thả ta ra , hoặc là ngươi liền gϊếŧ ta đi.

Xoay người, ẩn giấu bạo ngược dưới đáy mắt nói :

- Muốn chết như vậy?

Lục Nhạc Hàm liếʍ liếʍ môi khô khốc, câu môi nở nụ cười:

- Khoảng thời gian ở cùng với ngươi, ta hận không thể ngay lập tức đi chết.

Lạc An lạnh giọng nói:

- Nhưng ngươi ngay cả cơ hội tự sát đều không có.

Trong căn phòng này chỉ có một cái giường, một cái bàn, một chiếc đèn bàn, ngoài ra không có thứ gì.

Lục Nhạc Hàm đáy mắt đều là tuyệt vọng, cười nói:

- Lạc An, một ngày nào đó sau khi ngươi đi vào thì sẽ phát hiện chính là thi thể của ta.

Lạc An sững người lại, rốt cuộc ẩn giấu không được bạo ngược ở đáy mắt, miễn cưỡng khống chế lại tâm tình, quay người nói :

- Không thể ra khỏi khu vực này.

Đi tới cửa dừng lại nói một câu:

- Bên ngoài tang thi rất nghiêm trọng.