Khoái Xuyên Hắc Hóa Yêu Trúng Bạch Liên Hoa

Chương 8

Tề Hưng Triết lạnh lùng nhìn nam hài còn đang quỳ một chân xuống đất, nắm thật chặt cánh tay của Lục Nhạc Hàm.

Nghiêm Thừa đang cúi đầu, động cũng không dám động, thân thể dùng sức co rút lại, như đang cố gắng thu nhỏ độ tồn tại của mình.

Dù sao ánh mắt kia của Tề Hưng Triết giống như mang theo sát khí mà bên trong tiểu thuyết võ hiệp miêu tả, ngay cả Lục Nhạc Hàm đều không khống chế được mà run run, ba người cứ giằng co như vậy, có lẽ hơi lạnh của Tề Hưng Triết quá mạnh, người chung quanh đều nhanh chóng tản đi, đại thúc bảo vệ trường học cũng không nhìn thấy.

Lục Nhạc Hàm hoảng sợ muốn rút tay về, nhưng đều bị vững vàng đè lại, giọng nói có chút bất ổn, nói :

- Ca, ngươi trở về khi nào vậy ?

Tề Hưng Triết liếc mắt nhìn Lục Nhạc Hàm một cái, sau đó nhìn nam hài còn quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói:

- Còn không đi?

Nghiêm Thừa giống như được đại xá, tùy tiện để hoa lại trên mặt đất, vội vàng đứng lên bỏ chạy, nhìn cũng không nhìn Lục Nhạc Hàm một cái.

Chân Lục Nhạc Hàm cũng có chút nhuyễn, thế nhưng nghĩ tới mình cũng không có lỗi gì, sức lực liền trở về một chút, rốt cục có can đảm nhìn thẳng lại đối phương.

Sắc mặt Tề Hưng Triết càng thêm tối tăm, lôi kéo tay của Lục Nhạc Hàm liền đi.

Lục Nhạc Hàm bị hắn kéo đau, thế nhưng không dám lên tiếng, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn, nỗ lực đuổi theo bước chân Tề Hưng Triết.

Tề Hưng Triết mở cửa xe ra, nhét Lục Nhạc Hàm vào, 'ầm' một tiếng trực tiếp đóng cửa xe.

Lục Nhạc Hàm đang ngồi ở ghế phó lái bị động tĩnh này làm sợ hết hồn, ngơ ngác mà nhìn cửa xe đóng chặt sửng sốt hết hai giây, mãi đến khi Tề Hưng Triết ngồi vào ghế lái xe mới phản ứng lại được, hoạt động một chút cánh tay bị kéo thấy có chút đau, liền lặng lẽ cúi đầu nhìn , quả nhiên có chút sưng tấy.

Sau khi Tề Hưng Triết ngồi vào cũng không lái xe đi, chỉ là yên lặng nhìn về phía trước, tiếng thở cũng phóng đại.

Nhất thời cũng không quản đến thương tổn trên tay, Lục Nhạc Hàm dựa lưng vào cửa xe, có chút bối rối, liếc nhìn gò má của Tề Hưng Triết nói :

- Ca, ngươi tức giận sao?

Tề Hưng Triết hít sâu hai lần, mặt không hề có cảm xúc, chăm chú nhìn Lục Nhạc Hàm, dùng giọng nói vô cùng bình tĩnh nói :

- Ngươi nói xem?

Thời điểm ở nước ngoài lại ngoài ý muốn mà tưởng niệm đối với đệ đệ dính người này, đợi đến sau khi chuyện bên đó kết thúc thì ngay lập tức chân không chạm đất mà chạy về, vốn muốn cho đệ đệ tiện nghi này một cái kinh hỉ nho nhỏ, hắn không phải yêu thích mình sao, hắn không phải yêu thích kề cận mình sao, nếu nhìn thấy mình trở về sớm có phải là sẽ rất cao hứng.

Ai biết lại nhìn thấy một màn như thế, nhìn cái người mà mình nhất thời nhẹ dạ mới cho một con đường sống, từ bé như cái đuôi nhỏ chỉ biết đi theo phía sau mình đang ở trước ánh mắt của mọi người mà nở nụ cười ôn nhu với cái người kia, đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu?

Thần sắc châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ chế nhạo của hai người đối với mình ở kiếp trước lập tức trào lên trong đầu, Tề Tri Phi, xét thấy biểu hiện của ngươi từ trước tới nay coi như không tệ ta đã định buông tha ngươi, tại sao ngươi không biết quý trọng.

Lục Nhạc Hàm cảm giác phía sau nổi lên một lớp da gà, cả người run cầm cập, tay không tự chủ nắm chặt đệm ghế, nỗ lực kéo ra một nụ cười nói:

- Ca, tại sao ngươi trở về cũng không nói trước với ta một tiếng?

Tề Hưng Triết lạnh lùng nói:

- Nếu nói cho ngươi biết trước, thì sao ta có thể thấy được một màn đặc sắc như vậy?

Lục Nhạc Hàm quả thực khóc không ra nước mắt, quan hệ gì với mình a, nhưng dù sao cũng dự định có quan hệ, không khỏi có chút chột dạ, ánh mắt nhìn trái ngó phải, chính là không dám nhìn thẳng Tề Hưng Triết, run giọng nói:

- Ca, ta không quen biết y.

Ánh mắt Tề Hưng Triết thâm thúy sắc bén, cũng đã nửa năm không gặp, cảm giác hắn mang lại cho Lục Nhạc Hàm hoàn toàn thay đổi, nếu lúc trước Tề Hưng Triết là một ca ca ôn nhu như nước, nhưng Tề Hưng Triết vừa rồi, hắn giống như là một đoản đao ra khỏi vỏ, lúc nào cũng có thể đâm vào cổ họng của ngươi.

Thân thể của Lục Nhạc Hàm co rúm lại, cậu nhìn thấy trong ánh mắt của Tề Hưng Triết nồng đậm hận ý, mặc dù chỉ là chợt lóe qua.

Hiện tại cũng không lo được quá nhiều, tận lực rúc thân thể, vòng hai cái cánh tay quanh ngực, nói:

- Ca ca đừng nóng giận.

Tề Hưng Triết liếc mắt nhìn một cái, sắc mặt hơi chút hòa hoãn, hỏi:

- Y là ai?

Lục Nhạc Hàm cúi mặt xuống , bẹp bẹp miệng oan ức nói :

- Ta thật sự không biết y, ta vốn định về nhà, y lại đột nhiên xuất hiện, còn làm ta giật cả mình.

Tề Hưng Triết liếc mắt nhìn hai tay chéo ở ngực của Lục Nhạc Hàm, hỏi:

- Trước đây chưa từng thấy?

Lục Nhạc Hàm lắc đầu như trống bỏi, cướp lời nói:

- Hoàn toàn chưa từng thấy, gặp thoáng qua cũng không có.

Tề Hưng Triết cụp mắt rồi nhấc lên, nụ cười trên mặt mang theo một chút ôn nhu nói:

- Đưa tay của ngươi cho ta nhìn một chút .

Này tương phản hơi lớn, Lục Nhạc Hàm theo bản năng co rụt lại, nhìn thấy sắc mặt Tề Hưng Triết đen kịt lại, vội vã đưa tay ra , quyệt miệng làm nũng nói:

- Ca, đau quá.

{ ... Nhạc Hàm, ngươi đã lên trung học. }

Tâm lý lườm một cái, Lục Nhạc Hàm oan ức:

- Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, có thể hiện tại ta đã hài cốt không còn đi, nếu không làm nũng còn có thể sống sót sao, chẳng lẽ dựa vào ngươi cứu ta?

Cho dù là làm nũng như vậy, thế nhưng Lục Nhạc Hàm ngoại trừ duỗi một cái tay ra, thân thể vẫn dính sát cửa xe, thần sắc trên mặt mang theo ý tứ lấy lòng.

Tề Hưng Triết cúi người xuống, khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nắm cánh tay đang sưng tấy phía trên của Lục Nhạc Hàm, để ở trước mặt mình mà thổi thổi, cong khóe miệng cười nói:

- Tri Phi vẫn giống như trước kia, đụng nhẹ vào cũng sẽ lưu lại hồng ấn.

Lục Nhạc Hàm bị động tác của hắn làm sợ đến thân thể cứng ngắc, run cũng không dám run, da dẻ nơi cánh tay nổi da gà cũng không dám rút về, chỉ có thể lăng lăng mặc hắn nắm, thậm chí đều quên hỏi hệ thống tại sao Tề Hưng Triết ra nước ngoài một chuyến phong cách lại đột nhiên thay đổi.

Tề Hưng Triết cúi người giúp Lục Nhạc Hàm thắt chặt dây an toàn.

Trong phút chốc hắn đến gần , Lục Nhạc Hàm nhắm chặt mắt lại, hô hấp đều dừng lại, chỉ còn lại tiếng tim đập không ngừng, biểu tình cứng ngắc cười nói:

- Tiểu Cửu, tại sao ta có cảm giác Tề Hưng Triết không đúng a.

{ ... Bên trong nội dung vở kịch viết Tề Hưng Triết chính là một người đệ khống, cho nên này đó cũng là bình thường. }

009 nghiêm trang nói hưu nói vượn.

Lục Nhạc Hàm kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nói với Tề Hưng Triết :

- Ca vừa trở về vào ngày hôm nay sao ?

Tề Hưng Triết ngồi thẳng lại , cài chặt dây an toàn của mình, nhấn chân ga nói :

- Sau này cách xa người nam sinh kia một chút.

Lục Nhạc Hàm gật đầu như giã tỏi, còn kém chỉ thiên phát thệ

Khóe miệng Tề Hưng Triết cong cong, nói:

- Xế chiều hôm nay về đến nhà, vừa vặn tới đón ngươi tan học.

Nhìn Tề Hưng Triết giống như biến về như trước, một chút không khỏe trong tâm lý của Lục Nhạc Hàm chậm rãi tiêu tan, e rằng đúng như hệ thống nói tới , hắn chính là một đệ khống đi, chỉ là cũng quá nghiêm trọng a.

Vẫn chưa bình tĩnh lại nên Lục Nhạc Hàm không dám nói lời nào, chỉ lẳng lặng nỗ lực dựa vào cửa xe.

Tề Hưng Triết nhìn vô-lăng chuyển động phía trước, mạn bất kinh tâm nói :

- Bây giờ Tri Phi còn nhỏ, phải lấy học tập làm trọng, nếu không lúc lớn rồi làm sao đến công ty giúp ta?

Lục Nhạc Hàm tâm lý hơi ngưng lại, len lén liếc nhìn sắc mặt của Tề Hưng Triết một cái, phát hiện hắn chắc chỉ là thuận miệng hỏi một chút, cẩn thận từng li từng tí nói :

- Công ty có ca a, ta không muốn đi.

Tề Hưng Triết xoay mặt sang liếc mắt nhìn Lục Nhạc Hàm một cái, hỏi:

- Tại sao?

Trong đôi mắt Lục Nhạc Hàm lóe tinh quang, nuốt một ngụm nước bọt nói :

- Ta nghĩ mở tiệm bánh gato, như vậy mỗi ngày ta có thể ăn được những cái bánh ngọt có vị khác nhau.

Tề Hưng Triết nhìn bộ dáng nghiêm túc của cậu thì bật cười, tranh thủ nâng tay phải lên nặn nặn thịt trên mặt cậu nói :

- Đã lớn như vậy còn thích ăn bánh ngọt, lúc nhỏ đau răng không nhớ rõ.

Lục Nhạc Hàm theo phản xạ mà hít một hơi khí lạnh, làm sao có khả năng quên, đau răng không phải bệnh, đau đến muốn đòi mạng, lúc Lục Nhạc Hàm còn chưa chết khá là yêu thích ăn đồ ngọt, nhưng vì phong độ đại gia công tử nên nhịn xuống, được làm tiểu hài tử một lần nữa thì sao sẽ bỏ qua phúc lợi như vậy được, kết quả là miệng đầy sâu răng, bị ra lệnh ăn đồ ngọt ít lại, cũng may mà đó là răng sữa,sau khi lượng thức ăn ngọt giảm bớt thì một lần nữa mọc ra , cũng khỏe mạnh chỉnh tề.

Mấy câu nói đã đem Tề Hưng Triết trở về phong cách cũ, Lục Nhạc Hàm thở phào nhẹ nhõm, chu chu mỏ, xoa xoa thịt vừa bị nắn, có chút oan ức nói :

- Đã lâu không ăn, ba giám sát ta rất chặt chẽ.

- Bất quá, ca ngươi trở về phải giúp ta a, ta đều nhớ ngươi muốn chết, tại sao bây giờ ngươi mới trở về a?

Sau khi tán gẫu Lục Nhạc Hàm lập tức tiến vào trạng thái, vì Tề Hưng Triết còn đang lái xe mới không vồ tới cho hắn một cái ôm muộn, chỉ là ý cười trong đôi mắt cơ hồ muốn tràn ra.

Thu tay về, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa, Tề Hưng Triết cười nhạt:

- Ân, lần này trở về liền không cần đi nữa.

- Thật ? Ca, thật tốt quá, sau này lại có thể mỗi ngày nhìn thấy ca.

Lục Nhạc Hàm nhìn mặt Tề Hưng Triết, mặt mày cong cong, cười híp mắt, một cái tay cầm lấy cánh tay của hắn nhẹ nhàng lay động.

Tề Hưng Triết cưng chiều mà cười cười:

- Tri Phi, ta còn đang lái xe.

Lục Nhạc Hàm le lưỡi, ngồi trở lại một lần nữa nhưng trên mặt vẫn hưng phấn, ý cười trong đôi mắt lại sâu mấy phần.

Tề Tri Phi, ngươi hãy nhớ kỹ mỗi một câu nói mà ngươi đã nói, ngươi muốn làm gì ta cũng có thể giúp ngươi, ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi, chỉ có điều một sai lầm không thể phạm hai lần, cơ hội được tha thứ chỉ có một lần, nhưng ngươi đã dùng qua.

Dọc theo đường đi cười cười nói nói, Lục Nhạc Hàm thả lỏng không ít, mở cửa lớn ra, lẫm lẫm liệt liệt đem cặp sách ném trên ghế salông , cầm một quả táo lên bắt đầu gặm.

{ Nhạc Hàm, Tề Hưng Triết trở về, ngươi nên chú ý lời nói một chút. }

Lục Nhạc Hàm ngậm quả táo trong miệng, nhai cũng không phải, không nhai cũng không phải, xấu hổ nói :

- Thói quen.

Mình trước đây cũng không như vậy, gia giáo Lục gia vẫn tương đối nghiêm ngặt, thế nhưng ở đây có Tề phụ phi thường sủng ái mình, cái gì cũng không hạn chế, ngoại trừ thường thường không ở nhà ra , quả thực chính là phụ thân trong lý tưởng, qua nhiều năm như thế cũng dưỡng thành rất nhiều thói quen lạ.

Mới vừa đem trái táo bị cắn một cái thả xuống, Tề Hưng Triết đậu xe xong cũng đẩy cửa vào.

Nhìn thấy Lục Nhạc Hàm ngơ ngác đứng ở phòng khách, kỳ quái hỏi:

- Sao lại đứng ở đó?

Lục Nhạc Hàm giật mình, ngẩng đầu lên có chút sững sờ, liền phản ứng lại nói:

- A, không có gì, ca , ta đi lên trước.

Sau đó chậm rãi cầm lấy cặp sách, chạy bước nhỏ lên lầu, ngồi tựa lưng vào ghế mở sách bài tập ra , trong miệng ngậm cây bút nhớ tới con pháo thí ngày hôm nay.

- Tri Phi, có đói bụng hay không, có muốn ăn một chút gì hay không.

Tề Hưng Triết trực tiếp đẩy cửa tiến vào.

Không nghĩ tới Tề Hưng Triết sẽ đến, Lục Nhạc Hàm bị dọa sợ hết hồn, "Xoạch" một tiếng, bút trong miệng rớt xuống, không ngồi vững vàng trực tiếp té xuống đất.

- A nha.

Lục Nhạc Hàm từ dưới đất bò dậy, xoa xoa cái mông té đau của mình , nhìn Tề Hưng Triết đang sửng sốt ở cửa, nước mắt trong hốc mắt nhất thời muốn tràn ra, âm thanh mang theo nghẹn ngào, nói:

- Ca, đau quá.

Tề Hưng Triết hồi thần, vội vàng đi tới đem Lục Nhạc Hàm còn đang giãy dụa đỡ dậy ngồi ở trên giường, đau lòng nói :

- Làm sao vậy, bị hù đến?

Lục Nhạc Hàm lắc đầu một cái nói:

- Không phải, là do ta ngồi không xong.

Bởi vì đau đớn mà chảy ra một giọt nước mắt sinh lý.

Bộ thân thể này của Tề Tri Phi mặc dù đã mười bảy tuổi, nhưng vóc dáng không cao, có vẻ hơi nhỏ gầy, bởi vì ăn nhiều đồ ngọt, mập mạp của anh nhi trên mặt vẫn chậm chạp không biến mất, lúc này khuôn mặt trắng noãn lộ ra màu hồng nhàn nhạt, đôi mắt to ngậm sương mù mông lung mà trong nháy mắt, đôi môi đỏ bừng bởi vì oán giận mà hơi chu, dáng dấp Lục Nhạc Hàm như vậy không những không có chút nào khó nhìn, trái lại có một loại xinh đẹp nhu nhược không thể nói ra, khiến người không tự chủ muốn đem hắn ôm vào trong ngực, bảo vệ hắn che chở hắn.

Nghĩ đến cảm giác mới vừa rồi, nhìn lại thiếu niên trước mặt, xác thực người thật nhìn càng có sức hấp dẫn hơn so với trong ảnh và video, chẳng trách được nhiều người yêu thích như vậy, bất quá Tề Tri Phi, nửa năm không gặp, tại sao ngươi càng trở nên ngu xuẩn.

Tề Hưng Triết con ngươi tối sầm, tay phải sờ lên eo Lục Nhạc Hàm, nhẹ nhàng ấn ấn, nói:

- Nơi này đau sao?

Lục Nhạc Hàm cuống quít tránh tay của hắn, theo phản xạ mà lăn một vòng đến đầu giường, mở to mắt, trên lông mi còn mang theo nước mắt trong suốt, nhìn Tề Hưng Triết nửa ngày không biết nên nói cái gì, một lúc lâu bẹp bẹp miệng oan ức nói:

- Ca ca chỉ biết bắt nạt ta, biết rõ ta sợ ngứa còn cố ý đùa ta.

Tề Hưng Triết không nghĩ tới cậu sẽ trực tiếp trốn, tay dừng trên không một chút, trên mặt chợt lóe một tia ngạc nhiên, một lần nữa mang theo chút ý cười, chỉ là cười không tới đáy mắt, nói :

- Không nghĩ tới Tri Phi lớn lên vẫn sợ ngứa như thế, thiếu chút nữa ca quên mất.

Tâm trạng Lục Nhạc Hàm giống như ngồi xe vượt núi, cuộn tròn lại, mình nhưng là GAY, Tề Hưng Triết mặc dù là ca ca Tề Tri Phi, nhưng là mình cũng không phải Tề Tri Phi thật, làm sao có thể tùy tiện sờ loạn chỗ mẫn cảm như vậy, huống hồ đau chính là cái mông , sờ eo làm gì?

- Được rồi, nhanh đi rửa mặt, lớn như vậy làm sao vẫn đáng yêu như thế, cũng không biết ở trường học làm sao ở chung cùng người khác?

Tề Hưng Triết bất đắc dĩ cười cười, ngồi ở bên giường nhìn Lục Nhạc Hàm.

Lục Nhạc Hàm tùy tiện lau nước mắt, cũng không biết nước mắt này nơi nào đến :

- Ta ở trường học mới không khóc, chỉ là bởi vì ở trước mặt ca ca không cần phải chú ý mà.

- Được được được, sau này cũng chỉ khóc trước mặt ca.

Tề Hưng Triết kéo kéo tay cậu đi về phía phòng vệ sinh.

Lục Nhạc Hàm vỗ nước lên mặt, nói:

- Tuyến lệ của thân thể này quả thực quá cạn, nước mắt nói đến là đến, ta đều giật mình.

{ Bạch Liên hoa đều là như thế, dễ dàng tạo nên ý muốn bảo hộ của người khác. }

Đơn giản tắm một cái, nhìn người trong gương, mặt mày tinh xảo, da dẻ nhẵn nhụi, vẻ đẹp có chút không phân biệt nam nữ, lẽ nào đây chính là thuộc tính Bạch Liên hoa, khuôn mặt lúc trước của mình cũng như vậy, nhưng đáng tiếc lại chỉ là một pháo hôi của Bạch Liên hoa mà thôi.