Lạc An hơi nghi hoặc một chút, mười một giờ , người nào lại tới giờ này ?
Trong lúc ngủ mê mang Lục Nhạc Hàm nhíu nhíu mày, trở mình ngủ tiếp.
Mở cửa, tiểu Thôi ý cười ngâm ngâm đang đứng đó , trên tay còn đang cầm quần áo, nhìn thấy Lạc An thì có chút kinh ngạc, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn, hỏi:
- Lạc An? Ngày hôm nay ngươi không đi ra ngoài?
Lạc An cười nói:
- Không có, Thôi tỷ đến tìm Gia Ngôn? Gia Ngôn còn đang ngủ .
Vừa nói vừa nhìn vào một đoàn chăn nhô lên ở phía trong.
Tiểu Thôi đưa quần áo trong tay cho Lạc An nói :
- Còn chưa thức à , cái này là lúc trước là Gia Ngôn không cẩn thận làm thủng một lỗ, ta dùng kim chỉ may lại cho , hiện tại quần áo cũng không dễ tìm, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm ."
Lạc An nhận lấy , hình như là áo khoác Lục Nhạc Hàm mặc mấy ngày trước , cười:
- Y nha, trước đây cũng rất thích ngủ nướng, cảm tạ Thôi tỷ, kỳ thực ta cũng có thể vá.
Nụ cười của Tiểu Thôi cứng lại , nói :
- Lạc An , quan hệ của ngươi và Gia Ngôn đến cùng là như thế nào?
Lạc An sững sờ, quay người đặt quần áo trong tay xuống nói:
- Chính là huynh đệ a.
Tiểu Thôi đi tới, nhìn ngó hai bên, đóng cửa lại, liếc mắt nhìn Lục Nhạc Hàm còn đang ngủ nhẹ giọng nói :
- Lạc An, không phải tỷ tỷ nói nhiều, ngươi phải trong coi đệ đệ của ngươi đi, tuổi tác hắn còn nhỏ không hiểu chuyện, đội trưởng là người dễ dàng trêu chọc sao?
Lạc An ánh mắt tối sầm, trầm giọng nói :
- Y đi trêu chọc Lý Bác Đào ?
Trên mặt Tiểu Thôi có chút ngượng nghịu, nói quanh co nửa ngày nói:
- Kỳ thực có thể là do Gia Ngôn bởi vì sợ sệt, dù sao chỉ có giữ gìn mối quan hệ cùng đội trưởng mới được coi như thật sự gia nhập tiểu đội này, thế nhưng ngày thứ nhất ta đã nói, người đội trưởng này thật không phải là vật gì tốt, ta không muốn một đứa trẻ tốt đẹp lại bị hắn đạp hư.
Nói liên miên cằn nhằn một tràng, không chỉ nói việc đội trưởng lén lút dặn dò mọi người phải quan tâm Lục Nhạc Hàm nhiều hơn , còn nói Lục Nhạc Hàm thường hay một mình đi cảm tạ Lý Bác Đào.
Toàn bộ quá trình Lạc An vẫn giữ im lặng , mặt tối sầm , nghe xong trầm giọng nói :
- Cảm tạ Thôi tỷ, ta sẽ nói với Gia Ngôn chú ý.
Trên mặt Tiểu Thôi lộ ra một loại cảm xúc phức tạp, trộm nhìn lén biểu tình của Lạc An, đôi mắt xoay chuyển một vòng nói:
- Vậy tỷ đi về trước, ngươi nói với Gia Ngôn nhẹ nhàng một chút, tuyệt đối không nên cãi nhau, chắc Gia Ngôn không hiểu những việc đó , dù sao động tác cử chỉ của y có lúc xác thực cũng quá...
Giương mắt nhìn Lạc An trên mặt tựa hồ hơi không kiên nhẫn, đắm chìm trong suy nghĩ của mình , im lặng đi ra khỏi phòng.
Sau khi đóng cửa lại, đáy lòng dâng lên một luồng thôi bạo tàn ác, Lạc An cảm giác mình quả thực muốn bành trướng đến nổ tung, nhìn Lục Nhạc Hàm đang ngủ trên giường, hận không thể bóp chết cậu, cuối cùng vẫn cố gắng bình tĩnh lại , đẩy bờ vai cậu một cái, nói:
- Gia Ngôn, Gia Ngôn.
Lục Nhạc Hàm nhíu nhíu mày, mơ hồ không rõ nói:
- Làm gì vậy , đừng đυ.ng ta, ngủ cũng không được yên ổn.
Lạc An vỗ vỗ khuôn mặt của cậu nói:
- Nên rời giường, ngươi nhìn đều là giờ nào rồi.
Lục Nhạc Hàm díp mắt, buồn ngủ đến mức tận cùng hỏi:
- Anh của ta trở về rồi sao?
Tay Lạc An hơi ngưng lại, con ngươi có chút đỏ như máu, coi mình thành người khác, vì sao lại trả lời người khác trong giấc mộng, trầm giọng nói:
- Ta ở đây.
Lục Nhạc Hàm đột nhiên giật mình, từ trên giường bắn lên, mở mắt ra sau khi chớp nửa ngày mới nhìn rõ là Lạc An, trên mặt có chút ngượng ngùng, hỏi:
- Học trưởng? Tại sao ngày hôm nay ngươi không đi ra ngoài?
Lạc An giống như không nghe cậu hỏi , xoay người thu thập cải xanh mà ngày hôm qua Lục Nhạc Hàm thu , người trong tiểu đội từ trước đến giờ đều tách ra ăn cơm, lòng người từ trước đến giờ đều không phải ngay thẳng, giọng nói bình tĩnh hơi chút lạnh nhạt, nói:
- Ngày hôm nay ta nghỉ ngơi một ngày.
Lục Nhạc Hàm nhìn bóng lưng Lạc An, không nổi giận ? Vậy mà còn có thể nhẫn nhịn ?
Hắn mới vừa nghe lời khuyên của tiểu Thôi a , nghe những câu nói kia còn có thể nhịn được không gϊếŧ Thẩm Gia Ngôn, xem ra Lạc An là thật sự yêu đi, thở dài một hơi , cảm giác chính mình luôn làm người xấu, cảm giác như vậy thật sự không tốt đẹp gì, hơn nữa làm người xấu cũng là cần thiên phú đi, mình hoàn toàn không có tài mảng này a .
Leo xuống giường , sau khi rửa mặt một chút thì đi ra, Lạc An đã bắt đầu ăn cơm, Lục Nhạc Hàm nhíu nhíu mày, cho nên nói vẫn có tác dụng đi, cũng bắt đầu một người ăn cơm trước.
Dư quang nhìn thấy Lục Nhạc Hàm, Lạc An cứng rắn cười cười, nói :
- Ngày hôm nay quá muộn, vật liệu cũng không bao nhiêu, ăn tạm chút đi.
Lục Nhạc Hàm nhìn lướt qua thức ăn sáng thanh đạm trên bàn, nói :
- Ta không ăn, ngươi ăn đi.
Lạc An tay cầm đũa ngưng lại, trên mặt có chút trào phúng cười nói:
- Người là muốn ăn đồ tốt hơn sao ?
Lục Nhạc Hàm chỉnh sửa quần áo của mình một chút , vuốt vuốt tóc mái, không yên lòng nói:
- Ta thì có đồ tốt gì , vừa ngủ dậy nên vẫn chưa đói.
Lạc An nhìn bộ dáng tao tình của cậu , hỏi:
- Ta nghe Thôi tỷ nói đội trưởng mỗi ngày đều đặc biệt chuẩn bị thức ăn cho ngươi a .
Nói xong nhíu nhíu mày, nhìn cậu vẫn đang chơi đùa với mái tóc , nói :
- Đều tới tận thế, ngươi còn luôn cân nhắc quần áo kiểu tóc cho ai xem nha?
Lục Nhạc Hàm giống như là bị đạp phải chân đau, mang theo ai oán nói:
- Đội trưởng giữ lại cho ta ăn, ngươi nhìn vật tư mà ngươi mang về mỗi ngày đi , ta cũng không muốn nói, nếu không phải trong không gian của ta có rau dưa , trong sông có chút cá, sợ là chúng ta đều sớm chết đói đi.
Dừng một chút không thèm để ý bổ sung:
- Ta sửa soạn cho ai nhìn, người nào thích nhìn thì nhìn.
Lạc An đùng một tiếng để đũa xuống, lớn tiếng nói :
- Thẩm Gia Ngôn, ngươi có phải là hối hận rồi?
Lục Nhạc Hàm cau mày nhìn Lạc An, nói :
- Ngươi làm gì nha, làm ta sợ muốn chết, cái gì hối hận hay không hối hận ?
Lạc An nhìn chằm chằm Lục Nhạc Hàm, âm thanh mang theo một chút tàn nhẫn hỏi:
- Ngươi có phải là hối hận khi đi cùng với ta, có phải là chê ta không có bản lãnh?
Lục Nhạc Hàm từ trước tới nay chưa từng gặp qua Lạc An lộ ra ánh mắt đáng sợ như vậy, đột nhiên thật giống như Tề Hưng Triết đang ở trước mặt ở cái thế giới thứ nhất, sững sờ nửa ngày không đáp lời.
Lạc An thấy cậu có chút động dung, hoãn giọng nói :
- Gia Ngôn, ta biết hiện tại ta không bảo vệ ngươi được, thế nhưng ngươi hãy tin tưởng ta, chỉ cần ta rèn luyện dị năng cho thật tốt , nhất định sẽ trở nên mạnh hơn so với đội trưởng.
Nhìn khuôn mặt Lạc An từ từ khôi phục sắc thái , Lục Nhạc Hàm cắn răng một cái, dời tầm mắt, nhìn nơi khác nói :
- Học trưởng, chờ ngươi rèn luyện dị năng xong , sợ là chúng ta đã sớm chết ở trong cái góc xa lạ nào đi, Lý ca nói, hắn sẽ không làm khó ngươi, học trưởng biết đến cái gì thì cũng coi như không biết đi.
Khuôn mặt Lạc An từng chút từng chút vặn vẹo, thời điểm nghe đến câu cuối cùng thì lạnh cả người, run rẩy không ngừng, nắm lấy vai Lục Nhạc Hàm , quay người cậu lại quát:
- Ngươi còn biết xấu hổ hay không ?
Lục Nhạc Hàm gỡ từng ngón tay ở trên bả vai của mình, câu nói như đâm vào tim hắn :
- Ta muốn mạng.
Lạc An chán chường buông tay ra, một điểm sáng trong đôi mắt cũng ảm đạm xuống, bỗng dưng nắm lấy tay Lục Nhạc Hàm , giọng nói mang theo một chút khẩn cầu nói :
- Gia Ngôn, ngươi tin tưởng ta...
Lục Nhạc Hàm hất tay của hắn ra, trên mặt chợt lóe thiếu kiên nhẫn cùng với chán ghét, nói :
- Lạc An, ta cho ngươi biết, ta lúc đó theo đuổi ngươi cũng vì ham mới mẻ, trong quán rượu ngoạn tới chán nên muốn thay đổi khẩu vị, ai biết ngươi còn thật sự tin a.
Khẽ cười một tiếng, ngón tay nắm cằm của hắn, khóe miệng hơi cong, ngạo mạn mà cười, mang theo vô tận trào phúng:
- Ngươi sẽ không thật sự cho là ta còn non đi, a, học trưởng cũng thật là ngây thơ một cách bất ngờ, ta còn tưởng rằng ngươi không được chứ, nói hai câu liền nhẫn trở về.
Lạc An vô lực buông tay xuống, tay chân lạnh lẽo, cảm giác bị phản bội từ trong lòng lan tràn đến tứ chi, máu trong người như ngừng lại , trước mắt biến thành màu đen, hơi thở không ổn định, khàn giọng rù rì nói:
- Gia Ngôn, không đúng, ngươi không phải là người như thế.
Lục Nhạc Hàm đã sắp đi tới cửa phòng, bỗng nhiên dừng lại, trên mặt mang theo nụ cười quay người, trong đôi mắt lại lộ ra băng lãnh, ngả ngớn mà nói:
- Học trưởng hiểu rất rõ ta a, nhưng mà học trưởng nhìn thấy chỉ là bộ dáng mà ta muốn học trưởng nhìn thấy.
Cuối cùng trực tiếp kéo cửa đi ra ngoài.
Lạc An nhìn cửa phòng trống rỗng, trong đôi mắt tuôn ra vô tận hận ý, tại sao, tại sao, rõ ràng là ngươi trêu chọc ta trước , tại sao cuối cùng lại buông tay quyết tuyệt như vậy, Thẩm Gia Ngôn, ngươi coi ta thành đồ chơi để giải trí sao?
Sau khi Lục Nhạc Hàm đi ra ngoài cũng không biết đi nơi nào, chẳng qua là cảm thấy có chút lời hung ác không nói ở trước mặt Lạc An được, liền muốn tùy tiện đi lại trong sân một chút.
Kết quả xuống lầu liền thấy Lý Bác Đào cười đến cảnh "xuân" xán lạn với mình , một khuôn mặt vốn nên nghiêm túc lại xuất hiện vẻ mặt bỉ ổi như thế, không cần biết nhìn bao nhiêu lần, Lục Nhạc Hàm vẫn không thể thích ứng, yên lặng nuốt xuống một ngụm nước miếng làm chuẩn bị tư tưởng, trong lòng mắng MD, may mà sáng sớm không ăn cơm, nếu không chắc phải phun ra toàn bộ a , đổi một bộ khuôn mặt tươi cười tiến lên nghênh tiếp:
- Lý ca.
Thẩm Gia Ngôn nhiệt tình như vậy cũng không thường thấy, thiếu niên mới vừa rửa mặt, da dẻ trắng nõn non mềm, dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng lộng lẫy, tóc mái trên trán hơi ướt dán vào làn da, một đôi mắt da^ʍ tà vừa như là kɧıêυ ҡɧí©ɧ vừa như là ngây thơ mà nhìn chằm chằm ngươi , chớp chớp ôm lấy đầu quả tim của Lý Bác Đào, không tự chủ được đưa tay ra muốn sờ sờ cánh tay nhỏ đang buông xuống của Lục Nhạc Hàm, làn da này mà sờ lên khẳng định trơn tuồn tuột.
Lục Nhạc Hàm nghiêng người, cười tránh ra, giọng nói mang vẻ kiều mị nói:
- Lý ca, khoảng thời gian này anh của ta bị thương, xin nghĩ nửa ngày, người xem có thể nghỉ ngơi thêm mấy ngày hay không.
Lý Bác Đào cười đến đôi mắt híp thành một cái khe, khóe miệng đều sắp nhếch đến bên tai, nói :
- Ngươi xem ngươi nói gì a , bị thương thì phải nghỉ ngơi nhiều một chút, chúng ta cũng không phải không có nhân tính, chẳng lẽ còn muốn mang vết thương ra trận hay sao?
Lục Nhạc Hàm nhìn cánh tay thô ráp kia lại đưa tới, cực lực nhịn xuống du͙© vọиɠ muốn tránh né, thôi, cho ngươi ăn chút đậu phụ đi, nếu là vẫn treo bánh thì có thể không tốt , cắn răng cười như một đóa hoa nói:
- Vậy thì đa tạ Lý ca.
Lý Bác Đào được toại nguyện mà sờ tay nhỏ mềm mại không xương của giai nhân, da dẻ non mềm, cảm giác như tơ lụa quả thật không tệ, nặn nặn lòng bàn tay của cậu, cầm thật chặt, hèn mọn nói :
- Mấy ngày nay Gia Ngôn giống như vẫn luôn ở trong phòng không đi ra a.
Lục Nhạc Hàm cảm giác thân thể giống như là bị một vật sền sệt buồn nôn bao vây lấy, lỗ chân lông trên người đều đang kêu gào, nổi lên một tầng da gà còn muốn cười, trong lòng tự an ủi mình nói không có chuyện gì, đây không phải là thân thể của ngươi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng không cần, đừng để ý, hít sâu một hơi nói:
- Cũng không có chuyện gì, cho nên cũng không đi ra.
Lạc An, nếu sau này ngươi không ngược chết hắn thì ta liền muốn ngược chết ngươi.